THẦM MẾN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

Tập huấn LA rất nhanh liền bị đẩy lên thành lịch trình trong ngày, giống như chào đón thời đại mới đến, mấy chàng trai đều vô cùng hưng phấn, trên đường đi líu ríu không ngừng nghỉ, một đường từ ký túc xá nháo đến trên xe, lại từ phòng chờ nháo đến khi lên máy bay. Khắp nơi đều reo hò la hét, đèn bài lấp lóe, có cả biển người chen chúc bên ngoài.

Thẳng đến khi chuyến bay bay hướng Los Angeles cất cánh, mới dần dần an tĩnh lại.

Bôn ba một ngày, mỏi mệt rốt cục chiến thắng phần lớn cảm giác hưng phấn, thân thể ra lệnh nghỉ ngơi.

Thái Từ Khôn nằm phía bên phải Vương Tử Dị, một bên khác là tấm che nắng khép hờ. Bên ngoài bóng đêm dày đặc, chỉ có một mảnh màu đen tĩnh mịch. Mặc dù là khoang hạng nhất, nhưng vị trí vẫn không đủ cho cậu duỗi người thoải mái ngủ.

Tuy kẹp trong không gian nhỏ bé giữa Vương Tử Dị với vách tường, cậu lại thấy an tâm khó hiểu, dù cho tư thế không dễ chịu, cậu vẫn như cũ mê man muốn chìm vào giấc ngủ.

Vành vũ nhẹ nhàng ở trên trán, xuyên qua một tia khe hở cậu mông lung suy nghĩ, trông thấy Vương Tử Dị đang cầm điện thoại xem phim, trong phim có lẽ có bài hát gì vui vẻ, thân thể cũng theo đó lắc lư.

Trong khoang yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng động cơ ù ù, cậu cứ như vậy lặng lẽ nhìn nửa bên mặt người kia.

Vương Tử Dị hàm dưới có đường cằm vô cùng hoàn mỹ, ánh sáng men theo đường cong phác họa từng nét.

Cậu nhìn xuất thần, dần dần trong khung cảnh ấy mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
.
.
.
.
.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, mặt trời Los Angeles đã chói chang trên cao.

Từ sân bay về khách sạn vẫn còn rất xa, quản lý ngay tại trên xe mở tạm một cuộc họp sau khi thành nhóm, đầu tiên là đem hành trình mấy ngày nay ở Los Angeles nói qua, sau đó lời nói chuyển hướng, vòng tới các thành viên.

"Nhóm vừa mới thành, bây giờ chủ yếu nhất là yếu tố tinh thần nhóm, cp nguyên bản trong chương trình chính các em phải chú ý."

Quản lý gõ gõ trong tay bản kế hoạch, ánh mắt chuyển đến trên thân mấy thiếu niên.

"Đều phải hủy đi."

Ba chữ như một cái chuông reo, đem tinh thần Thái Từ Khôn vì chênh lệch múi giờ từ khi lên xe đột nhiên gõ tỉnh, cậu ở trên bờ vai Vương Tử Dị ngẩng đầu lên, vượt qua Vương Tử Dị nhìn về phía quản lý ở hàng đầu tiên, trong đầu vang ong ong.

Có lẽ là cậu thật sự ở trong mộng cảnh này chờ đợi một thời gian quá dài, mộng quá đẹp, trong lúc nhất thời lại quên đi thế giới bên ngoài như thế nào.

Câu nói này là một cái bạt tai làm cậu tỉnh táo.

"Cụ thể phải chú ý những gì?"

Tiếng Vương Tử Dị kế bên tai cậu vang lên.

Người kia ngồi thẳng, hai tay nhẹ nhàng đặt trên đùi nhìn quản lý, đôi mắt chân thành tha thiết, nghiêm túc đặt câu hỏi, giống như một học sinh ưu tú.

"Trước máy quay tương tác nói chuyện ít thôi!"

"Mấy việc ôm ôm ấp ấp bớt làm đi hahaha."

Nói đến đây, Hoàng Minh Hạo cùng Phạm Thừa Thừa hàng phía trước bắt đầu ngươi một lời ta một câu xen vào, một bộ kinh nghiệm dày dặn.

"Phạm Thừa Thừa, em nói cho anh biết!" Hoàng Minh Hạo cười đùa cố ý kéo xa khoảng cách với Phạm Thừa Thừa: "Hoàng Quyền Phú Quý từ hôm nay trở đi không có! Chia tay! Cắt đứt!"

"Ai, em là ai! Căn bản không quen em đâu?" Phạm Thừa Thừa cũng không chịu yếu thế chế giễu.

Hai người bốn tay khoanh cùng một chỗ, hi hi ha ha, cuộc họp nghiêm túc ban đầu bị hai người đánh cho tan thành mây khói.

"Cũng không phải hoàn toàn không thể, nhưng tốt hơn vẫn nên cùng những người khác tương tác nhiều một chút."

Quản lý nói bổ sung.

Vương Tử Dị gật gật đầu.

"Khôn Khôn, không có vấn đề gì chứ?" Quản lý chuyển hướng qua Thái Từ Khôn ở một bên từ đầu đến cuối đều không nói gì.

"Vâng."

Thái Từ Khôn nhếch miệng cười một tiếng, đáp ứng.
.
.
.

Đến khách sạn, quản lý cầm thẻ chia phòng.

Hai người một phòng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thừa ra một người, có thể hưởng phòng một mình một giường lớn.

"Kéo búa bao! Một lần phân thắng thua!" Phạm Thừa Thừa quơ hai tay hô lớn. Quản lý kéo lại nói, "Justin chưa thành niên, không thể ở một mình một phòng, em với em ấy ở cùng phòng đi."

"Cái gì?!"

Không nghĩ tới chiến tranh còn chưa bắt đầu liền đã kết thúc.

"Không được! Anh! Mới vừa rồi ở trên xe còn nói bỏ cp mà?" Phạm Thừa Thừa vì phòng giường đôi cố gắng giãy dụa.

"Phạm Thừa Thừa! Anh là đồ đàn ông phụ lòng! Nhanh như vậy liền muốn vứt bỏ em!" Hoàng Minh Hạo nhảy dựng lên tay chỉ Phạm Thừa Thừa vừa cười vừa hô to.

Phạm Thừa Thừa trả một ánh mắt "Ờ~ Thì sao nào ~", làm Hoàng Minh Hạo giận sôi máu.

Chu Chính Đình chạy tới ôm eo Hoàng Minh Hạo cười cười: "Đừng tức giận đừng tức giận, anh ngủ cùng em anh ngủ cùng em "

Thái Từ Khôn hờ hững xem mọi người đùa giỡn, từ trên xe, cậu liền cảm giác da có chút nóng lên, hơi ngứa, từ sau cổ có xu hướng lan xuống phía dưới, cậu mở miệng, lại tại ánh mắt nghiêm túc lắng nghe quản lý nói chuyện của Vương Tử Dị nuốt xuống.

Nhưng thuốc đang ở trong túi Vương Tử Dị, cũng nên mở miệng hỏi......

Cậu nghĩ đến loạn thất bát tao, cũng không nghe mọi người đang nói cái gì.

Thẳng đến khi Vương Tử Dị hướng về phía trước bước một bước, bả vai rời khỏi bên cạnh cậu, cậu mới nghe được một câu.

"Vậy để em đi."

Cái gì?
Cái gì để em đi?

Cậu mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhìn Vương Tử Dị từ tay quản lý nhận thẻ phòng.

"Oa, Tử Dị thật tốt!"

"Anh nhìn người ta một chút, Phạm Thừa Thừa!"

Hoàng Minh Hạo còn đang cùng Chu Chính Đình ôm ở một chỗ, xông Phạm Thừa Thừa nhe răng.

"Vậy Tử Dị với Nông Nông ở một phòng." Quản lý nói.

Cái gì?

Thái Từ Khôn chớp mắt nhìn Vương Tử Dị, Vương Tử Dị lại đang đập vai Trần Lập Nông, cũng không nhìn thấy ánh mắt của cậu.

Không phải, đây là ý gì?

"Vậy năm người còn lại kéo búa bao quyết định ai ở phòng lớn."

Thái Từ Khôn bị những người khác hướng phía trước đẩy hai bước, Vương Tử Dị đột nhiên quay đầu nói: "Để Khôn Khôn ở đi, cậu ấy không bật điều hòa, một lát là mọi người không chịu được đâu."

Vương Tử Dị giải quyết dứt khoát.

Mọi người nhao nhao kéo hành lý quét thẻ vào phòng,
Chỉ còn một mình Thái Từ Khôn cầm thẻ đứng ở cửa sững sờ.

Không phải......
Vì cái gì......
Cần phải vậy sao?

Còn chưa bắt đầu ghi hình, đến phòng cũng chạy tới ở cùng người khác.
Làm gì vậy......

Cậu đóng cửa lại, đột nhiên giống như cho hả giận hướng vali của mình đá một cái, vali cộc cộc lăn từ cửa lăn vào "đông " một tiếng đâm vào tường.

Nghĩ lại câu nói trên xe lúc trước, một cái đạp này cũng khiến cậu thoải mái hơn chút ít, cậu kéo bước chân đi vào trong phòng ngồi xuống mép giường, đưa cánh tay vô lực nằm vật xuống.

Trên thân dinh dính.
Vừa đau vừa ngứa.

Nằm không bao lâu, đã có người tới gõ cửa.

Thái Từ Khôn lê dép lê đi tới, cửa vừa mở ra, Vương Tử Dị đứng ở đó, ôn ôn nhu nhu nói: "Khôn, đồ của cậu, tôi đều mang tới cho cậu rồi."

Ánh mắt Thái Từ Khôn rơi vào cái túi trong tay Vương Tử Dị, bên trong là tất cả mọi thứ, hộ chiếu, sạc dự phòng, còn có thuốc dị ứng mà cậu nhét vào trong, túi là của Vương Tử Dị.

Thái Từ Khôn cúi đầu giật giật khóe miệng, kéo ra hai chữ.
"Cảm ơn."

Nói xong làm bộ muốn quay người đóng cửa, Vương Tử Dị lập tức nhấc tay lên ngăn lại cậu: "Sao vậy? Sắc mặt làm sao nhìn không tốt lắm, có chỗ nào không thoải mái?"

Thái Từ Khôn nhìn, đột nhiên tay hướng phía sau chỉ chỉ, cười nói: "Có camera đang quay kìa."

Vương Tử Dị giật mình, thu cánh tay về quay đầu nhìn, lại chỉ thấy hành lang trống rỗng.

Thái Từ Khôn lại cười: "Lừa cậu thôi, đi về nghỉ ngơi đi."

Lập tức đóng cửa.

Nhóm Wechat đinh đinh đầy tin nhắn, mấy người còn chưa nghỉ ngơi liền bắt đầu thảo luận xế chiều đi chỗ nào chơi, Thái Từ Khôn nhìn lướt qua, Vương Tử Dị toàn bộ quá trình không có tham dự, tới khi mọi người quyết định xong chỗ đi, đột nhiên xông ra một chữ "Được"

Thái Từ Khôn ngồi ở trên thảm, dựa lưng vào giường cầm di động nhìn một lúc, sau đó gửi một tin "Tôi không đi."

Vương Tử Dị lập tức lại gửi một tin " ?"

"Buồn ngủ, muốn ngủ thêm chút."

Gửi xong cũng không đợi trả lời, cầm điện thoại hướng trên giường ném một cái, không tiếp tục để ý.

Cậu núp ở trên thảm, đem mặt vùi vào bên trong đầu gối, ngồi một hồi lâu, sau vực lại tinh thần đi tắm rửa.

Tắm xong, cậu để trần soi gương, mẩn đỏ đã từ sau cổ lan đến lưng, cậu không cẩn thận như Vương Tử Dị, cầm thuốc xoa loạn xạ, trên lưng mấy chỗ thực sự không với tới, cũng liền mặc kệ.

Cậu không nghĩ đi nói cho Vương Tử Dị, cũng cảm thấy ngoài Vương Tử Dị cậu không có lý do gì đi nói cho những người khác ở phòng còn lại.

Cậu quên đi mình trước kia cầm máy sấy, tại giữa mùa đông mang tóc còn ướt, vượt qua toàn bộ hành lang chạy đến túc xá của Vương Tử Dị, gọi Vương Tử Dị sấy tóc cho mình.
Cậu quên đi mình trước kia ghé vào trên giường Vương Tử Dị, đem quần áo kéo đến cổ, quơ chân gọi Vương Tử Dị xoa thuốc cho mình.
Cậu quên đi cánh cửa kí túc xá của Vương Tử Dị vĩnh viễn không khóa, là vì cái gì.

Khi đó hai người không cùng ở một chỗ, nhưng tất cả lại tự nhiên như vậy.

Nếu như không có chuyện trên xe hôm nay, cậu còn có thể tiếp tục bình thường.

Cậu còn có thể nói với mình, Vương Tử Dị chỉ là muốn vì cậu mà tranh phòng.
Cậu nói, không chừng bây giờ mình còn có thể vui vui vẻ vẻ trên giường lăn lộn mừng thầm.

Sau đó lừa gạt mình một chút, Vương Tử Dị đối với cậu tốt bao nhiêu.

Bên ngoài mặt trời chói chang, nhưng màn cửa lại làm trong phòng âm u, Thái Từ Khôn chui vào trong chăn nhắm mắt, lăn qua lộn lại khó chìm vào giấc ngủ.

Rõ ràng giường lớn lại mềm mại, so với không gian chật chội trên máy bay tốt gấp trăm lần.

Cậu khép suy nghĩ, nhìn trần nhà u ám xuất thần, đột nhiên lại cảm thấy mình có phải là lòng quá tham, hai người cùng nhau xuất đạo, đây đã là chuyện tốt nhất, còn lại những việc nhỏ vặt, sao có thể đều theo ý mình.

Thế nhưng là......

Tay của cậu không tự chủ được khẽ vuốt lên chiếc nhẫn màu vàng sáng lấp lánh trên đốt ngón tay.

Đã như vậy, cũng đừng cho người ta hy vọng......

Là người đều sẽ tham lam, đạt được một thứ, liền muốn thứ tiếp theo.

Cậu đứt quãng nghĩ, trần nhà trong mắt bắt đầu dần dần xoay tròn, trở nên mơ hồ không rõ.

Cậu lại ngủ thiếp đi.

Chờ tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối, cậu ngồi xuống lấy điện thoại, các thành viên trong nhóm cùng các nhân viên đều đi ra ngoài, Vương Tử Dị trước khi đi còn gửi cho cậu một tin nhắn riêng, hỏi cậu thật sự không đi sao, không đợi được trả lời, cũng liền từ bỏ.

Cậu xuống giường, vén quần áo lên nhìn một chút, mẩn đỏ đã bò tới lưng.

Nhất định phải uống thuốc rồi.

Dạo qua một vòng quanh phòng, không thấy nước, Thái Từ Khôn đành phải đổi quần áo đeo khẩu trang đi ra ngoài.

Ở cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn mua nước và đồ ăn lót dạ, vừa quay đầu chuẩn bị băng qua đường, lại đúng lúc nhìn thấy Vương Tử Dị cùng mấy người từ trên xe bước xuống, trời tối, không có ai nhìn thấy Thái Từ Khôn ở phía bên kia.

Thái Từ Khôn cầm túi nhựa, đứng đấy nhìn Vương Tử Dị cười ha hả ôm vai người bên cạnh đi vào trong, lúc này mới chậm rãi băng qua đường.

Vừa đi đến cửa chính, điện thoại vang lên.

Trên màn hình lóe lên hai chữ "Tử Dị".

Thái Từ Khôn nhìn một chút, lui lại mấy bước, đi đến trên ghế dài ven đường ngồi xuống.

"Alo."

"Cậu không ở trong phòng sao?"

"Ừ, ra mua chút đồ ăn."

"Ở chỗ nào?"

"Cửa hàng tiện lợi đối diện khách sạn."

Phía bên kia một hồi lâu không có âm thanh, Thái Từ Khôn nghi hoặc lấy điện thoại ra nhìn một chút.

"Alo?"

"Ban đêm gió lớn như vậy, ra ngoài cũng không chịu mặc nhiều một chút."

Tiếng nói không phải từ trong điện thoại truyền đến, Thái Từ Khôn nghiêng đầu, Vương Tử Dị đã ở ngay trước mắt.

Gió đêm thổi làm tóc cậu bay múa, tay cầm di động dừng ở giữa không trung, có chút ngây người nhìn người kia bỗng nhiên xuất hiện.

Vương Tử Dị ngồi xuống bên cạnh, cầm cái túi trong tay cậu nhìn một chút, hai hộp mì ăn liền, năm chai nước.

"Đừng ăn cái này, tôi mang đồ về cho cậu."

Không đợi Thái Từ Khôn đáp lại, Vương Tử Dị còn nói: "Có phải là dị ứng rồi?"

Thái Từ Khôn khẽ giật mình, không biết làm sao lại bị nhìn ra được.

Vương Tử Dị vô cùng tự nhiên đem bàn tay đặt lên gáy cậu, vén tóc nhìn thoáng qua, tự mình xác định đáp án.

"Xoa thuốc chưa?"

"Xoa một chút."

Vương Tử Dị gật gật đầu, "Đi thôi, ăn cơm xong tôi xoa cho cậu lần nữa." Nói xong đứng lên đi trước.

Thái Từ Khôn lại vẫn như cũ ngồi ở đấy không hề động đậy, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Vương Tử Dị liền đi đến trước mặt Thái Từ Khôn, cúi người xuống kéo tay cậu, đem cậu từ trên ghế dài kéo lên, lại mở miệng nói: "Chờ cậu khỏe, tôi lại cùng cậu đi dạo một lần."

Thái Từ Khôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, trong mắt lóe lên kinh ngạc, Vương Tử Dị lôi kéo, vừa đi vừa nói: "Hôm nay tôi đều đi xem cả rồi, mấy đồ cậu thích cơ bản đều có hàng, màu sắc cũng không ít, hai ngày nữa chúng ta đi chọn."

Lời gì cũng đều là Vương Tử Dị nói, mình lại như đầu trâu bị Vương Tử Dị nắm mũi dẫn đi, một câu cũng nói không nên lời.

LúcThái Từ Khôn bị Vương Tử Dị kéo cánh tay trở về, đột nhiên xông ra một tia tức giận, hung hăng đem tay mình rút ra, lần này lại có chuyện, vừa vặn chạm tới chiếc nhẫn trên ngón tay cậu.

Một vệt sáng bạc bay lên, chiếc nhẫn nho nhỏ đinh đang lăn ra thật xa.

Thái Từ Khôn phút chốc sửng sốt, lập tức giống như vừa ném đi bảo bối gì quý giá, vội vàng hốt hoảng đuổi theo, chiếc nhẫn lộc cộc lăn đi, khó khăn lắm ngay tại cống thoát nước bị ngăn lại, cậu ngồi xổm người xuống cầm nó nắm chặt trong lòng bàn tay, không ngừng thở gấp, tim đập bịch bịch.

Ngắn ngủi mười giây, lại làm cho lòng bàn tay cậu trơn ướt một mảnh.

Vương Tử Dị cũng đuổi theo, nhìn Thái Từ Khôn ngồi xổm trên mặt đất hỏi: "Nhặt được không?"

"Ừ......"

Thái Từ Khôn ngồi ở đấy, đen nhánh, nho nhỏ một đoàn.

Cúi đầu, hai tay nắm chặt một chỗ, ôm ở trong ngực.

Vương Tử Dị cũng đi theo ngồi xuống, xoa lên tấm lưng đơn bạc.

Nửa ngày, mới nhẹ nói:
"Đừng không vui, không phải tôi không để ý đến cậu."

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro