Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Mục Xán rốt cuộc cũng không biết vì cái gì bị người ta chỉ thẳng vào mặt lại còn bị xem như thấy ma chạy mất tâm hơi. Đáng thương nhất vẫn là Tần Số Số, trở về liền bị nàng mang ra trút giận, chỉ biết kêu oai oái xin tha.

Rút cái khăn trong miệng cô ra, Từ Mục Xán ngồi trên người Tần Số Số vẫn còn sinh khí. Vốn đã hạ hỏa không ít nhưng chợt nghĩ đến lại càng tức giận, lần nữa mang cô ra cắn không thương tiếc. Cuối cùng trên người cô lưu lại không ít dấu răng cắn và bị nàng nhéo lấy nhéo để.

Giằng co một hồi, cũng không có cởi trói cho họ Tần đáng thương kia, ôm lấy cổ xoa xoa vết cắn trên vai Tần Số Số, Từ Mục Xán bất mãn.

"Hừ hừ, Tần Số Số chị nhất định phải tìm cách hành hạ Mặc lão gia kia cho em, con gái ông ta không biết tốt xấu bảo em là ma."

Nữ nhân sinh khí thật đáng sợ, Tần Số Số trong lòng tràn đầy ủy khuất. Im lặng để nầng xoa một chút, Từ Mục Xán sớm đã thu lại bộ dáng như la sát của mình, giọng điệu hối lỗi nói với cô.

" Còn đau không?"

"Đau lắm."

"Xin lỗi..."

Chụt một cái, Tần Số Số bị trói nhưng vẫn có thể hôn nàng bá đạo như vậy. Đôi môi bị chiếm cứ không có cách nào phản kháng, chỉ có đáp trả nhiệt tình. Bàn tay vô thức cởi trói cho Tần Số Số, khuôn mặt họ Tần lập tức hiện lên tia giảo hoạt. Một giây hai giây ba giây, Tần Số Số đôi mắt mở to đem Từ Mục Xán xoay lưng một cái, ôm nàng vào sâu trong lòng. Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hàng loạt tiếng đồ vật đổ vỡ vang vang khắp phòng. Tần Số Số đem nàng đến bàn làm việc, lật một cái để che chắn cho cả hai.

"Tiểu Mục, gọi cho Ninh Thần lục soát toàn nhà đối diện."

"Còn chị, chị định làm gì."

Hôn lên môi Từ Mục Xán một cái ,nhanh chóng lăn về phía tủ nhỏ đặt cạnh giường. Vài giây sau đã lấy ra một khấu súng lục có gắn ống giảm thanh, chưa đầy một giây liền hướng tòa nhà đối điện nổ súng.

...

Không bắt được người gây chuyện, căn phòng ngủ của hai người sớm đã trở thành bãi chiến trường. Tần Số Số đôi mày nhíu chặt lại, chuyện tốt này cô dám chắc không phải Mặc thị, rốt cuộc là ai. Phát giác vai trái có chút nhói, chính là lúc nãy vì nàng đỡ một viên đạn, chết tiệt, giờ lại đau đến thấu xương.

"Lúc nãy sao lại không để em ra tay, nhất định bắn...SỐ SỐ"

Từ Mục Xán còn chưa nói hết lời, Tần Số Số đã bất động ngất đi. Nhưng trong vô thức vẫn là không cho nàng đưa mình vào bệnh viện. Đành như vậy, đưa cô trở về giường, để cô nằm úp mặt xuống, cẩn thận không động vào vết thương. Thở dài một chút, nữ nhân này lúc nào cũng đem nàng xem như bảo bối mà che chở lấy, cũng không nhìn lại mình, đánh cũng không lại nàng.

Từ Mục Xán không giống mấy nữ nhân yếu đuối hằng ngày chỉ biết trang điểm mua sắm. Nàng chính là một con chim ưng được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, giả như việc lấy viên đạn trên vai Tần Số Số ra dĩ nhiên dễ dàng. Chỉ là nàng tâm đậu hủ không muốn cô đau, chần chờ một lúc cũng phải hành động, để lâu sẽ nhiễm trùng mất.

Nàng cắt bỏ chiếc thun rộng thùng thình của người kia ra, cùng không nghĩ cái người này trơ trẽn đến nỗi không mặc cả áo lót. Lưng trần nhiễm một tầng đỏ thẫm, máu không có dấu hiện ngừng chảy làm cho ga giường cũng đồng dạng ướt đi. Bưng một thao nước nóng đến, Từ Mục Xán đem tay áo xoắn lên cao, cẩn thận lau sạch sẽ vết thương trên vai Tần Số Số. Nhiệt độ ấm ấm ma sát khiến cô hơi nhíu mày, vài giây sau mới từ từ mở mắt. Thu vào trong tầm nhìn còn đang mơ hồ, hình ảnh Từ Mục Xán đang chăm sóc cho vết thương của mình dần rõ ràng hẳn. Không giống khi nãy, tóc nàng sớm đã được cột lên ngay ngắn, trước trán liền có vài sợi tóc ngắn rũ xuống. Quan sát nàng một chút, bấy lâu nay cũng không nhận ra Từ Mục Xán cũng có điểm dịu dàng như vậy, bất giác môi không tự chủ liền cười mỉm.

Chuyện chứ không lâu đã nhìn thấy người bên dưới tỉnh, còn nhìn nàng cười vui vẻ như vậy.

" Chị còn cười được!"

"Hảo hảo, lần này là chị lỗ mãn, cầu em tha thứ ha."

Từ Mục Xán không nói không rằng, một thanh lấy viên đạn ra khiến cho Tần Số Số xém chút nữa là đau đến phát ngất, cùng lắm chỉ cắn răng chịu đau.

Băng bó lại vết thương cho cô, nàng đem thau nước đi thay, trở lại lại bớt mồ hôi trên người Tần Số Số.

" Không nghĩ em lại mạnh tay như vậy."

"Hừ, còn nói, xem như cho chị nếm mùi đau đớn để lần sau không dám nữa, chị mà chết thì em phải làm sao?"

"Hì hì, ra là Từ Mục Xán đây không nỡ để chị chết a."

Nghe người kia nói, Từ Mục Xán lập tức trừng mắt khiến cô ngậm miệng lại không dám hó hé. Thở hắt một cái, nàng rốt cuộc khôi phục bộ dáng bình thường. Lần này Tần Số Số không để nàng thoát, nhẹ nhàng xoay người, tay vươn đến kéo nàng ngã xuống nằm trên người mình.

" Chị..."

"Em mà còn động đậy sẽ khiến chị đau đấy!"

"Hừ!"

Yên ổn ở trong lòng Tần Số Số, Từ Mục Xán ôm lấy cái người không sợ chết trước mắt nhỏ giọng.

" Chị nói xem, là ai làm ra chuyện này? Theo em nghĩ, Mặc lão gia dù là người gian trá nhưng cũng không có lá gan lớn như vậy. Huống hồ chị trên thương trường người phục tùng Tần thị không ít, lại nói Hứa thị cùng Tôn thị càng không có khả năng, dù sao đều là người nhà của em, cho dù họ không biết em ở đây nhưng cơ hồ không phải loại người xấu xa đến vậy. Tần Số Số, có phải chị ở bên ngoài động đến lão bà nhà ai rồi không, khiến cho người ta tìm đến đây tính sổ với chị!?"

Lời nói của nàng nửa lý giải nửa lại chất vấn, Tần Số Số vội vàng phủ nhận. Từ lúc cô chuyên tâm theo đuổi nàng cũng không có chiêu hoa ghẹo nguyệt như trước, càng không có liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác, chính là cô bị oan.

"Ai nha, Tiểu Mục không phải em không tin chị chứ, chị tâm đều chỉ chứa một mình em nha."

"Không thể tin được, miệng lưỡi chị trơn tru như vậy, không biết đã lừa gạt được bao nhiêu nữ nhân."

Tần Số Số khóc thầm trong lòng, sớm biết nữ nhân này đã nghĩ như vậy, cô càng không dám khi trước tra nam như thế.

...

Cẫn Dật Thành bị trúng hai viên đạn của Tần Số Số, hiện tại chính là chỉ còn nửa xái mạng, may mắn Mạch Khê biết hắn gây họa liền cho người đến cứu. Mạch Khê sớm đã đoán được hắn chính là tìm đến chỗ Tần gia báo thù.

Hôm đó hắn ngăn cản Tần Số Số đưa nàng rời đi, cô càng không nương tay phế đi chân trái của hắn. Mà việc này chỉ có Mạch Khê biết được, Hứa Dương Ngọc Trác hoàn toàn không hay biết gì cả, ngay cả Trương Hân cũng không đoán được việc này vẫn ra sức tìm kiếm nàng.

Cẫn Dật Thành mơ hồ tỉnh dậy, cơ thể vô số đau nhức truyền đến đại não bất giác hô một tiếng a. Mạch Khê hai chân bắt chéo ngồi đối diện, càng không có nhiều lời nói liền đứng dậy rời đi.

Chỉ còn có hắn, cố gắng nhúc nhích lê cái chân không còn cảm giác trở lại phòng. Mở cửa liền có thể nhìn thấy vô số hình ảnh mà hắn chụp được, mà người được chụp chính là Từ Mục Xán nàng. Bất kể là góc nào nơi nào hắn đều có ảnh của nàng, không sai, Cẫn Dật Thành phát điên vì nàng mất rồi, nói trắng ra hắn muốn chiếm lấy nàng hoàn toàn. Bên cạnh những tấm hình của Từ Mục Xán, bức ảnh loang lổ vết súng bắn, vết dao chén đích thực là khuôn mặt cười tươi của Tần Số Số. Nhìn thấu cô hắn liền nổi điên, mang súng không ngừng bóp cò bắn nát lấy bức ảnh. Rã rời, hắn nằm trên giường, mắt dần dần nhắm lại....









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro