Tình cờ hay là duyên số

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mới đến, khẽ nhìn qua ô cửa sổ
Nắng đã lên từ bao giờ
Thay quần áo và đến trường.

Trường tôi được học là một trường đại học x, không phải là trường nào nổi tiếng lắm nhưng cũng thuộc hàng đầu cả nước. Từ nhà tôi tới trường tốn hết 40' đi xe buýt. Nên tôi thường phải thức sớm để bắt được chuyến xe đến trường đúng giờ.

Việc học chủ yếu của tôi hiện tại là thực hành ứng dụng đề tài của mình để phát triển mỹ phẩm dưỡng da. Nge có vẽ cao siêu nhưng thật ra đều đuọc hướng dẫn từ những vị giáo sư tài giỏi. Chứ tôi còn quá non yếu đã tự mình làm ra được.

Thấm thoát tôi sang đây cũng đã được 1 năm rồi. Ban đầu tôi cũng chuẩn bị tinh thần là khi sang đây sẽ phải học hành rất nhiều.  Nhưng không ngờ nó cực hơn tôi tưởng.  Một ngày tôi phải ở trong lab ( phòng thí nghiệm)  suốt, không thì phải lên lớp, ngoài giờ học rãnh rỗi tôi còn đi làm phiên dịch viên để kiếm thêm thu nhập.

Hôm nay trường tôi đông hơn bình thường. Sau khi từ phòng thí nghiệm về . Tôi trông thấy trước sân có rất nhiều tập trung ở hội trường. Tôi quay sang hỏi na eun.

Tôi: Này chuyện gì thế. Làm gì như cái hội chợ thế nhở?

NE: Tớ cũng không biết. Có muốn lại xem thử không ?

Tôi: Ok cũng được. Nhưng chen quá trời kìa, tớ sợ sẽ ngã mất.

NE: Không sao không sao. Tớ dẹp đường cho cậu. Tớ có võ trong người đấy.

Tôi: Cậu có võ à. À hiểu rồi võ. Võ ếch cậu múa trong phòng tối qua chứ gì.

NE: Cái cậu này lại chọc tớ .

Nói xong hai đứa chạy đến hội trường đang đông như kiến ấy

NE: À tớ quên mất, hôm nay bts ghé giao lưu với trường. Nghe bảo bangtan sẽ làm đại diện cho sản phẩm tụi mình đang làm ấy. Tháng trước tớ nghe công ty tài trợ nói thế.

Tôi : Sao có thể. Bts à. Thầm nghĩ : Sao tôi lại may mắn đến thế nhỉ. Tôi thích bts từ khi ở vn cơ. Có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ được hợp tác cùng các anh. Dù là gián tiếp hay trực tiếp. Tôi cười thầm
- Ngày đó tưởng tượng đủ điều khi sang đây sẽ đi gặp idol của mình nhưng ai ngờ thực tế nó ko giống như vậy. Họ là những người bạn không thể với tới. Với lại cuộc sống bộn bề đã làm tôi không còn hứng thú làm fan girl như trước nữa rồi.

Ngắm các anh một lúc lâu thì chương trình kết thúc. Tôi đang định ra về thì chợt nhớ bỏ quên điện thoại trên phòng thí nghiệm

Hành lang dài hun hút, gió thổi lạnh sống lưng. Đùa gì chứ tôi sợ ma khủng khiếp. Trước cảnh tượng này tôi hối hận khi lúc nãy không lôi theo con bé na eun. Giời tôi sợ phát điên lên rồi.

Chụp lấy cái điện thoại t cắm đầu bỏ chạy.

Bịch-  Á.~~~ á á á á
Tôi: Cha mẹ ơi. MA MA
CỨU CON VỚI
Chưa kịp phản ứng tôi đã bị "con ma" đó nắm tay lôi đi.

- Tôi sai rồi,  tôi sai rồi,  mai mốt tôi dám nữa đâu.

Khi tôi định hình lại thì đang đứng trong lòng của "con ma" đó.

À không phải ma. Là người
Sao lại kéo mình tới nơi này, rồi còn đè mình vào tường nữa

Ôi mẹ ơi còn đeo khẩu trang nữa kìa .
Má ơi có khi nào biến thái.

Khi còn ở vn tôi đọc được tin tức vụ âú dâm gây chấn động hàn quốc được phỏng lại làm phim. Lại trong tình huống này nữa, tôi sợ đến nổi mắt nhắm tịt, tay thì run lẩy bẩy.

"Đời mày thế là tiêu rồi châu à"

Bỗng có tiếng nhè nhẹ cất lên
" suỵt!!. Yên nào. Một lát thôi, tôi không làm hại cậu đâu. "

Sau đó có một dòng người chạy ào tới

- Ơ oppa mới đây mà, giờ đâu rồi

- Sao hai người này lại ở đây làm cái trò này, ôm ấp trong trường vậy đó.
- Thôi mình kiếm chỗ khác đi.

Tôi nghe thấy tiếng có người nên bèn có ý định hét lên nhưng chỉ kịp nhón chân lên và mở miệng là âm thanh chưa kịp phát ra thì

Ưmm. ~~~.
Anh ta ôm tôi," con ma" này ôm tôi.
Ôm chặt tôi vào ngực anh ta.

"một chút thôi, xin cậu đó"

Tôi im lặng và chỉ nghe tiếng thở nhẹ bên tai mình. Đợi đến khi đoàn người đó đi mất . Nói chứ trong hoàn cảnh của tôi thì sợ muốn đứng không vững rồi,  chỉ biết nghe lời chứ làm trái ý có thể biết giết như chơi.
"Con ma" đó buông tôi ra và tháo bỏ khẩu trang ra

JK : Cám ơn cậu nhiều nhe!!

Tôi: jung.. Jung...jung kook.

Tôi không dám tin trước mắt mình là người mình mới thấy xa xa ở hội trường kia mà
JK: suỵt. Nhỏ nhỏ thôi.

Tôi: Sao... Sao ừm... Lại ở đây. Tôi bất ngờ quá miệng lưỡi cứ dính lại.

JK: Hôm nay ko có lịch Trình, tớ tính trốn đi chơi thì lại bị fan phát hiện nên chạy tới chỗ này.

Anh ấy gãi đầu thẹn thùng

JK: Xin lỗi vì đã kéo cậu tới đây như vậy.

Bây giờ anh ấy đứng cách tôi cả thướt, phong thái thì ngại ngùng khác hoàn toàn độ cool ngầu khi nãy.

Tôi cũng có thể hiểu, anh ấy nhát gái có tiếng mà. Lúc nãy chỉ do tình huống bắt buộc thôi.

Tôi: Không sao đâu. Giờ không còn ai nữa rồi .

JK: Cậu là sinh viên trường này à, Cậu bao nhiêu tuổi vậy?

Tôi: À tớ.... 22 tuổi. ( không biết tại sao lúc đó tôi lại nói dối là mình bằng tuổi với anh ấy nữa)

JK: Bằng tuổi nhau rồi, tớ cũng vậy nè( mình kê tuổi của jungkook lên nhá)

Tôi: Tớ biết mà. Hì

JK: Hình như cậu không phải người hàn.

Tôi: À tớ là người viện nam. Tớ là sinh viên trao đổi của trường này.

JK: waooooooo!!!!!. chắc cậu học giỏi lắm nhỉ. Được học bổng là một nổ lức lớn lắm.  Chả bù cho tớ.- Jungkook gãi đầu ngại ngùng

Nghe JK nói tôi nghe thấy mà nhột. Tôi học chả giỏi gì. Nhưng do cú sốc đó quá lớn làm tôi lao đầu điên khùng vào học. Thế vậy mà lại được chọn mới ghê chứ.

JK: Ôi tớ thích việt nam lắm đấy. Tớ đã đến đó một lần trong dịp hợp tác cùng Thanh Bùi. Thôi tớ phải đi rồi tạm biệt cậu nhé. Có duyên sẽ gặp lại.

Nói xong anh ấy cười một nụ cười tỏa nắng làm tôi đơ ra vài giây sau đó bóng lưng khuất dần. Có nằm mơ tôi cũng không dám mơ điều hão huyền như vầy.

Tôi nghĩ mình mất cái gì đó thì ông trời sẽ ban cho ta điều khác xứng đáng hơn. Tôi đang có suy nghĩ nhờ người mà bây giờ tôi đã được gặp anh- idol mà biết bao cô gái nước vn muốn nhìn tận mắt cũng không đc. Chắc đó là điều may mắn của tôi trong hàng trăm cái xui xẻo tôi phải trải qua thường xuyên.

Không suy nghĩ nữa, tôi bắt xe buýt và về ktx

Ở một nơi nào đó tại một quán thịt nướng

JM: Nhóc!!! Em đi đâu nãy giờ thế. Biết bọn anh lo cho em nhiều lắm không.

JK: Lúc ghé mua snack em bị fan phát hiện phải trốn tới giờ nè. Tình yêu họ dành cho em cảm động quá.

SG: Ngồi xuống ăn lẹ đi, nói nhiều.

Jin: Anh nướng thịt chín rồi đó, ăn mau cho nóng nào.

Rapmon: Nào chúng ta cùng thư giản xong bắt tay vào làm việc nào.

Nói xong nguyên đám con trai hì hục vừa ăn vừa nói chuyện. Tiếng cười vang khắp bàn ăn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro