#3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường về nhà dài tít tắp, được nắm tay anh, nghe hơi thở anh chậm rãi, thì chẳng phải sợ hãi điều gì. Ước gì có thể nắm tay anh mãi như thế này, bước bên anh mãi như thế này thì thật tuyệt. Nhưng câu nói "Không" gọn lỏn ngày hôm ấy như cốc nước chanh giã rượu, đánh thức Thái Từ Khôn

Thái Từ Khôn im lặng đi bên Vương Tử Dị

"Anh có thích em không?" Được rồi, cậu thừa nhận cậu không thể im lặng, cậu vẫn cứ cố chấp, cứ như này như kia.

"Không"

Đấy, lại như vậy thôi, thấy không? Sẽ không khác gì cả. Vì mọi thứ nó vốn là như vậy đấy. Nên dù có hỏi gì đi nữa, thì nó sẽ luôn là như vậy.

"Trong một buổi tối như hôm nay, anh thật sự không thể lừa dối em à, lừa dối em anh sẽ chết à?"

Thái Từ Khôn ấm ức nói như hét với nhau Tử Dị. Ở đây chẳng có người nào quen, cũng chẳng có ai thèm lắng nghe chuyện của 2 đứa, nên cậu làm gì, cậu cứ mặc. Thái Từ Khôn thút thít khóc như trẻ con vậy.

Tại sao mối quan hệ không tên này vẫn dụng lại? Dù hôm nay như thế nào, nó vẫn cứ dừng lại. Dù cậu tưởng tượng như thế nào thì nó vẫn sẽ dừng lại. Tệ thật. Thật tệ.

Vương Tử Dị cúi xuống hôn khẽ lên bờ vai của Thái Từ Khôn. Như cái cách tầm tan giờ, cậu cúi xuống hôn vai anh. Rồi anh nói:

"Anh lừa rồi mà, anh có chết đâu."

"Về chuyện gì?"

"Về chuyện thích em."

"Thật ư?"

"Thật."

"Anh có thích em không?"

"Không."

"Anh lừa em, anh sẽ chết à?"

"Anh lừa rồi, không chết.."

"Anh dám...."

"Ừ, khó, nhưng mà anh dám. Đối diện với tình cảm của mình với cậu em lớp dưới bấy lâu nay là điều khó khăn, nhưng rốt cuộc anh đã dám, Khôn Khôn!"

Vương Tử Dị cúi xuống nhìn thật sâu vào đôi mắt của Thái Từ Khôn, anh cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi cậu.

"Thái Từ Khôn, anh thích em"

«Hết»

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro