#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc. Mọi người ùa ra. Thái Từ Khôn tự hỏi, liệu Vương Tử Dị có nhìn thấy mình không? Có bước tới chỗ mình không? Cậu vừa chờ mong, lại vừa không muốn điều ấy. Rồi có tiếng đặt người thật khẽ. Là Tử Dị. Anh ấy lặng yên một lúc.

Lặng lẽ, Tử Dị nắm tay Khôn. Cái nắm tay ấm sực.

Thái Từ Khôn thấy tim mình nhảy nhót. Cậu thực sự đã hi vọng cái nắm tay này từ rất lâu. Nhưng thời điểm này, liệu nó có là đủ.

"Anh cảm thấy chúng mình đang rất ổn mà, cả 3 đứa."

"....."

"Anh không biết phải nói gì cả. Nhưng, chúng ta.... đừng bắt đầu."

Thái Từ Khôn ngước lên nhìn Vương Tử Dị. Còn có gì mà anh ấy không thể làm để khiến cậu không buồn bã không? Mấy ngày nay là quá đủ rồi. Và mọi chuyện sẽ dừng lại. Thái Từ Khôn sẽ làm mọi thứ dừng lại. Sẽ không còn tình bạn, tình yêu gì nữa. Không còn nhập nhằng. Không còn khó hiểu. Sẽ không khiến ai phải bối rối nữa.

Thái Từ Khôn quay sang hôn nhẹ lên vai Vương Tử Dị. Không hiểu sao cậu lại làm thế. Nhưng có lẽ điều đó sẽ khiến cậu có thêm dũng khí để đứng dậy, rời đi và nói:

"Em sẽ không để ai phải phiền lòng vì em nữa, anh yên tâm."

Thái Từ Khôn chẳng hiểu câu đó nghĩa là gì. Nhưng cậu cảm thấy nó có vẻ an ủi gì đó, làm người ta yên lòng gì đó.

Thái Từ Khôn từ cổng trường bước ra, lang thang giữa phố. Cậu lên Phố Đông, ăn mì Quảng, quán mà Tử Dị hay dẫn cậu đi ăn. Rồi từ đó đi thẳng, thỉnh thoảng quành phải rẽ trái, không biết đi đâu, cũng không biết đi bao lâu, thì trời bắt đầu đổ mưa.

Thái Từ Khôn không biết cậu đang ở nơi khỉ gió nào, cậu cũng chẳng quan tâm, vì cậu biết chắc mình sẽ quay lại được. Nên cậu dừng bước lại. Bây giờ là 10h đêm, vậy là cậu đã đi bộ gần 3 tiếng đồng hồ. Thành phố vẫn chưa ngủ. Mưa lướt thướt rơi. Người vội vã đi. Cậu nhớ lại nụ hôn lên vai Tử Dị, cái nắm tay ấy. Mọi thứ đều không chân thật. Cậu ngỡ như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ. Và nụ hôn đó, cái nắm tay đó đều là ảo mộng.

Thái Từ Khôn ngồi ở đó 1 tiếng đồng hồ. Bất động hoàn toàn. Chỉ có ánh mắt lướt qua những sự vật xung quanh. Hàng rào trắng nhà ai có vạt tơ hồng dịu quá. Nhà ai mới trồng đám tóc tiên xanh quá. Cái đèn kia màu thật buồn. Xa kia, cậu chẳng thấy gì cả.

1 tiếng như vậy cứ trôi qua cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

"A lô, Thuỷ hả, ra đón chị mày nhanh. Chị Hồng đây, bảo thằng Trung sẹo tới đón."

"....."

"Alô, con này mày điếc à?"

"Chào người đang nghe máy. Cô, hoặc chú, hoặc anh, hoặc chị, hoặc ba, hoặc ông, nhầm máy rồi. Cảm ơn."

"Ơ....."
 
Thái Từ Khôn dập máy luôn. Cậu đứng  dậy, thấy sống lưng lạnh toát. Cái thành phố này chưa đi ngủ, nhưng việc đi ngủ với việc nguy hiểm thật sự không liên quan. Cậu nên về nhà, kiếm một chuyến xe buýt rồi về. Nhưng giờ đã hơn 11h rồi, không còn chuyến xe nào cả. Hay gọi taxi? Nhưng trong danh bạ một đứa không đi taxi bao giờ như cậu làm gì có số tổng đài nào mà gọi. Hay đợi một cái taxi đi qua rồi vẫy? Hay lên Google maps rồi dò đường về?...... Cậu thật sự rất sợ. Cậu nghĩ rồi gọi điện cho bố mẹ, bất chấp bố mẹ có ở xa cậu hàng giờ bay, gần nghìn cây số, cậu sẽ gọi điện cho bố mẹ. Cậu run rẩy ấn số. Không liên lạc được. Nước mắt long tong chảy nhòa màn hình điện thoại, người run cầm cập.

"Lạc phải không?"

Tiếng nói gỏn lọn vang lên. Vương Tử Dị xuất hiện. Nhìn Khôn, nắm tay cậu, dẫn đi. Anh ấy tìm ra cậu. Anh ấy tìm thấy cậu. Anh ấy là người duy nhất tìm thấy cậu. Anh ấy.....

"Sao anh..."

Vương Tử Dị thật sự đã đến. Cậu có thể cầm tay anh ấy này. Ngửi thấy cả không khí có mùi anh ấy này. Chao ôi!!! Bố cậu gọi lại, cậu vẫn sụt sịt chưa thôi. Nghĩ thế nào, Tử Dị đón lấy điện thoại của cậu, đáp, "dạ, con là bạn của Khôn Khôn, con đang đi cùng cậu ấy ạ....." Bố hỏi gì đó, anh "dạ" một hồi gì đó. Cậu chẳng quan tâm họ nói gì với nhau đâu, nhưng lòng cứ vui đến lạ. Cậu quyết định siết thật chặt tay Tử Di. Dù sau hôm nay, cậu và anh sẽ không bắt đầu mối quan hệ kiểu kia đi chăng nữa, thì hôm nay cậu cũng đã nắm tay anh như 1 cặp yêu nhau, cậu tự nhủ như vậy. Ngày mai, cậu nhất định sẽ để mọi thứ trở về bình thường, sẽ lại là bạn. Chẳng hiểu sao, nhưng cậu cũng thấy vui lạ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro