Ngoại truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một trời chiều đầy nắng và gió
Trên con đường quen thuộc tôi gặp lại anh. Tôi và anh lướt ngang nhau như hai người xa lạ. Một ngày sau khi tôi trở về từ hàn không lâu. Giờ anh đã có bạn gái mới tốt hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi, hiểu anh hơn tôi, không ích kỉ như tôi và được anh yêu nhiều hơn tôi.

Nếu nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả là hoàn toàn sai. Nó không xóa gì đi hết nó chỉ làm cho mọi thứ mờ dần, chúng ta không thể quên được mà đọng lại là như mớ kí ức mơ hồ nhạt nhòa theo thời gian. Nỗi đau cũng chỉ vơi đi , chủ yếu là vơi nhiều hay vơi ít, vết thương cũng lành nhưng cũng không biến mất.

Nhói lên, tim đập nhanh, thở gấp... Đó là những gì tôi cảm nhận được trong lồng ngực mình lúc đó. Tôi đã từng chứng minh được cảm giác đau tim là có thật mà.

Thành phố bé tí này, khi trở về thì không khỏi việc gặp lại ai đó. Nhưng để có thể mang một vẻ thanh cao, tự tin gặp ai đó thiệt là không dễ dàng gì cả.

Tôi cũng chỉ biết tiếp tục bước đi mà thôi. Không nhìn lại. .

Babe sharang hea do~~ 🎵🎵

" Em nghe!!!!"

"Hôm nay không điện thoại cho anh anhhhhhhhhhh. Tại sao không điện thoại lúc thức dậy hả??? ". Vừa bắt máy đầu dây bên kia đã hét toáng lên như thế đấy. JK và tôi đã quen nhau cũng được hơn một năm rồi. Có thể nói đang tình cảm dạt dào thì tôi phải kết thúc chuyến du học về vn. Cậu nhóc bắt mỗi ngày phải điện thoại khi ngủ thức dậy, ăn trưa xong và trước khi đi ngủ. Sáng nay tôi bận tiếp mẹ dọn dẹp nhà nên đã quên đi và tự hiểu có một cơn bão táp tới rồi.

"Em.. Ơ"
"Em đi đâu, làm gì, đi với ai. Trả lời anh"

" Bay vào miệng em luôn đi. Giờ có cho em nói không" tôi hét lên

" Cho... " Anh ấy hạ giọng nhỏ nhẹ lại. Tôi phì cười. Bạn trai tôi dễ thương như kẹo ngọt vậy đấy nhưng khi giận lên thì có tám ông trời cũng không giúp được.

"Sáng bận phụ mẹ dọn dẹp nên không nhớ. Em xin lỗi mà". Tôi làm giọng nũng nịu.

" Anh đợi đt của e cả buổi đó, không được tái phạm"

" Cước phí quốc tế mắc lắm, về nhà rồi nói nha"

Tôi tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ yêu xa nữa.. Lúc trước 200km mà tôi đã như vậy đằng này phải đi hẳn bằng máy bay cơ đấy. Thế mà lại không nỡ từ chối tình cảm của anh .

Khi về nhà tôi nhắn cho JK

"Em hôm nay đã trông thấy người đó"

Khi thấy tin nhắn ,anh điện thoại cho tôi ngay. Tôi biết anh chàng này quá mà, sẽ quýnh lên cho xem.

" Alo"

" Em...em... không sao chứ "

Bình thường người ta sẽ làm loạn lên, ghen tuông hay nổi giận nhưng anh lại lo lắng cho tôi trước, muốn biết xem tôi có bị làm sao hay không.

" Em chỉ thấy nhớ anh thôi... "

" Anh cũng rất nhớ em"

" Châu nói chuyện với ai thế, vào đây ăn lẹ nè"- Anh tôi bảo vào nhà để ăn tiệc cùng gia đình.

" Album sắp ra rồi, phải cố lên đó, chú ý sức khỏe, không có ăn bánh nhiều nữa,... " Tôi lãi nhải như bà mẹ đang dạy con.

" Vâng!!! Tuân lệnh phu nhân. Chắc có lẽ thời gian sắp tới anh sẽ không liên lạc với em thường xuyên. Anh yêu em"

" Ờ em cũng yêu anh. JungKook của em"

------------------------------------------------------

2 tháng sau

" Anh hổm rài biến mất luôn he, sao không đi luôn đi, còn nhớ tới em hả"- Quảng bá album, đi show, ghi hình quảng cáo nên bặt tâm không thèm gọi điện.

" Cho anh xin lỗi mà!!! Anh có món quà bất ngờ cho em đó".

" Thôi khỏi ha, khỏi dụ. Tôi giận rồi" Tôi nói như vậy nhưng miệng thì không ngớt đi nụ cười

" Thiệt mà đợi đi, món quà sắp tới rồi"

Sau khi nói chuyện xong ngước lên thì

" A mày nói chuyện với oppa à!!!! "- Bff1

"Sao mày lại có thể may mắn như vậy chứ "

" Ê mà có đọc tin chưa dạ"-Bff2

" Tin gì nữa? "- Tôi

" Ủa chưa biết hả, tao mới đọc nè"- Bff1

Nói rồi Bff1 đưa điện thoại cho tôi xem

Em út nhóm nhạc đình đám BTS bị phát hiện những hình ảnh hẹn hò với nữ ca sĩ Yerin ....

Phía dưới là một loạt những hình ảnh dưới góc chụp của phóng viên thì thật là giống đang hẹn hò.

Chấm chấm chấm

" Tụi mình làm chuyện không hay rồi"- Bff3

" Cháy nhà rồi mày ạ" Bff2
Ba đứa bạn lẳng lặng chuồng ra sau bếp phụ mẹ tôi. Hiện tại thì bên Việt Nam đang sắp tới tết nguyên đán,nên đám bạn kéo xuống nhà tôi chơi sẵn tiếp mẹ tôi làm mứt.
Tối đó Jungkook điện thoại cho tôi tôi không bắt máy, anh ấy thì điện liên tục. Điện thoại thì reo hoài, tôi thì đang ngồi chơi bài cùng mấy chị trong nhà.

" Mày nghe điện dùm tao, nó reo hoài anh mày không tập trung chơi bài được " Anh hai

" Bạn trai điện thoại chứ gì" Chị tôi

Tôi đành phải bắt máy
" Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không có tâm trạng trò chuyện ok"
Nói xong tôi cúp máy trong khi đàu dây bên kia còn ú ớ chưa kịp nói gì.

" Cô ấy biết rồi. Toi rồi"
Jungkook đang nằm trên ghế thì dãy dụa té xuống sàn, vò đầu bứt tóc.

" Mina biết rồi à! Chú em chuẩn bị tinh thần đi"- Rapmon

" Con bé đó lúc ghen ghê lắm " JH

" Em phải làm sao giờ a... A... A" Jk

Từ ngày đó tôi không thèm nói chuyện với JK anh ấy cũng không điện thoại cho tôi nữa. Nếu nói tôi không suy nghĩ gì là không phải, to lo lắng lắm chứ, tôi sợ anh ấy đã thay đổi như bạn trai cũ của tôi, tôi không dám đối diện, tôi sợ sự thật phũ phàng một lần nữa.

Hôm nay là chiều 30 tết, cả xóm đang chuẩn bị làm tiệc tất niên trong nhà. Tôi thì đang ở ngoài vừa đi cafe với đám bạn thân về. Tay đang cầm bọc rau mua ngoài chợ về để ăn cũng với nồi lẩu bác gái nấu .

" Châu xếp cái này lên bàn đi con"-Mẹ

" Dạ mẹ"

Đang lúi cúi xếp chén lên thì mấy chị ai cũng nhốn nháo nhìn ra chiếc taxi đậu ngoài trước hẻm, bên trong xe là một cậu con trai đeo kính đen. Tôi thì cận nên không nhìn kĩ được và cũng không quan tâm lắm nên tiếp tục công việc mình đang làm.

" Ê ai kìa, sao đi vào hẻm nhà mình" anh tôi

"Sao bảnh dữ mậy" Ông anh khác

" Hình như ở đâu mới tới, mặc đồ chất quá"-Chị tôi

" Cái vali to đùng kìa"- bà chị khác

" người ta chắc hỏi đường đó mà, lẹ lẹ ăn đi em đói quá à".

Anh tôi chạy ra

" Cậu kiếm ai"

" Min...Minaaaaa a!!!!!! "

Nghe giọng hét quen thuộc, tôi giật mình. Tự nói

"Chắc không phải đâu, mà ở việt nam làm gì có ai gọi mình như vậy"

Tôi từ từ quay lại, tôi chết trân trước mắt. Chàng trai mà những tháng ngày qua tôi nhớ nhung biết mấy. Anh đi lại chỗ tôi không màng đến mọi người xung quanh, rồi anh quăng vali qua một bên rồi ôm lấy tôi. Tôi vẫn còn chưa định hình gì đến nỗi bọc rau trên tay rớt cái bịch xuống đất, mọi người xung quanh thì há hốc miệng mồm không tin được.

Đơ tập 1

"Anh nhớ em"-( Đang nói tiếng hàn nha. ) Anh siết chặt vòng tay, mặt thì nhụi vào cổ tôi.

" Sao anh... Sao sao anh lại ở đây". Tôi bất ngờ nên không còn hành động gì được nữa.

" Anh đã cố gắng lắm mới có thể đến đây để gặp em".

" Buông em...ra.. " Trời ạ giữa bao nhiêu người, trong đó còn có ba mẹ tôi nữa, chứng kiến cảnh này chắc ba tôi sốc lắm ba sẽ giết tôi mất. Tôi đẩy anh ra nhưng không lung lay gì được với cơ thể cường tráng ấy.

" Đừng giận anh mà, em mặc kệ anh như vậy anh đau lòng lắm"

" Anh bỏ em ra, anh không buông ra em mặc kệ anh thiệt đó, mọi người đang nhìn kìa.

Tới lúc này anh mới nghĩ tới hàng chục con mắt đang nhìn hai đứa chằm chằm. Anh bỏ tôi ra

" Anh xin lỗi"

" Ai vậy Châu"- Mẹ tôi.

"Xin giới thiệu với mọi người đây là bạn trai của con đến từ hàn quốc".

Đơ tập 2

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro