Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường đi, Tử Dị chỉ im lặng lái xe, còn lái rất nhanh để còn về với Lập Nông đang ở nhà. Vừa đến cửa khách sạn hắn đã vội mở cửa cho cô, lấy vali ra và lên xe.

"Anh làm gì mà vội như vậy nha? Cùng em ăn bữa cơm đi, đồ ăn ở khách sạn này rất ngon"

"Không được, anh phải về"

"Chỉ là bữa cơm, anh có cần lạnh lùng như vậy hay không?"

Khi hai người còn đang giằng co, tiếng điện thoại của Tử Dị đã vang lên.

"Chú Vương ạ?"

[Cậu chủ, không xong rồi, cậu Trần đã bỏ đi mất]

"Sao lại như thế?" Tử Dị vừa tức vừa lo hỏi.

[Cậu ấy lúc tối vẫn còn ở nhà, nhưng khi biết cậu không về, cậu ấy liền lên lầu, lúc nãy tôi lên kiểm tra, liền không thấy đâu, hẳn là chưa đi lâu]

"Cái gì? Ai bảo cháu không về?"

[Không phải cậu nhắn tin bảo sẽ đi đón cô Tuệ Mẫn và đêm ở cùng cô ấy hay sao?]

"Không có, được rồi chuyện này tính sau, chú mau cho người đi tìm em ấy, cháu sẽ về ngay" Tử Dị tắt điện thoại, quay ra nhìn Tuệ Mẫn một cái, lạnh giọng nói với cô.

"Tuệ Mẫn, em thực sự làm anh nhìn em với con mắt khác, chuyện hôm nay anh sẽ tính đủ với em, nếu không tìm được em ấy, đừng trách anh vô tình" Tử Dị nói xong không thèm quan tâm Tuệ Mẫn có vẻ mặt gì, vội lên xe phóng đi mất.

"Thế nào rồi ạ?" Tử Dị về đến nhà cũng là 30 phút sau đó, trong lòng rối loạn một đoàn.

"Vẫn chưa có tin gì cả, cậu đừng lo quá, hẳn sẽ nhanh tìm được cậu Trần thôi" Quản gia khẽ an ủi, thấy bộ dạng lo lắng của Tử Dị, ông rất kinh ngạc, cậu chủ chưa bao giờ mất bình tĩnh như vậy.

"Chú cho thêm người đi tìm đi, phải tìm trước sáng mai, bây giờ muộn như vậy, lamg thang bên ngoài rất nguy hiểm"

"Vâng, tôi sẽ cho người đi tìm"

Tử Dị nằm phịch xuống ghế dài trong phòng khách, day day thái dương đau nhức, lòng hắn rất khó chịu, nghe tin cậu bỏ trốn, hắn hơi tức giận, nhưng là rất lo lắng, chỉ sợ cậu gặp chuyện mà thôi, bây giờ chỉ muốn lao đi tìm cậu mà thôi.

Cứ như thế, Tử Dị nằm trên ghế im lặng, không nhúc nhích, không khí trong nhà đáng sợ, lạnh đi vài phần, các người hầu không dám gây ra tiếng ồn.

"Cậu chủ"

"Thế nào rồi? Tìm được em ấy chưa?" Tử Dị nghe giọng quản gia thì vội hỏi.

"Chưa thấy, hay cậu lên phòng nằm nghỉ đi, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu ngay" Quản gia lo lắng nhìn Tử Dị.

"Không cần, cháu ở đây chờ cũng được" Nghe tin chưa tìm thấy, Tử Dị mệt mỏi ngồi xuống ghế. Lên phòng nhìn thấy đồ vật, hắn còn khó chịu hơn.

Nhưng là cả đêm chờ đợi vẫn không có tin tức gì, Tử Dị cũng cứ như vậy thức trắng đêm, ngồi chờ trong phòng khách. Nhưng là hắn đâu biết, thật ra Lập Nông chưa đi xa, à không, phải nói cậu chưa ra khỏi biệt thự, cậu là trốn trong nhà kho của biệt thự nhà hắn.

Lập Nông cũng là một bộ dáng mệt mỏi ngồi tỏng nhà kho, cậu lúc đầu cũng định dồn số tiền tiết kiệm được ở ngân hàng, mua vé tàu đến một vùng quê hẻo lánh an ổn sống, nhưng với tính cách của Tử Dị, hẳn khi biết tin cậu bỏ đi, sẽ cho người tìm khắp nơi, lúc ấy sẽ bị bắt lại, nên cậu quyết định trước hết cứ trốn tạm ở nhà kho, rồi tính tiếp.

Nhưng đâu ngờ, nửa đêm tự nhiên bụng cậu quặn thắt rất đau, cậu lăn lộn trên nền đất bặm bụi, người lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi chảy ướt sũng chiếc áo cậu đang mặc.

Tử Dị nằm trên ghế bất động mấy tiếng đồng hồ, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ, lúc này có một người hầu chạy đến chỗ hắn.

"Cậu chủ, cậu Trần đang ở nhà kho, nhưng là đnag trong tình trạng hôn mê"

"Cái gì? Mau gọi xe cấp cứu" Tử Dị vội bật dậy, chạy đến nhà kho, trong lòng nóng như lửa đốt, nếu cậu xảy ra chuyện gì, không biết hắn có bình tĩnh nổi mà không chạy đến giết chết Tuệ Mẫn không nữa.

End chương 9

Fic này sắp end rồi đó, còn mấy chương nữa thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro