LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.0


Buổi diễn tập《PPAP》vẫn tiếp tục kéo dài ranh giới giữa đáng yêu và ngớ ngẩn.

Tổ A cơ bản đã hoàn thành xong động tác, trước mắt cần phải luyện tập biểu hiện nét mặt nhiều hơn.

Trưa hôm nay, ba người Chu Chính Đình, Châu Ngạn Thần cùng với Châu Duệ ăn cơm còn chưa có quay lại, Thái Từ Khôn nói là trở về đổi bộ quần áo. Cho nên trong phòng luyện tập chỉ có Vương Tử Dị cùng thành viên khác của tổ B.

Vương Tử Dị một mình ngồi dưới đất, nhìn đoạn lời của mình trong PPAP.

Tiền Chính Hạo đứng đấy trù trừ nửa ngày, rốt cục lấy hết dũng khí đi tới chỗ Vương Tử Dị, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái lên vai của cậu, nhỏ giọng nói: "Có thể dạy em nhảy một chút không?"

"Được chứ."

Vương Tử Dị đáp một tiếng, đem tờ bài hát để sang một bên đứng ở trước gương.

Tiền Chính Hạo cũng không nghĩ tới Vương Tử Dị lập tức đồng ý, vui vẻ đi theo bên cạnh. Trong mắt bọn họ, ban A ban B là nơi không thể chạm tới. Thực tập sinh ở trong hai lớp này, cũng là mục tiêu bọn họ muốn theo đuổi.

Chính vì có ý nghĩ như vậy, mới làm cho bọn họ cảm thấy cùng thực tập sinh ban A B có khoảng cách, không dám tùy tiện đi tới gần.

Chưa kể lần này lại làm đối thủ, để đối thủ dạy mình vũ đạo, thật sự là cần dũng khí rất lớn.

Nhưng Vương Tử Dị không chút do dự khiến Tiền Chính Hạo cùng Vương Hựu Thần bên cạnh sau khi ngạc nhiên, lại nhìn thấy hi vọng.

Thực ra, thực tập sinh tổ B biết rõ, nếu như bây giờ cứ chán nản như vậy, đừng nói là thắng thua, đến lên sân khấu cũng thành vấn đề.

Vương Hựu Thần mượn dũng khí của Tiền Chính Hạo, hỏi: "Muốn dạy vũ đạo à? Tôi cũng có thể học lén?"

"Được mà."

Âm cuối hơi kéo dài, Vương Tử Dị cố ý cho giọng của mình lộ ra ôn hòa nhẹ nhõm, để mấy người Vương Hựu Thần không còn cảm giác áp bách lớn như vậy, có thể tiến vào không khí học tập tốt hơn.

Lúc hai tổ cùng luyện tập chung, Vương Tử Dị liền cảm nhận được tổ B thực lực khá thấp. Có thể là cơ sở vũ đạo không được tốt lắm, dẫn đến luyện tập không trôi chảy, cũng có thể là do so sánh đối lập với bọn cậu tạo thành áp lực. Dần dà, khiến không khí luyện tập chán nản uể oải. Trên mặt của mỗi người tràn đầy rã rời, nhưng loại rã rời này không phải trên thân thể, mà là do tinh thần nhiều hơn.

Vương Tử Dị đều nhìn ở trong mắt, muốn giúp đỡ nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Cho nên khi Tiền Chính Hạo chủ động mở miệng nhờ Vương Tử Dị dạy nhảy, cậu không hề nghĩ ngợi đáp ứng.

Cùng với hai người bọn họ, Vương Tử Dị phân ra từng nhịp từng nhịp làm mẫu.

Đang lúc ấy, Thái Từ Khôn cầm trong tay hai chai nước trở về. Thấy Vương Tử Dị đang dạy hai người kia tập nhảy cũng không đến quấy rầy, cầm lấy tờ bài hát lúc nãy bị đẩy sang một bên, ngồi dưới đất yên lặng ngân nga.

Thỉnh thoảng giương mắt nhìn tiến độ Vương Tử Dị dạy hai người học, tổ B thực lực vũ đạo xác thực không tốt lắm, một động tác đơn giản ở tổ A làm mấy lần là xong. Nhưng đến tổ B bên này, Vương Tử Dị lặp đi lặp lại dạy năm sáu lượt vẫn có vấn đề, hoặc là tiết tấu sai, hoặc là động tác không đúng chỗ.

Đừng nói Thái Từ Khôn nhìn cảm thấy sốt ruột, đến hai người Tiền Chính Hạo cũng vì việc học của chính mình mà sốt ruột.

Người duy nhất không nóng nảy chỉ có Vương Tử Dị, cậu chậm rãi, không nóng không vội giúp bọn họ hiểu từng đông tác. Năm sáu lần không được thì bảy, tám lần, bảy, tám lần không được vậy đến mười lần.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Châu Duệ ở giữa đi tới đi lui.

Thái Từ Khôn vẫn ngồi ở bên kia nhìn xem bài hát, rồi nhìn Vương Tử Dị một chút. Ước chừng đến hơn hai giờ, Vương Tử Dị rốt cục chỉ giúp bọn họ xong một đoạn động tác.

Học được xong, mấy người đều thở dài một hơi.

"Rất tốt, nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục."

"Vâng!"

Hai người Tiền Chính Hạo cảm ơn Vương Tử Dị, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị tìm hiểu động tác tiếp theo.

Vương Tử Dị đến chỗ Thái Từ Khôn ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng thở phào. Thái Từ Khôn bỏ xuống tờ giấy nhìn liền hai giờ, quen thuộc đến mức có thể đọc ngược được, nhưng căn bản không phải chỉ lời bài hát của riêng mình, sau đó lấy nước đưa cho Vương Tử Dị, cười nói: "Nhìn không ra, Tử Dị còn có tiềm chất làm giáo viên."

"Ừ, trước đó có dạy qua mấy người bạn nhỏ nhỏ," nhận nước, Vương Tử Dị khẽ cười nói.

"Dạy bạn nhỏ?"

"Ừ, lớp ngoại khóa dạy nhảy."

"Cậu thực sự từng làm giáo viên à?"

"Đúng vậy". Vương Tử Dị gật gật đầu, mồ hôi cũng không kịp lau liền uống mấy ngụm, Thái Từ Khôn giật mình, khó trách kiên nhẫn như thế, thì ra là có kinh nghiệm dạy học. Nghĩ đến người trước mắt này chậm rãi dạy mấy bạn nhỏ học nhảy, cùng hình tượng vừa rồi chồng lên nhau, nhìn rất đáng yêu.

Mồ hôi thuận theo động tác ngửa đầu uống nước của Vương Tử Dị trượt xuống, chảy từ trên hầu kết nhấp nhô chảy vào trong cổ áo. Thái Từ Khôn nhìn nhìn, tự nhiên cầm lấy khăn mặt thay cậu lau.

Vương Tử Dị dừng động tác uống nước một chút, không ngờ Thái Từ Khôn sẽ có hành động thân mật như vậy. Nhưng việc bất ngờ này cũng không làm cho người ta chán ghét, ngược lại có một chút làm người ta tim đập thình thịch, cảm giác khẩn trương.

Rõ ràng đang uống đồ uống, nhưng lại cảm thấy càng uống càng khát.

Thái Từ Khôn lau lau mấy lần rồi bỏ khăn mặt xuống, đem lời bài hát đẩy vào trong tay Vương Tử Dị, sau đó hai tay chống tại sau lưng, ngẹo đầu giọng mềm mềm phàn nàn nói: "Nhìn hai giờ, nhìn đến xuyên giấy thành cái lỗ."

Nhận lấy phần lời của mình, đối với Thái Từ Khôn đang nũng nịu, Vương Tử Dị luôn luôn vô kế khả thi (không có cách nào). Đừng nghi ngờ, dựa vào việc hiểu rõ Thái Từ Khôn, loại giọng nói cùng thái độ này là cách nũng nịu chỉ thuộc về một mình cậu ấy.

Nghĩ nghĩ, Vương Tử Dị nói: "Buổi tối cùng cậu viết lời có được không?"

Viết lời sáng tác là phương thức thả lỏng Thái Từ Khôn thích nhất, lúc không có khóa học Thái Từ Khôn rất thích lôi kéo Vương Tử Dị trốn ở trong phòng luyện tập không có người. Hai người mang theo tai nghe nghe từng bài từng bài, tìm thấy giai điệu yêu thích liền ngâm nga theo, sau đó lấp đầy ca từ. Có đôi khi hai người nói đến một bộ phim từng xem qua, căn cứ cảm tưởng về phim điền ra một vài câu hát. Có đôi khi là trò chuyện về quê hương của mình, kể về lúc mình tuổi còn nhỏ, về những điều từng trải qua khi trưởng thành.

Vừa nói vừa cười, đem ca từ viết xuống.

Vương Tử Dị cũng rất thích như vậy, chỉ là cậu không phải thích điền từ, mà là thích ở cạnh bên người Thái Từ Khôn. Nghe cậu nói, nhìn cậu cười, một khắc này, trong mắt Vương Tử Dị đều là Thái Từ Khôn.

Nghe thấy Vương Tử Dị nói như vậy, Thái Từ Khôn cười thành tiếng tiếng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

"Tốt!" Sau đó đứng lên nói: "Tới lượt tôi."

"Hả?"

Nhìn thấy Thái Từ Khôn đột nhiên đứng lên làm động tác thả lỏng, Vương Tử Dị có chút bối rối.

"Thầy Tiểu Thái muốn lên dạy vũ đạo, thầy Vương nghỉ ngơi đi."

Nói, Thái Từ Khôn liền đến chỗ Tiền Chính Hạo, trước gương mặt hiển rõ sự khó tin của mấy người nói: "Động tác mới vừa rồi có một chút hung dữ, như vậy mới cùng động tác đáng yêu lúc sau sinh ra so sánh đối lập mãnh liệt. Giống động tác này, có thể đem cằm nâng lên chút, sẽ có vẻ quyết đoán, đến thử một chút xem?"

"Dạ, được."

Tiền Chính Hạo lập tức đứng dậy, đi đến trước gương dựa theo lời Thái Từ Khôn nói mà làm.

"Là thế này phải không?

"Đúng, rất tốt. Tiếp theo là động tác kế tiếp, nào, 7, 8, định trụ."

"Phía trên này giữ nguyên, di chuyển hông."

"Đúng rồi, 7, 8 định trụ!"

Thái Từ Khôn dạy nhảy lúc rảnh rỗi vẫn không quên đắc ý liếc Vương Tử Dị một chút, Vương Tử Dị nhận được ánh mắt sau đó hướng phía cậu giơ lên ngón tay cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro