Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một tháng không có tin tức, rốt cuộc Khổng Tiếu Ngâm cũng nhận được điện thoại của Tô Niệm Thanh. Tôn Nhuế một mặt cùng hài tử nhỏ chơi đùa cũng nhàn nhã đoán được Vân Vân của mình đã hồi phục. Nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của Khổng Tiếu Ngâm cũng biết nàng có bao nhiêu trách cứ hai người kia.

Ở đầu dây bên kia, Từ Thu Vân không ngừng ủy khuất phát tiết cùng mama, nói cái gì Tô Niệm Thanh để ý nữ nhân khác, còn có ức hiếp nàng. Cô ở bên cạnh cũng chỉ đổ mồ hôi hột, trở về chắc chắn Tôn Nhuế lại sẽ bắt cô quỳ trên vỏ sầu riêng. Vội vàng giành lại điện thoại trên tay nàng, chỉ hô một tiếng lần sau gọi lại cho Khổng Tiếu Ngâm liền tắt máy, cô không muốn mình không thể bồi Từ Thu Vân nha.

Chỉ có nàng ánh mắt hờn dỗi nhìn cô, bàn tay không hẹn đem cô dày vò đến lực bất tòng tâm. Kể ra, nàng mang thai cũng được hơn một tháng nhưng không có dấu hiệu thai nghén nữa, nhíu mày một chút, Tô Niệm Thanh không thể an tâm được vẫn là nên đến bệnh viện khám.

Thuyết phục nàng không khó nhưng lần này nhất định không để tình huống đấy lặp lại, Từ Thu Vân đối với cô trân quý đến nhường nào, lần đó rốt cuộc khiến cô hối hận cùng dằn vặt không thôi. Lại nói, nàng một mực nắm chặt tay cô, đến nơi đông người cũng không buông ra càng khiến cho ánh mắt nhiều người đổ lên người cả hai. Tô Niệm Thanh không để ý, nhưng không thể bỏ qua những lời nói tổn thương nàng của họ. Hai người phụ nữ tứ tuần đi bên cạnh xì xào to nhỏ, đại khái chính là nói các nàng thật đáng xấu hổ, ban ngày ban mặt nắm tay không sợ người ta cười cho. Rốt cuộc cô vẫn là không nhịn được trừng mắt với hai người kia, giọng điệu thập phần chán ghét cùng đe dọa.

"Thưa hai vị phu nhân đây, việc chúng tôi nắm tay hay thân mật cùng nhau cũng không ăn hết của hai người, còn có, việc xấu hổ hay không là chúng tôi chịu, cũng không đến việc các người ở đây bát nháo nhiều chuyện."

Từ Thu Vân ở bên cạnh đoán biết được chuyện gì xảy ra, bất quá khi nãy nghe họ nói có chút buồn bã, cũng không nghĩ Tô Niệm Thanh vì mình mà đối hai người kia một phen giảng đạo lý. Mặc dù lời nói coa chút nặng nhưng những người xung quanh biết rõ chuyện các nàng có làm sao cũng không liên quan nên cũng thôi bàn tán.

Hai người nọ cảm thấy khí thế của cô bức người như vậy, đứng cả ngày trời cũng không biết đáp trả thế nào thì đằng xa đã có hai cặp nam nữ đi đến. Bốn người bề ngoài nhìn đều là người có tiền, hai nam nhân mặt mày sáng sủa, ưa nhìn một chút, còn hai người phụ nữ đi bên cạnh có thể tính là dễ coi. Còn chưa kịp hướng họ nói muốn rời đi đã bị một trong hai nam thanh niên kia giữ lại,nắm lấy tay Từ Thu Vân , lực đạo ở tay không nhỏ khiến cho nàng đau đến phát ra tiếng. Mà Tô Niệm Thanh cố kỵ nhất là người ta đụng chạm đối với Từ Thu Vân, lặp tức mang tay người kia hất ra định bụng lần nữa ly khai. Không nghĩ đến, một trong hai nam thanh nghe từ hai người phụ nữ kia nói cái gì liền chưa đầy ba giây tiến đến nắm lấy cổ áo Tô Niệm Thanh, giáng một quả đấm vào mặt cô. Vì bất ngờ khiến cô không kịp trở tay, ngã xuống đất, Từ Thu Vân bên cạnh hỏang hốt ngồi xuống xoa xoa mặt cô rồi xoay sang người đàn ông kia quát lên.

"Anh tại sao lại đánh chị ấy!?"

Nam nhân kia giờ mới nhìn đến Từ Thu Vân, hắn ta cũng không kiêng kỵ trố mắt ra nhìn nàng. Đôi môi căng mộng tựa như mân côi, chiếc mũi cao thanh tú, matqa bồ câu trong suốt, tổng thể chính là xinh đẹp cực kỳ. Nữ nhân đi bên cạnh đoán chừng là vợ của hắn, ngay lặp tức nhìn ra điểm bất thường nhéo nam nhân kia một cái khiến cho hắn trấn tĩnh lại nhìn nàng dõng dạc.

"Hừ, là cô ta buông lời nhục mạ mẹ tôi trước, xem ra ra tay vẫn còn nhẹ."

Ồn ào như vậy sớm đã kinh động không ít, bảo an tầm hai ba người từ phía xa đi lại, chỉ thấy Tô Niệm Thanh tức giận ngồi trên sàn, còn có trên mặt điểm vết bầm. Nhưng họ còn chưa lên tiếng hỏi cho rõ sự tình một tiếng chan chát vang lên.

Chính là Từ Mục Xán đứng chắn trước mặt các nàng hướng tên nam nhân vừa đánh Tô Niệm Thanh mà ra tay. Cái tát lực đạo không nhỏ, năm ngón tay tự khắc in dấu trên mặt người kia, hắn căm phẫn dự vươn tay động thủ. Tay còn chưa hạ đã bị Tần Số Số trên cao nhìn xuống với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Cô so với tên đàn ông kia cao hơn nửa cái đầu, chính vì vậy cô vẫn chiếm ưu thế hơn, địch ý rốt cuộc phát tán không có chừng mực. Gia đình kia thấy khí thế các nàng không phải người bình thường liền biết khó mà lui, mắt thấy bảo an đứng phía sau liền nói.

"Các người tốt xấu không phải người trong cuộc, tránh ra!"

Từ Mục Xán dĩ nhiên không tránh còn lại hướng nam nhân kia vung thêm một cái tát vào bên má còn lại. Lần này hắn không nhịn được nữa, tiến đến dự đánh nàng, cũng may bảo an phía sau chạy đến giữ hắn lại. Cũng không nghĩ một tên đàn ông lịch thiệp như hắn cũng có thể ra tay với phụ nữ, bất quá nàng chỉ tát hân hai cái, sức lực phụ nữ so với hắn không bằng mà.

"Các vị, nơi này là bệnh viện, nếu còn ồn ào sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác."

Người kia hướng Từ Mục Xán chửi thề một câu, đương nhiên Tần Số Số liền đem nàng ra đằng sau mình dùng ánh mắt như muốn cảnh cáo nhìn hắn. Tô Niệm Thanh cuối cùng cũng chịu lên tiếng, cùng nàng đứng lên hướng tên kia nói.

" Tôi không biết hai vị phu nhân đây đã nói cái gì, chuyện tôi nói không phải không đúng, nhưng chính là hai người họ xúc phạm chúng tôi trước, nếu không tin các người có thể hỏi người xung quanh. Hừ, vốn không muốn cùng họ đôi co, xem như chúng tôi xui xẻo, cũng không nghĩ anh ta ra tay mạnh như vậy, tôi còn chưa kiện anh tội đánh người vô cớ là may lắm rồi."

Nghe được lời này, lời xì xào xung quanh lần nữa vang lên. Mấy người kia liên tục bị công kích vốn không có đường nào thoát thân chỉ có thể hướng cô cùng Từ Thu Vân xin lỗi. Trước khi đi cũng không quên liếc nhìn người cho mình ăn hai cái tát.

Ổn thỏa mọi thứ, hiện tại liền hướng Từ Mục Xán dự định cảm ơn nhưng khi nàng xoay người lại Từ Thu Vân liền mỉm cười rạng rỡ.

" Chị!"

Mà Từ Mục Xán cũng cười đáp lại, đón lấy cái ôm thân thương của nàng. Nàng bất quá cái tiểu nha đầu này vẫn còn nhận ra khí tức mà các nàng khi nhỏ lưu lại. Xoa xoa đầu Từ Thu Vân, nàng lớn lên quả thật rất xinh đẹp. Nhìn một tràn tình cảm của hai nàng, Tô Niệm Thanh nhìn sang Tần Số Số bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tần Số Số tất nhiên liền hướng cô nhún vai. Rốt cuộc chỉ có hai người kia thân thân thiết thiết rời đi, bỏ lại hai cái lão công một mớ nghi hoặc, ngớ người vài giây liền đuổi theo.

Nguyên lai các nàng là chị em song sinh, vì hoàn cảnh khi ấy rối loạn mà chia xa, hiện tại trùng phùng xem như là phúc. Chỉ là hai nàng tính cách cơ hồ khác nhau, Từ Thu Vân hồn nhiên hiếu động, ngược lại Từ Mục Xán chính là một mảng điềm đạm ôn hòa. Nhìn hai nàng hăng hái trò chuyện cùng nhau cả buổi, cuối cùng Tần Số Số đành mời tất cả đến Tần gia nghỉ tạm. Mặc dù Từ Mục Xán có vẻ không vui nhưng cũng phải chấp nhận, phòng của họ sớm đã tan tành mất rồi.

Trên đường đi, Tần Số Số có không ít lần hướng nàng nhìn một chút, cơ hồ chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ như vậy, xem ra phải nhờ cô em dâu này thường xuyên cùng nàng trò chuyện rồi. Tô Niệm Thanh đồng dạng cùng cô, bị bỏ rơi sang một bên, cho đến khi Từ Mục Xán hỏi đến chuyện mang thai nhắc tới cô mới xoay sang xấu hổ một trận. Nguyên lai Từ Thu Vân cũng đỏ mặt mang cô ra làm tắm khiên bảo cô giải thích cho nàng. Cô trời sinh không biết ăn nói, đẩy cô ra hứng mũi xào, lão bà a, có phải muốn giết lão công này không. Ấp úng một hồi cũng tới trước cổng Tần gia.

Nhìn tòa dinh thự trước mắt, Từ Mục Xán có chút hoài niệm, bất giác đỏ mặt, quá khứ nàng bị Tần Số Số đáng chết kia khi dễ chính là tại nơi này. Bất quá nhìn sang Tần Số Số, điểm cười một chút cũng không có, lại qua cửa kính ô tô nhìn ra được lý do. Cô rốt cuộc quên mất hôm nay Tần lão ba tiếp đãi thông gia, cũng tức là ba mẹ của chị dâu Tần Số Số. Cô hoàn toàn không thích bọn họ, càng không thích người chị dâu này. Nàng ta cùng ba mẹ của mình không biết bao nhiêu lần bức ép cô kết hôn cùng con trai của bọn họ. Kết hôn không nói nhưng cớ gì phải kết hôn cùng một tên công tử bột mặt mày như dạ xoa, có chết cô cũng không lấy. Lại nói, ba người họ quá đáng vẫn là mang Từ Mục Xán xem như người hầu mà sai bảo. Lần đó nếu không phải nàng ngăn cô lại, sớm đã bắn chết hết mấy người kia rồi.

Hiện tại biết được tâm trạng Tần Số Số không vui, Từ Mục Xán liền ra hiệu cho em gái nhỏ bên cạnh thôi nháo, bản thân tay cầm lấy bàn tay Tần Số Số mỉm cười. Nàng là đang an ủi cô, cô hà tất phải vì đám người kia khiến nàng đau lòng. Thu lại tia bất mãn, Tần Số Số hiện tại mới mở miệng.

" Tiểu Mục, nhất định đừng vì thân phận của họ mà chịu ủy khuất, chị không muốn nhịn nữa, một lần nói rõ với lão ba."

"Chị...muốn làm gì?"

"Đương nhiên là muốn lão ba chấp nhận đứa con dâu em rồi."

Đôi tai như không tin lời cô vừa nói, chỉ mơ mơ hồ hồ nhìn Tần Số Số. Mà hai người phía sau chỉ biết trộm cười, hắc hắc, Tần tỷ quả không hổ danh anh rể tương lai, lợi hại nha.

Một đường đi vào phía trong viên ngoại, Tần Số Số vừa mở cửa xe đã nhìn thấy bóng đáng quen thuộc, hướng ngươi kia cười ha hả.

"Vú Lương, con về thăm vú đây."

Vú Lương từ khi cô lọt lòng liền chăm sóc cô như con đẻ, phu nhân mất ,Tần Số Số liền xem người như mẹ của mình mà đối đãi. Nhiều năm như vậy, chỉ có Vú Lương là thật tâm yêu thương, xem cô là người thân, huống chi đối với Từ Mục Xán cũng rất tốt.

"Nha đầu chết tiệt, lâu như vậy mới về thăm vú, nào nào, xoay một vòng, để vú nhìn xem, chà chà, béo mập lên rồi đây, chắc cũng là công lao của Tiểu Mục nha."

Tần Số Số nghe câu sau lập tức nhìn sang cầu cứu Từ Mục Xán, mà nàng chỉ nghiêng đầu cười thách thức bảo cô tự xử lý. Cô hướng vú Lương cười hề hề cho qua chuyện, lại đưa hai người kia giới thiệu.

"Nguyên lai là em gái cùng em rể của tiểu Mục, quả là gia đình có phúc, đều lớn lên xinh đẹp hơn người. Tiểu Tần nhìn xem, chị em nhà người ta xinh đẹp lại hiều hòa nhu mì, còn con suốt ngày chỉ biết phá phách, không có điểm gì là con gái."

"Vú Lương!!!!"

Tần Số Số bị nói đến xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, lại nhìn qua thấy nàng cũng hai người kia không khách khí cười nhạo mình, bĩa môi hờn dỗi, nhưng rốt cuộc cũng không ai dỗ, khuôn mặt bí sị uất ức. Bất quá, Từ Mục Xán lắc đầu một cái đi đến không nói trước mà hôn lên má họ Tần. Vú Lương sớm biết hai nàng sinh tử có nhau, bà không ngăn cản ngược lại cũng ủng hộ, xưa nay bản tính Tần Số Số ngang ngược nhưng vẫn là đứa trẻ tốt, từ lúc có nàng, cô rốt cuộc cũng bị nàng áp chế, từ từ biết cách kiềm hãm. Năm đó mang Từ Mục Xán rời đi, Tần Số Số gây ra không ít sóng gió, mãi cho đến khi Tần lão ba mở miệng giảng hòa, tình cảm cha con mới trở lại thân thiết.

Vú Lương cho người chuẩn bị phòng cho các nàng, vốn dĩ định bảo Tần Số Số đi chào hỏi Tần lão ba cũng ông bà thông gia, nhưng lời vừa đến miệng đã nuốt ngược vào trong. Quan hệ giữ Tần Số Số đối với gia đình chị dâu mình vốn không tốt, rất dễ sinh ra hiềm khích, suy nghĩ một chút cũng là bảo các nàng đi nghỉ ngơi.

Nhưng Tần Số Số còn chưa kịp nhấc bước chân đã bị giọng nói đanh đá của chị dâu mình gọi lại.

"Chật chật, em gái ngoan của anh rốt cuộc cũng chịu trở về rồi kìa. Ai nha, còn tưởng là cùng cái Từ Mục Xán kia bỏ nhà đi luôn rồi chứ."

Không khí lập tức bị nữ nhân chua ngoa kia kéo xuống, mà Vú Lương cũng không hài lòng nhìn vị thiếu phu nhân này...




------------
Tg: Giải quyết xong chuyện của tiểu Tần và Tiểu Mục thì chính văn chính thức hoàn~~~~~
Phiên ngoại nhất định ngọt đến cho các người sâu răng , hắc hắc~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro