chuyện tình hai kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em chết trong tay tôi, người em đầy máu, cố gắng chạm vào tôi, nói lời yêu thương tôi. Khi ấy, tôi đã hoảng sợ đến mức nào, khi em tắt thở và lịm dần, tôi gần như không thể nghe thấy gì xung quanh nữa, cũng không thấy gì nữa, tôi chỉ biết ôm xác em rất lâu, rất lâu, sau đó tôi ngất xỉu, tỉnh dậy đã không thấy em nữa rồi. Em đã được chôn cất, một ngôi mộ nhỏ xinh trong khu đất dòng họ của tôi.

Lần đầu gặp em, cô gái nhỏ nhà nông dân, nhưng em lại trắng trẻo, nhỏ xinh. Tôi khi ấy tính tình nóng nảy, khó gần, mấy người hầu trước hầu như đều không không chịu được tôi, liền bỏ đi hết. Chỉ có em, là gắng chịu. Em là một cô gái thông minh, biết tôi thích gì, làm gì, em luôn biết lui làm tiến. Một cô gái dễ thương, thường đi phía xa xa tôi để nghe tôi hát.

Tôi nhớ em có nụ cười rất đáng yêu, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, má hồng hồng, trông em rất ngọt ngào. Nhưng tôi không còn nhớ, em đã không còn cười với tôi như vậy lúc nào nữa. Tôi đã nghĩ có lẽ cuộc sống bộn bề, tình cảm thân mật, đã khiến em thay đổi, nhưng sau khi em mất, tôi phát hiện thì ra em vẫn cứ yêu tôi như vậy, không hề thay đổi, chỉ có tôi là đổi thay.

Tôi gặp cô ấy ở ngoài đình, cô gái có tiếng hát trong trẻo, tiếng đàn vui vẻ, và cả người đẹp tuyệt trần. Tôi thích cô ấy, và muốn cô ấy là của mình. Tôi luôn chối bỏ anh mắt buồn kia, bởi vì khi nhìn nó tôi lại đau lòng, và muốn ôm lấy em. Tôi lúc ấy nông cạn, cho rằng em thấp hèn, không xứng với tôi.
Tôi biết cô ấy có người yêu và muốn chia cắt họ, tôi bày mưu để họ chia ly. Tôi cưới được cô ấy, tôi rất hạnh phúc. Nhưng cũng không che lấp được cảm giác trống trải trong tôi.

Sau khi cô ấy bỏ trốn trong ngày cưới, tôi biết được liền bắt cô ấy nhốt lại. Nhưng em lại thả cô ấy ra, khiến tôi tức giận, hành hạ em thừa sống thiếu chết. Vậy mà, em lại có thể cười rạng rỡ đến thế.

Thật ra tôi luôn rất đau lòng cho em, rất sợ cảm giác khi nghĩ đến em. Tôi cố gắng rũ bỏ nó, vì tôi không thể nào yêu một nô bộc. Tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt để mắng em, đánh em thật nặng, còn phá hủy đứa con của chúng tôi. Nhưng em đến cuối cùng, lại nằm dưới chân tôi, nói yêu tôi.

Em mất tôi không cưới thêm người khác. Tôi nhận một đứa con nuôi để kế thừa gia sản. Cứ thế tôi sống cô độc lẻ bóng tới 50 tuổi thì qua đời vì bạo bệnh.

Đó là những dòng trong cuốn nhật kí của ông cố anh. Không hiểu vì sao sau tai nạn giao thông 20 tuổi, Dew luôn mơ về một hình bóng người con gái.

Gia đình anh thì cũng thử cho anh lên chùa xem thế nào. Thì chỉ nhận lại câu nói " đều là duyên nợ" của sư thầy. Anh cũng không hiểu nó có nghĩa là sao nhưng cũng cho qua.

"Xin chào tôi là Jane Ramida từ nay sẽ là trợ lý mới của anh"

Anh ngẩng đầu lên nhìn, giây phút nhìn thấy đối phương. Chính là em, là em hình người con gái xuất hiện trong giấc mơ của anh.

"Xin chào tôi là Dew Jirawat rất vui được làm việc với cô"

Anh nở nụ cười, một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng cũng gặp được em người con gái anh yêu thật nhiều cũng nợ thật nhiều.

Sau khi em là trợ lý cho anh. Em cũng vẫn chiều được sự khó tính của anh, luôn làm anh thấy hài lòng.

Cũng không bỏ qua cơ hội tán tỉnh em. Anh mặt dày tới nỗi chính bản thân mình còn phải tự công nhận. Nhưng vì em tất cả đều sứng đáng.

Giây phút lần đầu thấy em anh đã yêu, nhưng không phải kiểu vừa gặp đã yêu, nó như kiểu anh đã yêu em từ rất lâu rất lâu rồi.

Hình như em cũng rung động với anh, lúc đầu em còn ngại ngùng tới đỏ cả mặt còn bây giờ lại biết thả thính ngược lại anh.

Rồi anh tỏ tình em, không đến một giây suy nghĩ em đồng ý ngay lập tức. Thế là chúng ta bên nhau 3 năm thì đi tới kết hôn.

Thật ra em chưa đồng ý, em bảo muốn chơi thêm vài năm nữa. Nhưng anh một sống hai chết đòi phải cưới em, anh sợ mất em mất người con gái anh yêu.

Trong ngày cưới khi mục sư tuyên thệ.
Anh Dew Jirawat và cô Jane Ramida từ giờ là vợ chồng.

Lúc ấy anh nhẹ nhàng đặt xuống môi em một nụ hôn, khi rời môi em cả hai ta đều khóc, khóc vì hạnh phúc.

"Chuyện tình đôi ta.
Chuyện tình hai kiếp "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro