THẦM MẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06.

Đêm trước trận chung kết, cường độ quay chụp không ngừng tăng cao, ngoài hành trình quy định cũng bị nhét thêm rất nhiều hành trình mới. Thời gian tập luyện vũ đạo càng ngày càng ít, mọi người luyện tập trong phòng, mỗi một phút một giây đều càng trở nên trân quý.

Chỉ riêng buổi sáng Thái Từ Khôn đã nhảy ướt ba cái áo phông, nhưng cậu vẫn như cũ tập lại một đoạn vũ đạo. Động tác làm đi làm lại, từ đầu đến cuối đều không hài lòng.

Cậu cau mày, vành mũ kéo rất thấp, nâng tay lên dừng ở giữa không trung.

Một cánh tay đột nhiên từ sau lưng đưa đến, nắm lấy bả vai cứng ngắc của cậu dùng sức nhéo nhéo.

Thái Từ Khôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn vào tấm gương trước mặt, là Vương Tử Dị đang đứng ở phía sau.

"Thả lỏng một chút."Vương Tử Dị vỗ vỗ nói, "Cậu lo lắng quá rồi."

Thái Từ Khôn cười cười.

Cậu không thể không lo lắng.

Mấy ngày gần đây, cậu thường thường mơ thấy hình ảnh mấy tháng trước mình lẻ loi một mình đến ký hợp đồng chương trình.

Đó là một ngày mưa dầm, cậu cầm ô mang theo cả người hàn khí đi vào công ty, nước mưa tích tích thuận ô nhọn chảy xuống. Đi theo nhân viên công tác lạ lẫm trong tòa nhà vòng mấy vòng, trên người dính dính ẩm ướt rất không thoải mái.

Cậu cảm giác ngón tay nóng lên, một trận ngứa ngáy quen thuộc quấy nhiễu tâm cậu.

Ngày đó từ đầu đến cuối ròng rã bốn năm tiếng, cậu cứ như vậy nắm chặt nắm đấm ép buộc mình nhẫn nại, không để cho bất kì ai phát hiện khác thường.

Không có người nào biết, trong khoảnh khắc kí hợp đồng ấy, cậu có cảm giác gì.
Cũng không có người nào biết, vì một ngày này, cậu đem mình dồn đến tình trạng gì.

Không có người để nói.

Suy nghĩ bị kéo về, Thái Từ Khôn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Tử Dị ở sau lưng, trên mặt mang theo lo lắng thường thấy, vẫn luôn không giữ lại chút nào, chân thành quan tâm cậu.

Chúng ta đã từng nói qua rất nhiều lời nói, nhưng tôi cũng còn có thật nhiều việc không nói cho cậu.

Có thể nói cho cậu nghe sao?
Tử Dị.

Buồn khổ nếu là có chỗ nói ra, có lẽ liền sẽ không cảm giác mệt mỏi như vậy.

"Không được, tôi phải đi tắm một chút."

Thái Từ Khôn rũ mắt, vung lên vạt áo lung tung đem mặt chà xát, mồ hôi dinh dính dán gương mặt cậu chảy xuống, lăn vào trong cổ.

Lau sạch sẽ thay quần áo muộn một chút, cậu sẽ lại nổi lên mẩn đỏ dị ứng.

Cậu hướng Vương Tử Dị khoát khoát tay, ra ngoài.

Chờ cậu thay quần áo xong quay lại, vừa mở cửa kém chút nữa bị tiếng nhạc điếc tai nhức óc đánh ra khỏi phòng.

Tiểu Quỷ tỉnh ngủ, đang mở nhạc thật to cùng mọi người quần ma loạn vũ, trong lúc nhất thời Thái Từ Khôn có loại cảm giác rối loạn không gian.

"Làm cái gì thế?"

Thấy cậu đi vào, Tiểu Quỷ trong tiếng nhạc nhảy nhảy hướng cậu vẫy gọi, ra hiệu cậu cùng tới.

"Đến đây! Khôn Khôn!"

Tiểu Quỷ hô to.

Vương Tử Dị từ bên tường đứng lên, vỗ vỗ lưng cậu dùng ánh mắt ra hiệu.

Ra ngoài đi.

Thái Từ Khôn gật đầu, cho Tiểu Quỷ nét mặt xin lỗi, cùng Vương Tử Dị một đường ra ngoài.

Đã là mùa xuân, nhưng ngoài phòng tập nhiệt độ vẫn như cũ mang theo ý lạnh, ra khỏi cửa Thái Từ Khôn mới nhớ tới áo khoác vẫn còn nhét trong phòng, cậu vừa quay người lại, trước mắt bỗng tối sầm, áo lông liền rơi xuống mặt, rơi vào trên thân. Thái Từ Khôn hơi vùng vẫy mấy lần, từ bên trong lông xù mũ nhô đầu ra, giống như còn chưa biết rõ ràng chuyện gì nhìn Vương Tử Dị chớp mắt mấy cái.

Vương Tử Dị nhìn cậu, nhịn không được cười ra tiếng.
"Ngốc quá."

Thái Từ Khôn sững sờ, mặt của cậu toàn bộ đều giấu ở bên trong lông mũ mềm mại, bối rối quay đầu khép lại quần áo, đem mặt mình bỗng nhiên nóng lên giấu vào bên trong.

"Nói cái gì, cậu mới ngốc."
Cậu nhỏ giọng lầu bầu.

Vương Tử Dị cười ha ha một tiếng, khoác vai,
"Chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút đi."

Thái Từ Khôn quay đầu nhìn, Vương Tử Dị giảo hoạt hướng cậu nháy mắt.

Đó là bí mật.

Phòng tập luyện tầng bốn rẽ phải đi đến cuối cùng, trong góc có một cánh cửa nhỏ không đáng chú ý, một đoạn cầu thang ngắn ngủi ẩn nấp phía sau, cuối cầu thang là gian gác xép nho nhỏ, nơi duy nhất không có camera ngoại trừ nhà vệ sinh trong đại xưởng.

Là Vương Tử Dị phát hiện.

Lần đầu tiên tới,Vương Tử Dị nắm tay của cậu, lôi kéo cậu đến.

Giống như trẻ con phát hiện ra trụ sở bí mật, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, đôi mắt sáng lấp lánh, cùng cậu chia sẻ một phần vui vẻ.

Gác xép thấp bé, phải hơi xoay người mới có thể không đụng phải nóc nhà xiêu vẹo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, chiếu trên sàn nhà một đường sáng tam giác dịu dàng.

Từ đó về sau, hai người liền thường xuyên trốn tới chỗ này vụng trộm nghỉ ngơi.

"Oa, hôm nay ở đây thật ấm áp."

Đẩy cửa ra, Thái Từ Khôn đè ép giọng mình nói nhỏ.

"Nắng chiếu cả buổi trưa." Vương Tử Dị cười theo vào phòng, rón rén đóng lại cửa phía sau, đi đến trước, dựa vào cửa sổ ngồi xuống.

"Thả lỏng một chút đi, cậu lo lắng cho tới tận bây giờ." Vương Tử Dị ngồi xếp bằng, nghiêng đầu dựa vào khung cửa sổ nhìn qua, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt ôn nhu.

Hôm nay ngày nắng, gió nhu hòa giống lông vũ nhẹ phẩy qua gương mặt, trong ánh nắng xen lẫn hương vị cỏ xanh, gác xép lại nhẹ nhàng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng lá khô xào xạc.

Thái Từ Khôn mở nửa cánh cửa sổ, ngồi dưới đất gối lên tay mình, ghé vào trên bệ cửa chỉ cao bằng nửa người nhìn ra ngoài híp mắt lại.

"Thật thoải mái....." Cậu nhẹ nhàng thở dài.

"Ừ." Vương Tử Dị theo ánh mắt cậu nhìn ra xa, nhẹ giọng đáp.

"Tử Dị."

"Ừ?"

"Tiểu Quỷ áp lực chắc chắn cũng rất lớn, lâu rồi không thấy em ấy điên cuồng như vậy......"

"Mọi người áp lực đều rất lớn, có thể thể hiện ra ngoài liền tốt."

"Vậy còn cậu?"

Thái Từ Khôn nghiêng đầu, gối lên tay mình nhìn lại.

"Tôi? Bây giờ là đang giải tỏa tốt nhất rồi." Vương Tử Dị nhún nhún vai, nụ cười nhẹ nhõm tùy ý.

"Tôi vẫn luôn luôn suy nghĩ, chúng ta có thể xuất đạo hay không, có thể có được sân khấu hay không, có thể hoàn thành điều mình mong muốn hay không, có thể......" Thái Từ Khôn nhìn bóng cây lộn xộn dưới lầu thì thào, giống như đang tự nói chuyện với mình, lại giống là đang lẩm bẩm.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy."Vương Tử Dị nhẹ giọng đánh gãy cậu, "Xuất đạo, không chỉ có xuất đạo, cậu còn có thể C vị xuất đạo." Cậu xoay đầu lại.

"Khôn, thả lỏng một chút, đừng cho mình quá nhiều áp lực."

"Ừ."

"Nghỉ ngơi một lát đi."

" Ừ."

Thái Từ Khôn thấp giọng đáp, Vương Tử Dị giống như thôi miên, nhẹ giọng thì thầm, tiếng Thái Từ Khôn trả lời càng ngày càng giảm, ý thức cũng dần dần mơ hồ, hình bóng người bên cạnh ở trước mắt cậu chậm rãi tan vào trong nắng, lông mi vàng nhạt lặng yên nằm trên mắt.

Thái Từ Khôn ngủ thiếp đi.

Mấy ngày liền tập luyện, thân thể vốn đã không chịu nổi, toàn bộ đều nhờ tinh thần chống đỡ.

Vương Tử Dị có chút xuất thần nhìn qua gương mặt người đang ngủ.

Thái Từ Khôn làn da rất trắng, dưới ánh mặt trời dường như có thể nhìn thấy một tầng lông tơ vàng mỏng. Nhìn dáng vẻ cậu ngủ say, Vương Tử Dị chậm rãi giơ tay lên, nhịn không được dùng ngón tay nhẹ nhàng phất qua gương mặt cậu.

Ấm ấm, mềm mềm.

Ngón tay ở trên mặt Thái Từ Khôn dừng lại hai giây.

Không ai biết phía sau cửa, là che giấu ôn nhu.

Gió lay tóc bồng bềnh cắt ngang mày, quét nhẹ lấy cái trán trơn bóng, thời gian dường như đều trở nên chậm chạp.
.
.
.
.
Thái Từ Khôn cảm giác mình ngủ thật lâu, Vương Tử Dị bảo cậu thả lỏng nghỉ ngơi một lúc, cậu vậy mà thật sự ngủ quên.

Nhưng cậu lại mơ thấy ngày mình lẻ loi đến ký hợp đồng.

Mây đen đen nghịt bao phủ bầu trời, mưa âm trầm càng không ngừng rơi tí tách tí tách.

Cậu cầm bút trên hợp đồng viết xuống tên mình, trong lòng bàn tay một mảnh ngứa ngáy, móng tay cắm vào trong, bóp lấy lòng bàn tay muốn làm dịu một chút.

"Thực tập sinh cá nhân?"

"Vâng."

"Sau này có vấn đề gì, tự mình giải quyết, chúng tôi chỉ phụ trách hoạt động cần thiết của em trong chương trình thôi."

"Vâng,cảm ơn."

Giọng nói người kia lạnh buốt giống như ngâm trong nước mưa, mang theo chút ý lạnh cuối thu khi đó, quanh quẩn ở bên tai.

Cậu ra khỏi tòa nhà, cầm ô chậm rãi đi trên đường, nước mưa thuận nan ô từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống, trong túi vang lên tiếng chuông điện thoại, cậu dừng bước. Sau lưng ẩn ẩn truyền đến tiếng còi, cậu từ từ quay đầu, một chiếc xe từ xa bấm còi gào thét vụt qua bên cạnh ——

Thái Từ Khôn bỗng nhiên mở mắt.

Vẫn là căn gác xép nhỏ yên tĩnh.

Sắc trời hơi tối, ánh nắng không còn tươi đẹp như lúc ban trưa, đã trốn vào trong tầng mây nặng nề. Ánh nắng ấm áp trên người cậu cũng đã tiêu tán gần hết, mười ngón tay lộ ra bên ngoài lạnh buốt.

Vương Tử Dị vẫn như cũ ngồi ở bên cửa sổ, cầm trong tay mấy tờ bài hát, đang nhẹ giọng ngâm nga.

Cậu hơi động một chút, ánh mắt Vương Tử Dị liền nhìn lại.

"Tỉnh rồi?"

"Ừ."

"Ngủ một giấc có phải cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều?"

"Ừ."

Cổ họng Thái Từ Khôn cuộn nhẹ, tim vẫn còn đang phanh phanh trực nhảy, cậu ngừng một chút nói,

"Về thôi."

Trong khoảnh khắc đóng cửa kia, Thái Từ Khôn quay đầu nhìn lại một lần.

Vài cái bóng lay động trên sàn nhà lưu giữ một bí mật nhỏ cuối cùng.

Dù cho đếm ngón tay tính toán, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.

Thời gian bốn tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hành trình bận rộn bao người đến không ngừng xoay tròn, Thái Từ Khôn dường như chưa từng có kỉ niệm gì tươi đẹp.

Nếu là thật sự nhớ lại, ngũ quang thập sắc, cũng còn có bóng người kia tựa ở bên trên khung cửa sổ gác xép ngày đó.
.
.
.
.
Ngày cuối cùng.

Tiếng hoan hô như sóng biển gào thét, từng đợt từng đợt vọt tới, đến bên tai lại trở nên mơ hồ không rõ. Vương Tử Dị nghe thấy tên mình, thoáng chốc hốc mắt ướt át, trực tiếp ôm chặt lấy một người bên cạnh cách mình gần nhất.

Thái Từ Khôn nhìn thấy Vương Tử Dị vui sướng tới quên mất tất cả, trên mặt mang nụ cười tươi đẹp khó có được, phút chốc bị xen lẫn trong khe hở cùng mọi người vây quanh chúc phúc.

Cậu không đi lên, tay xuôi ở bên người.
Chỉ là cùng cười theo.

Quá tốt rồi.

Cậu thật tâm thật ý mừng thay cho Vương Tử Dị, dù cho Vương Tử Dị kích động quên đi chính mình từng nói qua nếu như xuất đạo, người đầu tiên ôm là cậu, dù cho gương mặt cậu cũng giống những gương mặt khác lẫn lộn trong đám đông, bao phủ quanh đôi mắt ngấn nước của Vương Tử Dị.

Cậu vẫn vui vẻ.

Cậu ấy xuất đạo, hai người còn có thể cùng một chỗ thật lâu, thật lâu.

Đám người dần dần tản ra, cậu rốt cuộc tìm được cơ hội tiến lên, kéo lại cánh tay người kia.

Vương Tử Dị xoay đầu, phồn hoa hỗn loạn trong mắt rơi vào trên người cậu, cuối cùng nhớ ra cái gì, có chút mở lớn, miệng giống như muốn gọi ra một chữ "Khôn".

Thái Từ Khôn không nhìn Vương Tử Dị đến cùng là thần sắc như nào, cũng không cho Vương Tử Dị cơ hội nói chuyện, chỉ là cực nhanh ôm lấy, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói hai chữ.

"Chúc mừng."

Giống như những người xung quanh.

Chuyện sau đó, có thể nói là vui vẻ kết thúc, cũng có thể là trong dự liệu.

Đứng tại chỗ cao nhất, trong mắt của cậu chỉ còn lại biển sao lấp lánh cùng bóng lưng người kia.

Cậu không chịu được liền rơi nước mắt, cậu khóc vì trận này cố gắng không ngừng phi nước đại, cậu khóc vì những giọt mồ hôi cắn răng kiên trì, khóc vì đáy lòng của cậu chưa hề từ bỏ chờ đợi, khóc vì trên đường tới đây gập ghềnh chông gai, lại gặp được cậu ấy.

Ngày đó, cậu giống như là muốn khóc vì tất cả.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, chờ Thái Từ Khôn hoàn thành tất cả phỏng vấn quay lại hậu trường, đi vài vòng không tìm được Vương Tử Dị, bắt lấy một thực tập sinh hỏi mới biết, Vương Tử Dị bị công ty gọi tới tham gia tiệc ăn mừng, sớm đã đi rồi.

Cậu nhìn điện thoại một chút, màn hình trống trơn, tin tức gì cũng không có.

Vương Tử Dị hôm nay cả đêm có lẽ đều đắm chìm trong hưng phấn cùng vui vẻ, tất cả mọi việc cùng tất cả những người khác đều không còn quan trọng.

Quên đi đều là dễ hiểu.

Loại tâm tình này cậu rất rõ ràng, cậu trước kia cũng từng có.

Cảm giác vừa sải bước trên cầu thang mộng tưởng mỹ hảo, ở trong lòng xuất hiện chờ mong đơn thuần cùng chân thành hướng tới thật xa, nhiệt huyết đột nhiên tràn ra ngoài, dường như muốn lập tức đem mình xuất hiện cho toàn thế giới nhìn thấy.

Sau đó thì sao?

Cậu chỉ nhớ rõ cuối thu mưa dầm liên miên, nhiệt độ càng ngày càng hạ xuống, nước mưa lạnh buốt đông cứng ngón tay, khiến cậu viết chữ cũng có vẻ run rẩy.
.
.
Hậu trường mọi người rời đi cũng không còn nhiều, cậu ở bên trong phòng trang điểm không người chậm rãi ngồi xuống.

Trong gương chiếu ra một gương mặt, lớp trang điểm đẹp đẽ đã sớm vì khóc mà nhòe đi không ít, khóe mắt lưu lại vết chì kẻ chưa lau sạch sẽ, giống như một giọt nước mắt màu đen ma mị. Cậu cầm lấy nước tẩy trang trên bàn, từng chút từng chút lau, bỏ đi thần sắc xinh đẹp, trong gương vẫn là thiếu niên thanh tú thon gầy.

Nhìn chính mình, Thái Từ Khôn không khỏi suy nghĩ xuất thần, có chút hoảng hốt không ngờ tranh tài đã kết thúc.

Cậu đứng lên nhẹ nhàng khóa cửa phòng, từ trong túi áo khoác lấy ra một bao thuốc lá.

Bao thuốc này ngày đó cậu đi nhà vệ sinh các thực tập sinh khác kín đáo đưa cho cậu.

Tranh tài tiếp diễn khi đó, đã không có người đến quản cậu phải tuân thủ những nguyên tắc điều khoản hay chế độ, mỗi lần đi đến toilet bên cạnh phòng tập, đều có thể ngửi thấy mùi khói trên người.

Thái Từ Khôn chưa từng mang theo những vật này bên mình, bốn tháng đến nay, cậu cẩn thận từng li từng tí, nắm giữ tiết tấu tốt nhất, không để người ta bắt được chút điểm sai lầm.

Nhưng cho tới hôm nay, bốn tháng cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên cậu sờ tới thuốc lá.

Khó chịu sao?
Thật ra vẫn tốt, cậu không quá nghiện.

Chỉ ở thời điểm thật cần thiết cậu mới hút một điếu, đa số đều chỉ đốt, hút rất ít.

Cậu tắt đèn phòng, tựa lưng vào ghế ngồi thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng bả vai nhắm mắt lại, một đốm lửa trong đêm ẩn hiện.

Vương Tử Dị bây giờ đang làm gì nhỉ?

Là ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt thành thật nghe chủ công ty nói chuyện? Hay là mỉm cười hướng mỗi người bưng chén rượu tới chúc mừng nói cảm ơn? Có khi là cùng mấy đồng đội trong công ty vui vẻ cười đùa chia sẻ ngày tháng tập luyện?

Hoặc là đang làm những việc mà cậu chẳng thể nghĩ ra được.

Thái Từ Khôn ở trong bóng đêm nửa khép suy nghĩ nửa cong lên khóe miệng, dù sao cũng chỉ có bốn tháng, cậu ấy cũng không biết mình sẽ hút thuốc, chính mình có lẽ cũng không hiểu rõ cậu ấy như vậy.

"Reee ——"

Trong túi vang lên âm thanh chấn động, cậu lấy điện thoại ra phủi một chút, trên màn hình đột nhiên xuất hiện cái tên làm tim cậu run lên, cậu kinh ngạc nhận.

"Alo......?"

"Khôn, cậu đang ở đâu?"

Thanh âm quen thuộc xen lẫn âm thanh micro truyền đến.

"Tôi...... Còn đang ở hậu trường......"

"Ở phòng trang điểm sao? A?"

Một bên hỏi, trong hành lang vậy mà vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.

"Ở phòng nào?"

Cửa phòng hóa trang bị gõ gõ, sau đó tay cầm cửa chuyển động một chút, ngoài cửa vang lên tiếng Vương Tử Dị, "Khôn? Cậu ở bên trong à?"

Thái Từ Khôn lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, tay chân luống cuống dụi thuốc ném vào trong thùng rác, vỗ vỗ khói bụi trên thân đứng trước cửa hô: "Đây đây đây, tôi ở đây, chờ một chút."

Cậu bật đèn, mở cửa.

Vương Tử Dị cầm di động, đứng trong hành lang.

Nhìn thấy cậu cười một tiếng, nói: "Vừa rồi tôi ở bên ngoài thấy bên trong tắt điện, còn tưởng là không có người."

"Sao cậu lại quay lại?"Thái Từ Khôn lúng túng hỏi.

"Nghĩ đến quỷ thích khóc khả năng không ai bên cạnh, tôi liền tranh thủ thời gian kết thúc chạy về nha."

Trong hành lang tràn vào một trận gió, thổi đến trên thân Vương Tử Dị, nhẹ nhàng thổi ra mùi rượu nhàn nhạt.

"Xì, bớt đi."

Thái Từ Khôn ngẩn người, lập tức cười đẩy Vương Tử Dị.

"Thật ra quan trọng nhất là vì quên cái này." Vương Tử Dị từ trong túi móc ra một cái hộp vuông nhỏ màu trắng, đưa tới trước mắt cậu,cười:

"Khôn, chúc mừng C vị xuất đạo."

Thái Từ Khôn tay đặt trên tay nắm, vẫn còn duy trì động tác mở cửa, cúi đầu nhìn cái hộp trước mắt, không nhúc nhích.

Vương Tử Dị nghiêng đầu nhìn, đem hộp hướng phía trước đung đưa, nói khẽ: "Khôn?"

"Tách." Một giọt nước mắt đúng lúc rơi vào bên trên ngón cái Vương Tử Dị đang nắm hộp nhỏ.

Vương Tử Dị lập tức hoảng loạn, "Khôn Khôn? Khôn Khôn? Đừng khóc đừng khóc, aii, cậu làm sao còn khóc nữa?"

Thái Từ Khôn hướng về phía trước ôm lấy Vương Tử Dị, vùi đầu vào bên trong cổ, ô ô phát ra tiếng nức nở rất nhỏ. Vương Tử Dị ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, bất đắc dĩ cười: "Cậu cũng khóc cả đêm rồi, còn không phải quỷ thích khóc sao."

"Cậu ngậm miệng lại, không cho cười!" Thái Từ Khôn trong ngực Vương Tử Dị phát ra giọng buồn buồn.

"Tôi không có cười."

"Cậu cười!"

Thái Từ Khôn cho tới bây giờ không thể đoán được Vương Tử Dị còn cất giấu bao nhiêu ôn nhu, như khi nắm tay cậu đi vào gian gác xép kia, Vương Tử Dị dường như níu chặt ống tay áo cậu.

Bây giờ lại giống khi ấy, ai mà nguyện ý buông tay?
.
.
.
Lúc quay về, hai người giống như tản bộ chậm rãi đi trên đường nhỏ về kí túc, Vương Tử Dị ở bên người cậu đột nhiên nói:
"Bớt hút thuốc một chút, đối với cổ họng không tốt."

Thái Từ Khôn phút chốc mở to hai mắt quay đầu nhìn, Vương Tử Dị cười cười, không nói gì nữa, dường như chỉ là một câu căn dặn bình thường.

"Ừ."

Thái Từ Khôn nắm chặt cái hộp nhỏ trong túi, khe khẽ lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro