LIÊN QUAN TỚI THÍCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.0

Một lời đã nói ra, Vương Tử Dị nhất định nói được thì làm được. Nói gì đến ước định cùng Thái Từ Khôn.

Ăn xong cơm tối, năm người tổ A đem vũ đạo hợp lại mấy lần, trên cơ bản không có vấn đề sau kết thúc bàn bạc về nghỉ ngơi.

Chu Chính Đình cùng Châu Ngạn Thần đi trước một bước, Châu Duệ lấy được bình nước quay đầu không biết mắt nhìn tháy dấu vết gì từ Thái Từ Khôn, hỏi: "Có cùng nhau về phòng ngủ không?"

Dấu vết bên trong Thái Từ Khôn bị Châu Duệ đột nhiên hỏi như vậy, nhất thời nghẹn lời, ậm ừ nửa ngày mới trả lời: " Cái này em, lát nữa muốn đi căn tin mua sữa bò uống."

"Ừm". Châu Duệ lướt qua Thái Từ Khôn, nhìn Vương Tử Dị ở phía khác không biết đang bận làm cái gì, hỏi: "Tử Dị thì sao?"

"Em...." Vương Tử Dị nhanh chóng ngắm Thái Từ Khôn liếc mắt, đúng lúc Thái Từ Khôn cũng ngầm nhìn cậu, chỉ có hai giây, Vương Tử Dị đưa ra một cái lý do: "Lát nữa em phải đi tìm Lâm Hạo Giai."

"Được, vậy anh đi trước, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng."

Nhìn Châu Duệ đi khỏi phòng luyện tập, Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

"Tại sao chúng ta phải nói dối Châu Duệ vậy?"

"Không biết."

"Ha ha, Châu Duệ thật đáng thương."

Vương Tử Dị cười nói: "Ừ, cậu có muốn đi mua sữa bò không?"

"Cũng đã nói ra miệng, mua đi." Thái Từ Khôn đuôi mắt nhếch lên, giọng điệu nghịch ngợm: "Vậy còn cậu? Muốn đi tìm Lâm Hạo Giai không?"

"Không tìm," Vương Tử Dị đội lại mũ một lần nữa, đưa tay đỡ lấy eo Thái Từ Khôn, cùng cậu đi tới cửa: "Đi thôi, cùng cậu mua sữa bò."

"Quay lại lấy áo khoác đã!"

"Được."

"Muốn tắm nữa, luyện tập một ngày toàn là mồ hôi."

"Được."

"Lát cậu lại tới tìm tôi nhé."

"Được."

............

Châu Duệ trở lại phòng ngủ không bao lâu, Thái Từ Khôn liền theo sau. Vừa vào cửa đã đi tới vali hành lý, lục tung.

"Sao nhanh như vậy? Mua xong rồi?"

"Đâu có, nhà vệ sinh có người dùng ạ? Em muốn đi tắm trước."

"Không có ai. Cậu không phải đi mua sữa bò sao?"

"Tắm xong rồi đi."

Nói xong, Thái Từ Khôn liền đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

"Cái quỷ gì, chẳng phải mua một hộp sữa bò thôi mà còn muốn đi tắm trước?" Im lặng nhìn cửa nhà vệ sinh, Châu Duệ càng ngày càng không hiểu rõ bọn trẻ bây giờ. Khoảng chừng qua hai mươi phút, cửa truyền đến giọng nói của Vương Tử Dị: "Hello làm phiền....."

Lời còn chưa nói hết, cửa nhà vệ sinh ba một tiếng bị mở ra. Trên người bốc hơi nóng, ngọn tóc treo giọt nước, Thái Từ Khôn từ bên trong đi ra. Chắc là do vừa tắm, gương mặt Thái Từ Khôn một mảnh ửng đỏ.

Vừa ra liền thấy Vương Tử Dị đứng ở cửa.

"Ai, chờ tôi một chút, xong ngay đây."

Nói xong, Thái Từ Khôn nghiêng đầu dùng khăn mặt quoa loa xoa xoa tóc rồi đi cầm áo khoác.

Vương Tử Dị hơi nhíu lông mày, giữ chặt Thái Từ Khôn, sau đó cầm lấy khăn mặt ôn nhu giúp cậu lau lại một lần: "Ướt như thế, ban đêm rất lạnh, cậu như này đi ra ngoài tóc cũng muốn đóng băng."

"Chỉ mua sữa bò thôi, rất nhanh."

"Không được, đi sấy tóc khô đi, tôi đợi cậu."

Không lay chuyển được vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Dị, Thái Từ Khôn đành hậm hực quay lại nhà vệ sinh, cầm máy sấy tóc lên thổi tóc.

Vương Tử Dị tựa ở trên cửa, giám sát cậu sấy tóc. Nhìn Thái Từ Khôn sấy không tốt lắm, Vương Tử Dị lấy máy sấy từ trong tay cậu, giúp cậu đem đuôi tóc hong khô.

Thái Từ Khôn cũng không giãy dụa, xuyên qua gương trông thấy Vương Tử Dị cẩn thận giúp cậu thổi từng đoạn tóc, cảm nhận ngón tay người kia mang đến ôn nhu. Tay Vương Tử Dị rất lớn, mỗi lần lúc sờ lên tóc mình, Thái Từ Khôn đều có loại cảm giác an tâm khó hiểu. Không nhịn được càng muốn tới gần.

Vương Tử Dị cũng giống vậy, rất thích vuốt ve tóc Thái Từ Khôn, tóc xù xù nhìn đặc biệt đáng yêu. Mỗi lần sờ lên, chủ nhân mái tóc giống như trở nên rất yên tĩnh, lập tức toàn thân trên dưới thu hồi kiêu ngạo, ngoan ngoãn vô cùng.

Giống như con mèo bà nội nuôi ngày trước, nó bình thường nhìn rất cao ngạo, nhưng chỉ cần mỗi lần đầu bị vuốt ve, con mắt ngay lập tức sẽ híp thành một đường, thư thư thả thả hưởng thụ.

Thái Từ Khôn là mèo sao?

Không... Là sư tử con mới đúng chứ!

Nghĩ như vậy, Vương Tử Dị nhịn không được cười khẽ.

"Làm sao vậy?"

Nhìn thấy Vương Tử Dị bỗng nhiên nở nụ cười, Thái Từ Khôn hỏi.

"Không có gì, tóc của cậu sờ lên rất mềm, rất dễ chịu. Giống lông của mấy con vật nhỏ....." Nửa câu sau, Vương Tử Dị không dám nói ra miệng. Sợ sư tử con xù lông.

Sư tử con, à không, Thái Từ Khôn cau mày nói: "Mềm quá khó tạo hình, cứng một chút thì tốt hơn. Giống như của cậu ấy."

Nói xong, Thái Từ Khôn xoay người muốn sờ tóc Vương Tử Dị, nhưng quên mất người ta đang đội mũ.

Tay Thái Từ Khôn dừng giữa không trung, "Mũ.....'

Nhìn thấy ánh mắt Thái Từ Khôn do do dự dự lại vừa đáng thương, Vương Tử Dị ồ một tiếng, sau đó tháo mũ xuống.

Tóc theo mũ rời đi rơi xuống toán loạn, mấy sợi sợi tóc tùy ý rũ xuống trên trán Vương Tử Dị.

Lần đầu tiên Thái Từ Khôn nhìn dáng vẻ Vương Tử Dị buông tóc ở khoảng cách gần như vậy, không có túm tóc swag boy, nhưng lại tràn ngập cảm giác thiếu niên ấm áp cùng nhiệt tình.

"Giống như... Là người khác."

"A, khó coi lắm sao?"

"Không, không khó coi." Thái Từ Khôn nói liền đưa tay vò tóc Vương Tử Dị, vò loạn thành một cục mới hài lòng cười nói: "Ừm, như này lại càng đẹp."

"Này!"

"Ha ha ha ha, giống bông hoa lớn bị con sâu mò tới loạn thất bát tao!

Vương Tử Dị bắt lấy móng vuốt còn muốn vươn tới tóc mình của Thái Từ Khôn, mà Thái Từ Khôn, che miệng cười không ngừng.

Không gian nhỏ hẹp, hơi nước mờ mịt. Thân thể lơ đãng tiếp xúc lúc hai người vui cười đùa giỡn dường như làm không khí đều nhiễm lên vẻ mập mờ.

Bên ngoài nhà vệ sinh Châu Duệ lựa chọn yên lặng đeo tai nghe lên. Bây giờ trong mắt bọn họ ngoại trừ nhau ra, căn bản mình không có tồn tại đi? Châu Duệ bắt đầu hối hận tại sao muốn một mình ở trong phòng ngủ, không chăm chỉ cố gắng đi luyện tập.

Trong nhà vệ sinh hai người mượn cớ thổi tóc mà đùa nghịch cuối cùng cũng kết thúc, mặc áo lông màu đen ra cửa.

"Châu Duệ, bọn em ra ngoài đây."

Châu Duệ đầu cũng không quay lại hướng bọn cậu khoát khoát tay. Đi đi, đừng nói cái gì nữa.
Liên quan tới việc bọn cậu đi chỗ nào, bọn cậu đi làm cái gì, bọn cậu lúc nào quay về, Châu Duệ cái gì cũng không muốn biết.

Dù sao đến giờ, tắt đèn đi ngủ!

Thật ra không cần hỏi cái này cũng biết Thái Từ Khôn không về ngay được. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, làm bạn cùng phòng của Thái Từ Khôn, Châu Duệ rất rõ ràng cách sắp xếp lịch trình thời gian làm việc và nghỉ ngơi. Chỉ cần là tám giờ tối cùng Vương Tử Dị ra ngoài, cậu sẽ mang theo tai nghe, các loại đồ đạc sách viết nhạc. Sau đó ít nhất ba giờ mới có thể trở về. Một lần muộn nhất là hơn hai giờ sáng, trở về nằm trên giường ở bên kia còn yên lặng ngâm nga lời hát.

Không nên hỏi Châu Duệ vì sao lại biết nhiều như vậy, anh ấy cũng không có mù.


Hai người đi mua sữa bò xong đến phòng luyện tập, sau tám giờ sẽ là huấn luyện buổi tối. Ngoại trừ hai người còn có không ít thực tập sinh dùng thời gian này sắp xếp vũ đạo.
Dọc đường đi, có thể nhìn thấy ánh đèn lóe lên ở mỗi gian phòng luyện tập, còn có thể nghe thấy âm nhạc mơ hồ phía sau. Như tổ A《 Bán thú nhân 》Đổng Nham Lỗi, Lý Quyền Triết, bên trong《Dance to the music》Dư Minh Quân vân. . . vân, đều ở đây dùng tâm mà tập nhảy.

Thái Từ Khôn trong miệng cắn ống hút sữa bò, thì thầm nói: "Đoán chừng phòng luyện tập của chúng ta cũng có người đang luyện ...."

Đúng vậy, đẩy cửa phòng luyện tập, là Tiền Chính Hạo khắc khổ cố gắng đứng trước gương luyện tập vài đoạn động tác buổi chiều kia.

"A? Các anh cũng tới tập nhảy à?" Tiền Chính Hạo dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn Thái Từ Khôn cùng Vương Tử Dị đi tới.

"Không có, tìm một chỗ sáng tác lời bài hát, không cần phải để ý đến bọn anh, em tập của em đi." Thái Từ Khôn trực tiếp đi xuống cuối phòng học, ngồi xuống đất. Sau lấy tất cả giấy bút để trải ra đất, đeo tai nghe lên bắt đầu tìm cảm hứng.

Vương Tử Dị đến bên cạnh Tiền Chính Hạo, khẽ mỉm cười nói: "Nếu như còn động tác chưa tốt, có thể gọi bọn anh."

"Vâng, cảm ơn ạ!"

"Không có gì."

Vương Tử Dị ngồi vào bên cạnh Thái Từ Khôn, Thái Từ Khôn không ngẩng đầu lên, lấy xuống tai nghe tai trái, kín đáo đưa cho cậu. Vương Tử Dị nhận lấy để vào lỗ tai, một bài tiếng hát Anh giai điệu nhẹ nhàng ấm áp vang lên.

Ca từ đại ý là: Tôi chỉ có thể lãng phí ánh mặt trời Chưa từng cảm nhận được cuộc sống ngọt ngào như vậy Chúng ta không chờ đợi nữa liền đi cùng nhau Mùa hè chiếu sáng lấp lánh Tôi với nó hình như có liên quan...

Vương Tử Dị không khỏi nâng mi mắt nhìn về phía Thái Từ Khôn cách mình chỉ có mấy centimet. Lông mi của cậu, ánh mắt của cậu, chóp mũi của cậu, bờ môi cậu còn có nốt ruồi trên gương mặt. Toàn bộ rõ ràng ánh vào trong mắt Vương Tử Dị. Chân thật như vậy, tinh tế như vậy. Tướng mạo cùng mình hoàn toàn không giống, sườn mặt Thái Từ Khôn rất tinh xảo, ngũ quan đặc biệt thanh tú. Mặc dù không có kiểu dáng mắt to sâu Châu Âu, cũng không có cái mũi thẳng đến cứng ngắc, nhưng như vậy lại vừa đúng, đẹp đẽ khiến cho người ta nhìn lom lom.

Bỗng nhiên cảm ơn mùa đông năm nay, để cho cậu gặp được Thái Từ Khôn tốt đẹp như vậy.

Cái nhìn chăm chú của Vương Tử Dị làm Thái Từ Khôn phản ứng, Thái Từ Khôn đem lực chú ý từ âm nhạc thoát ra, nghi hoặc nhìn về phía Vương Tử Dị. Hai người ánh mắt cứ như vậy không hẹn mà gặp đụng vào nhau, không có chỗ để trốn, không có chỗ để tránh.

Cậu thấy được đáy mắt trong suốt của Thái Từ Khôn ánh sáng nhu hòa, còn có mình trong mắt của người kia.

Một khắc này, Vương Tử Dị tâm động.

Nếu không phải Tiền Chính Hạo không cẩn thận té ngã trên đất, có lẽ một giây sau, Vương Tử Dị đã ôm cậu, hôn cậu.

Lấy lại tinh thần Vương Tử Dị bối rối đứng dậy, dây tai nghe bị ảnh hưởng, trực tiếp đụng tới lỗ tai Thái Từ Khôn. Thái Từ Khôn khẽ nhíu mày, biểu đạt lỗ tai khó chịu.

Vương Tử Dị cũng ý thức được mình bối rối, nhưng vừa rồi cái loại ý nghĩ kia lại vẫn vờn quanh trong đầu không có tan đi.

Muốn ôm cậu.

Muốn hôn cậu.

Muốn.....

Vương Tử Dị không dám tiếp tục nghĩ, bước nhanh tới chỗ Tiền Chính Hạo ở bên cạnh mượn cớ quan tâm hỏi thăm thương thế.

Cũng may chỉ là dập một khối bầm đen, không đáng ngại.

Hơn nữa hai ngày này Tiền Chính Hạo rất cố gắng học nhảy, hôm nay luyện cả ngày lại cường độ cao, cho nên thể lực dường như đạt đến cực hạn. Sau khi Vương Tử Dị khuyên bảo xong, Tiền Chính Hạo về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Thái Từ Khôn nhìn Vương Tử Dị đỡ Tiền Chính Hạo ra ngoài, sau đó lại trở về, chậm ung dung ngồi trở lại bên cạnh mình.

Phòng luyện tập bây giờ, chỉ có hai người bọn họ.

Thái Từ Khôn im lặng nhìn Vương Tử Dị nhất cử nhất động không nói gì.

Mà Vương Tử Dị như là cái gì cũng chưa xảy ra, sửa sang lại dây tai nghe lúc nãy bị quấn lại với nhau, dự định giúp Thái Từ Khôn đeo lên một lần nữa.

"Vừa rồi, cậu nghĩ muốn làm gì với tôi?"

Thái Từ Khôn đột nhiên hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro