chuyện tình đôi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Lan những năm thập kỉ 30, em ở một vùng quê xa thành phố. Quê em chuyên nghề trồng lúa, nhà em cũng là làm nông, nhưng là thuê mướn cho người ta. Mấy người trong gia đình ở trong một ngôi nhà lụp xụp. Sống thì bữa no bữa đói.

Khi em 16 tuổi cha em mất sau một trận dịch hạch, còn mẹ thì ốm li bì thế là gánh nặng của cả gia đình đổ hết vào vai em.

Jane từ một cô gái mới mười sáu tuổi ngây ngô mà buộc phải chưởng thành.
Gia đình khó khăn em là thân con gái nên cũng chẳng có ai thêu làm ruộng, cùng lắm người ta chỉ dám bảo em cấy thuê.

Thế rồi ông tổng đốc trong làng biết được hoàn cảnh gia đình em, ông có ngỏ lời thuê em về làm người hầu, bao ăn ở trả lương theo năm. Công việc của Jane là hầu hạ con trai ông công tử Dew Jirawat, con trai duy nhất của tổng đốc mới đi du học bên Anh Quốc về

Lý do em được ông tin tưởng hầu hạ anh là vì tổng đốc thấy em chăm chỉ hiền lành nên trắc sẽ chịu đựng được cậu con trai khó tính này của ông

Anh khó tính lắm, khó tính đến mức mà không có ai có thể hầu hạ anh quá một tháng nhưng vì gia đình em vẫn cắn răng chịu đựng.

Chải qua thời gian dài tiếp xúc thì em thấy thật ra anh cũng không có khó tính như em vẫn tưởng. Chỉ là anh có tính cách lạnh lùng lại quá mức ưa sạch sẽ, lúc nào phòng anh cũng phải sạch. Anh thích yên tĩnh, để đọc sách, để làm việc.

Ăn uống thì dễ chịu hơn một tí, anh kén ăn nhưng chỉ cần lần sau em không nấu những món ấy nữa là được.

Còn nữa công tử cũng thích hát anh hay hát cho em nghe lằm, giọng anh trầm ấm cất những giai điệu du dương em thích lắm. Có lần anh còn hỏi em có thích nghe hát không anh hát cho nghe, lúc ấy em thấy anh rất đẹp.

Cứ như vậy em hầu hạ công tử được hai năm, ông tổng đốc rất hài lòng còn thưởng cho em thêm bạc. Công tử thì đối với em có chút hòa nhã hơn

Thật ra, trong khoảng thời gian đó, em lại yêu công tử lúc nào không hay. Yêu anh ấy lúc cười nhẹ với em, yêu anh lúc anh xoa đầu em, yêu giọng nói của anh. Nhưng em biết em là một người hầu còn anh là công tử quyền quý, biết em là con người nông dân nghèo hèn còn anh là con tổng đốc quyền cao chức trọng, làm sao có thể với tới.

Lúc này trong vùng có một nhà thầy hát chuyển tới. Thầy hát có cô con gái, cô ấy đẹp lắm lại còn dịu dàng hát rất hay. Có hôm cô ấy ra ngoài đình hát công tử cũng đi, anh bị cô ấy làm cho say mê từ cái nhìn đầu tiên.

Tại sao em biết á, em hầu hạ anh bao nhiêu năm lúc nào cũng chú ý anh, làm sao có thể không biết anh thích cô ấy chứ

Rồi công tử mang trầu cau sang nhà thầy hát hỏi cưới cô ấy. Thời buổi này thì chỉ có cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, thầy hát thấy công tử đẹp trai sáng sủa lại còn là con một của thống đốc quyền cao chức trọng làm sao mà không đồng ý được.

Nhưng ngày cưới cô ấy bỏ trốn cùng với anh thầy giáo nghèo trong vùng. Hóa ra cô ấy chót thương người khác rồi.

Công tử biết được thì giận lắm anh cho người đi bắt họ lại, sau khi bắt được hai người họ. Anh nhốt cô ấy vào phòng ngủ. Còn cậu thầy giáo thì anh cho người đánh đập cậu ta trước sự chứng kiến của anh.

Lần đầu tiên em thấy công tử đáng sợ như vậy. Lúc cậu ta bị đánh tơi bầm dầm thì anh mới hả hê rời đi, em thấy thương hại cậu ta quá mới lại bôi thuốc cho cậu xong dúi vào tay cậu ta mấy đồng bạc.

" Anh lấy số bạc này mà trốn đi nơi khác ở đây công tử không để anh sống yên thân đâu"

Thì đột nhiên cậu ta quỳ xuống van xin em.

" Cô ơi tôi xin cô, cô thương thì thương cho chót cô thả tôi với cô ấy đi được không"

Em biết là nếu làm thế công tử sẽ hận em nhưng em cũng biết không thể ở bên người mình yêu sẽ đau khổ như thế nào, thế là em lén thả hai người họ đi, hai người cảm ơn em rối rít.

Trong lòng em thầm nghĩ kì hạn ba năm sắp hết nếu có bị anh biết chắc cũng chỉ bị đánh một trận là xong.

Không ngoài dự đoán khi công tử biết được, anh cho người bắt nhốt đánh đập em. Công tử còn tự tay lấy roi để đánh lên người em, cắt tóc em, đánh gãy tay em. Nếu ông Tổng đốc không ngăn cản, có lẽ tay em không lành lại được nữa. Em được tịnh dưỡng vài ngày, dưới sự bảo vệ của ông Tổng đốc.

Khi vết thương em lành, công tử xông vào làm nhục em. Em lặng lẽ ôm lấy anh ấy, nước mắt chảy dài. Sau khi xong chuyện, công tử nắm đầu em dậy, khinh thường cười với em:

"Mày để vợ tao chạy mất, vậy thì phải làm đĩ để hầu hạ tao. Mày cũng đừng mơ tưởng sẽ được lên làm mợ hai cái nhà này, con chó thấp hèn như mày, không xứng với tao"

Anh đạp em thật mạnh, khiến em lăng vào tường. Em đau đớn ôm người, co ro nói

"Công tử, em... yêu anh thật lòng"

"Yêu tao thật lòng?"

Công tử cười lớn, tán em mấy cái

" Yêu tao thật lòng, mày yêu tao thật lòng mà để vợ tao chạy mất "

Mỗi lần anh nói tại mày anh lại đạp em thật mạnh. Rồi anh bỏ đi ra ngoài, em đau đớn lết người xuống giường, nước mắt chảy ngược.

Giờ em là vợ công tử nhưng không được anh cưới hỏi đàng hoàng. Mỗi ngày em sống như địa ngục trần gian. Có lần ông thống đốc bảo em hãy trốn đi nơi khác. Em mỉm cười

"Không sao đâu cha, là do con tự nguyện"

Em mang tiếng là vợ anh nhưng không khác gì người ở. Anh đánh đập em giã man, dùng em thỏa mãn dục vọng trong người. Nhưng ngày nào em cũng vẫn nói.

"Em yêu anh"

Không bao lâu sau em có thai, khi biết mình mang thai em rất nỗi vui mừng nhưng anh lạnh lùng nói.

"Bỏ nó, nghiệt chủng"

" Sao lại là nghiệt chủng, đó cũng là con của anh đấy Dew Jirawat"

Có câu nói tức nước thì vỡ bờ, em có thể chịu đựng mọi điều dày xéo từ anh, nhưng đây là con chúng ta em phải bảo vệ bằng mọi giá.

" Nó là con của cô không phải của tôi, nó là nghiệt chủng "

Anh tức giận quát lớn, dật lấy chén thuốc phá thai trên tay người hầu ép em uống. Jane nhất quyết vùng vẫy thế rồi không may em bị ngã máu chảy ra rất nhiều.

Lúc này anh có chút hoảng nhanh chóng kêu người hầu gọi thầy. Lúc này em yếu lắm rồi cố gắng nói với anh.

"Em ... yêu .... anh"

Tình yêu quá nỗi hèn mọn.

"Sau này... anh không phải... tức giận... vì em... nữa rồi ... "

Anh ôm chặt em vào lòng. A thật ấm đây có lẽ là điều ấm áp nhất những năm qua

"Đừng ... sợ, không... sao... rồi... thật xin... lỗi... không thể... như lời hứa... chăm sóc anh... suốt đời... Công tử... anh ... hạnh phúc... "

Em buông tay, mất dần ý thức. Cuối cùng em cũng được giải thoát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro