Trí nhớ siêu phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Ngày hôm sau, khi nghe thấy bà nội và mẹ thức dậy, Dương Tử Mi cũng thức dậy theo, chuẩn bị lên núi học.

Trẻ con vùng nông thôn thập niên 90 rất độc lập, chỉ cần biết đi biết ăn thôi thì chúng làm gì cũng không ai quan tâm lắm, bởi vì người lớn cũng bận rộn suốt ngày rồi.

Đến chân núi thì trời vẫn còn sớm, vẫn chưa đến sáu giờ, bóng dáng vị đạo trưởng kia cũng không thấy đâu thế nên Dương Tử Mi lên núi một mình.

Đường núi vắng lặng, vòng vòng vo vo, mờ mờ ảo ảo, sương sớm lãng đãng, tiếng côn trùng vang khắp nơi, chốc chốc lại có vài âm thanh kỳ lạ ghê rợn truyền đến.

Nếu là một đứa trẻ năm tuổi thì đã bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía rồi.

Nhưng Dương Tử Mi lại không sợ, cô đã là người của hai kiếp, hơn nữa kiếp trước còn là là người lưu lạc khắp nơi, trải qua rất nhiều sóng gió nên giờ ngoài việc sợ không thể thay đổi số phận ra những thứ khác cô đều không sợ.

Chỉ là chân của cô quá ngắn quá nhỏ, thể chất cũng yếu nên cô khá khó khăn khi phải leo núi.

Khi leo lên đến lưng chừng núi thì cô thấy lão đạo trưởng mặc bào xanh xuất hiện trước mặt, tay cầm phất trần, nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt như lưu ly.

- Con... chào... sư... phụ..., con... đến... rồi...

Cô mệt đến nỗi thở không ra hơi nhưng vẫn vô cùng cung kính cúi người chào lão đạo trưởng.

Lão đạo trưởng lộ rõ vẻ thương cảm.

Lúc nãy, ông vốn định xuống núi đón cô nhưng thấy cô dáng người bé xíu xuất hiện ở chân núi từ sớm và bắt đầu đi lên núi nên ông cũng đứng đây chờ cô đến. Thấy cô lê đôi chân nhỏ xíu của mình từ từ leo lên núi trong lòng ông vô cùng vui mừng.

Ông cảm thấy mình thật may mắn vì những năm cuối đời có thể nhận một đệ tử kiên cường và ý chí như cô.

- Sao con không chờ sư phụ xuống đón con? Con không sợ sao?

Lão đạo trưởng cúi người kéo cô đến gần hỏi nhưng khi ông nhìn thấy trên trán cô xuất hiện một vết bớt màu đỏ ngay chỗ cô bị bình Ngọc Tịnh của Bồ Tát rơi trúng vào hôm qua thì ông vô cùng kinh ngạc.

Dương Tử Mi lắc lắc đầu nói:

- Con không sợ, con chỉ muốn nhanh chóng học được chút đạo hạnh thôi.

Cô nhìn lão đạo trưởng bằng vẻ mặt vô cùng mong đợi nhưng bỗng nhiên khoảng không trên đầu ông lại xuất hiện một hàng chữ lúc ẩn lúc hiện: Lý Ngọc Thanh, vốn tên Lý Tuấn Kiệt, sinh năm 1880, năm 1911 tham gia cách mạng Tân Hợi, năm 1919 tham gia phong trào Ngũ Tứ, năm 1937 tham gia kháng chiến chống Nhật, năm 1945 bắt đầu học đạo...

Sinh năm 1880?

Chẳng lẽ lão đạo trưởng đã một trăm mười hai tuổi rồi sao? Nhưng mặt của ông ấy hình như còn trẻ hơn nhiều so với ông nội chỉ mới hơn sáu mươi tuổi của mình nữa. Ngoài râu tóc bạc phơ ra, trên mặt ông một nếp nhăn cũng không có nữa.

Hơn nữa, tinh thần ông lại vô cùng minh mẫn, hoàn toàn không có chút gì là già yếu, chẳng lẽ là kết quả tu luyện học đạo cả sao?

Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi càng quyết tâm theo ông học đạo hơn.

........

Thấy cô đang nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu mình, Ngọc Thanh đạo trưởng cảm thấy vô cùng kỳ lạ bèn hỏi:

- Cô bé, con đang nhìn gì vậy?

- Sư phụ, người bao nhiêu tuổi rồi?

- Vi sư một trăm mười hai tuổi rồi, con tin không?

Quả nhiên một trăm mười hai tuổi, xem ra, những gì mình thấy đều là thật.

Tại sao mình lại nhìn thấy những thứ đó? Tuy thấy không nhiều nhưng cũng thật là kỳ lạ, hơn nữa, cứ sau mỗi lần nhìn thấy xong là cô đều cảm thấy có chút choáng váng.

- Sư phụ, người trông còn trẻ hơn ông nội của con nữa đấy, một nếp nhăn cũng không có, là do sư phụ tu đạo nên mới trẻ vậy sao? Chẳng lẽ người quả thật là thần tiên, trường sinh bất lão như bà nội con nói vậy?

Dương Tử Mi ngây thơ hỏi liền một mạch không nghỉ.

Chương 8:

- Ha ha, trường sinh bất lão thì không nhưng nếu tu luyện đạo thuật thì ít ra cũng có thể rèn luyện sức khỏe, kéo dài tuổi thọ.

Ngọc Thanh đạo trưởng cười đáp.

- Vậy con cũng muốn tu luyện.

- Đương nhiên rồi, vi sư sẽ từ từ giải thích tất cả năm thuật Sơn, Y, Mệnh, Tướng và Bốc trong đạo cho con, có luyện thành hay không còn phải xem tài năng thiên bẩm và tạo hóa của con nữa.

- Sư phụ, Sơn là gì?

Dương Tử Mi thắc mắc.

Ngọc Thanh đạo trưởng chậm rãi giải thích cho cô hiểu.

"Sơn" chính là một loại học vấn thông qua các cách như thực nhĩ, trúc cơ, huyền điển, chưởng pháp, phù chú... để tu luyện "thân xác" và "tinh thần", giúp thân, tâm luôn khỏe mạnh.

Thực nhĩ là một cách tăng cường sức khỏe, trị bệnh bằng cách dùng thuốc bổ, rượu và những thứ đồ ăn thức uống chúng ta dùng hàng ngày.

Trúc cơ là một cách dùng thiền, tĩnh tọa để khống chế tinh, khí, thần để có thể tăng cường thể lực cho bản thân.

Huyền điển là một cách tu tâm, dưỡng tính trên nền tảng tư tưởng của Lão Tử, Trang Tử.

Chưởng pháp là một cách tăng cường thể lực thông qua việc luyện võ.

Phù chú là một loại phép thuật thông linh, tu luyện, tác dụng chủ yếu của nó là tránh tà, trấn sát, hóa dữ thành lành.

Nói tóm lại, "Sơn" chính là một dạng học vấn tận dụng việc thiền, tu luyện, võ học, thực liệu để nuôi dưỡng nhân cách con người.

Nghe sư phụ giải thích xong, Dương Tử Mi vô cùng phấn khởi. Cô chắc chắn rằng sư phụ hiện tại của mình là người có học vấn uyên bác, không phải hạng kém cỏi, lừa lọc người khác như vị sư phụ ở kiếp trước kia của cô.

- Con chỉ mới năm tuổi thôi, là độ tuổi bắt đầu tu luyện Đạo Khí Thuật tốt nhất, giờ ta sẽ vừa lên núi vừa giảng giải cho con hiểu về Đạo Khí Thuật, con phải nhớ cho kỹ nhé.

- Dạ, con cám ơn sư phụ.

Ngọc Thanh đạo trưởng niệm vài câu khẩu quyết.

Dương Tử Mi nhanh chóng đọc thuộc theo.

Ngọc Thanh đạo trưởng không ngờ trí nhớ của cô tốt như vậy, thế là ông lại tiếp tục đọc thêm vài câu nữa, kết quả, mỗi lần đọc xong là cô đều học thuộc ngay và đọc lại giống y như vậy, không sai một chữ.

- Có người từng dạy khẩu quyết cho con à?

Dương Tử Mi lắc lắc đầu trả lời:

- Đây là lần đầu tiên con nghe những câu khẩu quyết này đấy.

- Chỉ nghe một lần là nhớ sao?

Dương Tử Mi gật gật đầu:

- Quyển Chu Dịch hôm qua sư phụ đưa cho con, con cũng thuộc lòng hết rồi.

Lần đầu tiên gặp cô, Ngọc Thanh đạo trưởng đã cảm thấy cô có gì đó rất đặc biệt nhưng lại không nghĩ cô là thần đồng. Văn tự trong Chu Dịch đều là văn tự khó, cho dù là sinh viên đại học muốn học thuộc lòng cả quyển sách như thế ít nhất cũng mất một năm, huống hồ đây chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

- Con đọc được hết tất cả chữ trong đó?

- Cha... con dạy con.

Dương Tử Mi không biết giải thích thế nào về trí nhớ siêu phàm của mình, cũng không biết tại sao mình lại có thể đọc được tất cả những chữ đó, cô lại càng không thể nói mình là người hồi sinh, sống qua hai kiếp được nên cô chỉ còn cách nói dối.

.........

Nhìn vào mắt cô, Ngọc Thanh đạo trưởng cũng đoán được là cô đang nói dối.

Ông biết, lai lịch của cô nhất định là không như những người khác, nếu không, với tu vi của mình, sao ông lại không thể đoán ra được mạng số của cô chứ?

Có thể xem và học thuộc Chu Dịch chỉ trong một ngày, nhất định là bậc kỳ tài hiếm có.

Ông cũng không nói gì thêm, chỉ niệm tiếp khẩu quyết của Đạo Khí Thuật cho cô nghe. Để chắc chắn rằng cô quả thật có một trí nhớ siêu phàm, ông đọc liền một mạch khoảng mười phút không nghỉ, dường như tất cả khẩu quyết của Đạo Khí ông đều đọc hết ra, đọc xong thì cả hai thầy trò cũng vừa đến được Đạo Quán trên đỉnh núi.

- Cô bé, giờ con hãy đọc lại mấy câu khẩu quyết lúc nãy cho sư phụ nghe xem.

Chương 9:

Dương Tử Mi cũng không giấu giếm gì, cô liền đọc một mạch những câu khẩu quyết sư phụ vừa dạy, không sót một chữ.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng Ngọc Thanh đạo trưởng một lần nữa vô cùng kinh ngạc.

- Nếu con đã thuộc lòng khẩu quyết rồi, vậy giờ bắt đầu luyện Đạo Khí Thuật trong vòng một giờ nhé, sau đó vi sư sẽ dạy con đạo thuật khác.

- Dạ!

Lúc nãy, khi niệm những câu khẩu quyết đạo khí đó, Dương Tử Mi cảm thấy chúng hình như chứa đựng thứ gì đó rất kỳ diệu, thế nên cô cũng vô cùng háo hức được sớm luyện đạo thuật đó.

Khẩu quyết có nói, về tổng thể, đạo khí có thể chia thành ba cảnh giới đó là Đạo Khí Nhập Thể, Đạo Thần Quy Nguyên và Đạo Thần Hóa Cảnh. Còn về chi tiết thì lại chia thành hai mươi cảnh giới khác nhau, từ luyện gân cốt cho đến Bộ Nhập Hóa Cảnh, Chu Thân Hư Hóa và Không Nhi Phi Không.

Ngọc Thanh đạo trưởng dẫn cô đến một bờ hồ phía sau đạo quán, bảo cô ngồi trên một phiến đá màu trắng cạnh hồ, sau đó giải thích ý nghĩa và cách luyện của các câu khẩu quyết lúc nãy cho cô nghe. Sau khi giải thích xong xuôi, cô bắt đầu luyện phần nhập môn của Đạo Khí.

Còn ông thì ngồi ở giữa hồ, xếp bằng tu luyện, hoàn toàn không để tâm đến thời tiết mát lạnh trên mặt hồ vào buổi sớm mai.

Thấy sư phụ đã trong trạng thái suy tưởng, Dương Tử Mi cũng sắp xếp lại tâm trí vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung của mình, bắt đầu hít thở sâu theo chỉ dẫn của khẩu quyết.

Lúc mới bắt đầu, cô cảm thấy mọi thứ vô cùng xa lạ, nhưng chỉ sau một lúc, hơi thở cô bắt đầu đều đặn và có cảm nhận rất đặc biệt. Chỉ cần cô hít thở là cảm giác cả người mát lạnh, thân thể cô dường như đang hấp thu tinh hoa, linh khí của cỏ cây vậy. Khi thở ra, cô lại cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, tưởng như cơ thể vừa mới bỏ được một vật gì nặng nề lắm. Cô cảm thấy huyệt đan điền của mình vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng.

Cô bất giác chìm đắm vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất kỳ diệu này, quên hết mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Ngọc Thanh đạo trưởng tu luyện xong, bèn mở mắt nhìn Dương Tử Mi. Lúc này ông ngạc nhiên phát hiện ra, xung quanh cô như có một làn sương mờ ảo bao quanh, khiến cho cô lúc ẩn lúc hiện vô cùng kỳ lạ. Ông không ngờ rằng, thế gian này còn có người chỉ mới lần đầu luyện Đạo Khí Nhập Thể là đã có thể cảm nhận được linh khí của đất trời, của tự nhiên và đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất như thế.

Quả nhiên là kỳ tài!

Ông đứng dậy, tiến đến bên cạnh cô xem cô tu luyện.

Chờ khi Dương Tử Mi thoát khỏi cảnh giới kia thì trời cũng đã trưa. Cô đã tu luyện suốt sáu giờ đồng hồ.

Cô kinh ngạc nhìn ánh mặt trời đang chiếu những tia nắng chói mắt xuống khắp nơi, sau đó lại quay sang nhìn sư phụ khẽ hỏi:

- Sao thời gian trôi qua nhanh thế?

Ọt ọt!

Bụng cô đang réo lên ầm ĩ vì đói, lúc này cô mới cảm giác mình đang rất, rất đói bụng.

Cô nhăn mặt nhìn Ngọc Thanh đạo trưởng, nũng nịu nói:

- Sư phụ, con đói bụng!

Ngọc Thanh đạo trưởng cúi người bế cô đi vào đạo quán, sau đó để cô ngồi xuống và mang thức ăn cho cô ăn.

Dương Tử Mi ăn liền tù tì ba chén cơm, hai dĩa rau xào đậu hủ và sáu quả táo mới cảm thấy no.

Có thể ăn nhiều như thế, cô cũng cảm thấy hoảng sợ chính bản thân mình, thế là cô lại ủ rũ hỏi sư phụ:

- Sư phụ, con còn tưởng luyện Đạo Khí thì không cần ăn cơm, giống như thần tiên vậy, chỉ cần hít không khí và uống sương sớm thôi là được.

Ngọc Thanh đạo trưởng nghe xong không nhịn được cười bèn gõ lên đầu cô:

- Hít không khí, uống sương sớm? Con mơ à, tuy nhiên trong các đời tổ sư gia của chúng ta cũng có vài người đã luyện đến cảnh giới chỉ hít không khí và uống sương sớm.

..........

- Hả? Thì ra là có thật, vậy chẳng phải là đã thành thần tiên sao?

Dương Tử Mi kinh ngạc hỏi.

- Không phải là thần tiên, chỉ là siêu thoát hơn những người bình thường khác một chút thôi.

- Mong là con cũng đạt được đến cảnh giới siêu thoát như vậy.

Dương Tử Mi vô cùng kỳ vọng. Nếu cô không cần ăn uống gì mà vẫn khỏe mạnh, vậy thì cô cũng không cần ngày nào cũng mặt ủ mày chau lo miếng ăn hàng ngày như kiếp trước vậy.

Chương 10:

- Vậy con hãy cố gắng tu luyện, con là kỳ tài, nhất định sẽ hơn các vị tổ sư của chúng ta.

Ngọc Thanh đạo trưởng nhìn cô một cách kỳ vọng và nói:

- Vi sư rất may mắn vì có được một đệ tử như con đây.

- Con cũng rất vui vì có thể bái người làm sư phụ.

Dương Tử Mi nói câu này vô cùng thật lòng.

Ngọc Thanh đạo trưởng khẽ cười sau đó bảo cô lấy bất kỳ một quyển sách trên kệ sách về nhà học thuộc.

Dương Tử Mi nhìn qua nhìn lại, cuối cùng đưa tay lấy quyển "Thuật Tàng" xuống.

Thấy cô chọn quyển sách này, mắt Ngọc Thanh đạo trưởng lại chớp nhẹ mấy cái nhưng ông cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô:

- Về nhà chăm chỉ đọc sách nhé.

Dương Tử Mi gật gật đầu, chuẩn bị xuống núi.

Ngọc Thanh đạo trưởng sợ cô một mình xuống núi nguy hiểm, hơn nữa ông cũng còn vài điều muốn nói với cô, thế là ông nắm tay cô, dẫn cô xuống núi.

Trên đường đi, Ngọc Thanh đạo trưởng giải thích cho cô hiểu thế nào là Thuật Số. Qua lời giải thích của sư phụ, cô biết được rằng Thuật Số là một cách dựa trên lý luận về sự tương sinh tương khắc của âm dương ngũ hành để suy đoán sự may mắn hoặc xui xẻo của tự nhiên, xã hội và con người, là một trường phái chủ đạo trong phạm trù nghiên cứu của "Chu Dịch" bao gồm thiên văn, lịch pháp, số học, chiêm tinh, lục nhâm, thái ất, kỳ môn, chiêm hầu, bốc thệ, mệnh lý, tướng pháp, phong thủy, phù chú, xem ngày, tạp chiêm, thuật dưỡng sinh, thuật phòng trung, tạp thuật...

Nói tóm lại, nguyên lý cơ bản của Thuật Số chính là lý luận dịch học và âm dương ngũ hành, lấy các phương pháp dự đoán hình thái như bốc phệ, phong thủy, mệnh lý, tướng thuật, chiêm mộng, xem ngày, dùng quy luật vận hành tương sinh tương khắc của âm dương ngũ hành để suy đoán sự may mắn hoặc xui xẻo của con người; thông qua quan sát các hiện tượng của thế giới tự nhiên để suy đoán vận số của con người, sự vật, sự việc, nhà cửa, đất đai, thậm chí có thể đoán được cả số mệnh của cả đất nước nữa. Thuật số học là một bộ phận cấu thành quan trọng của văn hóa truyền thống Trung Hoa và có ảnh hưởng rất lớn đến chính trị, quân sự, văn hóa, khoa học kỹ thuật của Trung Hoa trong thời kỳ cổ đại. Đằng sau một nhân vật quan trọng trong lịch sử hoặc một sự kiện lịch sử nào đó cũng đều có bóng dáng của Thuật Số hoặc Thuật Thổ. Có thể nói rằng, nghiên cứu Thuật Số Học là một lĩnh vực không thể thiếu khi muốn tìm hiểu và nắm vững văn hóa Trung Hoa, có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong quá trình nghiên cứu về lịch sử và văn hóa Trung Hoa một cách toàn diện.

Nghe nói thuật số học có bao gồm những dự đoán về số mệnh mà mình muốn học, bố trí phong thủy, hóa dữ thành lành... Dương Tử Mi vô cùng phấn khởi. Cô thầm khen mình thật thông minh khi chọn được một quyển sách quan trọng như thế.

******

Dương Thanh tan sở về nhà, mặt mày ủ rũ. Lưng ông vốn đã hơi cong nay dường như còn cong như tôm hơn vì vẻ thất thểu ủ rũ hiện tại. Nhìn ông cứ như quả cà héo, không có chút tinh thần nào cả.

Dương Tử Mi biết sở dĩ ông buồn như vậy là vì ông bị bắt phải nhận lỗi ở trường.

Thấy cha mình như thế, cô vội để sách xuống, chạy đến nắm ấy tay ông, chớp chớp mắt nói:

- Cha, cha đừng buồn, nhất định sẽ tốt lên thôi, bọn họ sẽ không còn ngang ngược như vậy được bao lâu nữa đâu.

Lúc nãy cô vừa xem quyển "Thuật Tàng", sách nói, tướng sĩ có thể vận dụng phong thủy để hóa dữ thành lành, đồng thời cũng có thể khiến vận số của người nào đó trở nên tệ hại hơn.

Tuy nhiên, những gì mà cô học được hiện giờ không nhiều, cô cũng không hiểu hết được những thứ đó, nhưng cô tin rằng với tài năng thiên phú hiện tại của mình, cô nhất định sẽ nhanh chóng qua mặt những vị thầy bói lang bạt giang hồ kia.

Dương Thanh nhìn cô thở dài, sau đó ngồi lên chiếc ghế đẩu nhỏ kế bên hút thuốc.

Nhìn làn khói thuốc bay quanh quẩn, bao lấy gương mặt gầy gò, buồn rười rượi của cha mình, Dương Tử Mi lòng đau như cắt. Cô vội cầm sách lên đọc tiếp, thậm chí đến lúc ăn cơm, cô cũng không rời quyển sách, vừa ăn vừa đọc.

Còn đúng một năm nữa là đến ngày cả nhà gặp đại nạn, thế nên cô phải nhanh chóng nghiên cứu cho bằng được Thuật Số này để có thể dùng phong thủy trấn áp gia đình thôn trưởng vô lương tâm kia, để họ không nghênh ngang, hống hách bắt nạt gia đình cô nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro