☆, chương 1: Sự thật cẩu huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vu nại 2 mắt trừng trần nhà tùy lúc có thể sập xuống, bảo trì tư thế phát ngốc suốt 3 canh giờ. Xui xẻo, hắn cảm thấy mình thật sự wa xui xẻo.

Qua thật lâu, hắn rốt cục biết chính mình xuyên qua , hơn nữa còn là linh hồn xuyên qua trong truyền thuyết, thân thể không còn là của chính mình !

Bởi vì đi đường bị trái xoài rớt xuống đập đầu mà chết, hắn đúng là người duy nhất trong thiên hạ .

  Lúc trước nhân gia Newton bị quả táo rơi vào đầu không chết còn nghĩ ra định luật vạn vật hấp dẫn nổi tiếng thế giới, còn hắn bị trái xoài rơi vào đầu không những chết còn linh hồn xuyên không.

Vừa mở mắt ra Vu nại phát hiện mình đang ở trong 1 căn phòng , trong phòng có 1 cái rương nhỏ, đi qua xem mới biết là 1 hài tử 13 tuổi gầy gò , xanh xao,vừa thấy là biết dinh dưỡng không tốt.

Mặc dù không phải anh tuấn tiêu sái , nhưng ít nhất cũng không phải gầy như cây củi thế chớ, haizzzz Vu nại thở dài nhưng cũng thật bất đắc dĩ.

Lại nằm xuống giường 1 hồi Vu nại nghe được âm thanh ọt ọt ,1 lát sau hắn mới phát hiện là từ bụng mình truyền ra ,không có biện pháp, đành phải lên tìm ăn.

Bởi vì động tác wa lớn cái giường nhỏ phát ra âm thanh kẽo kẹt , lung lay vài cái.

vội vàng dùng tay vịn lại chiếc giường , thẳng đến khi nó không còn lung lay mới thôi ,hắn không muốn tối nây phải ngủ dưới sàn nhà.

Mở cửa ra, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ trước , nhưng khi nhìn thấy trước sân một toàn cỏ dại hắn không khỏi trợn tròn mắt , này là tiểu hài tử đã làm chuyện gì cay nghiệt mà phải ở 1 nơi không dành cho người ở thế này , tuy nói rằng hắn kiếp trước cũng là 1 cô nhi , nhưng tốt xấu gì vẫn có cái ăn cái mặt , sau khi tốt nghiệp còn có công việc ổn định không lo chết đói .

Hiện giờ, ấm no cũng là 1 vấn đề lớn với hắn .

Chỉnh đốn lại tâm tình , Vu nại nhìn khắp sân cỏ dại , phát hiện ở giữa sân có thứ có có thể ăn, hiện tại phải ăn cho no bụng trước bằng không khẳng định hắn sẽ chết đói.

ở 1 đống cỏ tìm được 1 ít rau, quả dại nuốt xuống bụng, Vu nại mới thấy có sức trở lại ,sau đó tiếp tục ngồi trên giường sửa sang lại tin tức, thân thể  này lưu lại.

Vu nại sinh ra ở Vu gia cũng coi như 1 gia thế có danh vọng, bởi vì tổ tiên đã có người từng tới huyền tu, ở cái địa phương nhỏ này nói ra thực lợi hại, cho nên hiện tại Vu gia cũng vẫn luôn rất coi trọng hậu đại tu luyện, chính là võ tu có thành tựu không ít, nhưng đạt đến  huyền tu lại không có, đây cũng chính lại chuyện đau đầu của Vu gia .gia chủ của Vu gia cũng là cha của Vu nại.

ở vu gia tiểu hài tử vừa sinh ra liền dùng trắc linh thạch tới trắc mức độ linh hồn thần thức , xem tương lai có thích hợp để tu luyện không, thần thức mức độ cao là đối tượng được coi trọng bồi dưỡng , còn những hài tử không có 1 chút thần thức bị đem nơi khác cho tự sinh tự diệt, dù sao vu gia không thiếu người, mà vu nại thực sự xui xẻo chính là hài tử không có thần thức bị vứt bỏ.

Từ trong trí nhớ của vũ nại, hắn có thể sống tới bây giờ thực là 1 điều hết sức khó khăn, bất wa linh hồn đã được thay đổi, hiện tại hắn phải hảo hảo suy xét 1 chút tương lai của mình, nếu muốn dựa vào vũ gia là không có khả năng, chỉ có thể chính mình nghĩ cách, hiện tại vũ giả tựa đã quên mất là hắn đang ở nói này, hẳn là rời đi cũng không có người phát hiện.

vì tương lai sau này của mình vu nại quyết định đường lui.

sau khi ngủ 1 hồi , tiếp tục ra bên ngoài sân tìm ăn.

  Bóng đêm đã buông xuống, không nghĩ tới chính mình cư nhiên ngủ lâu như vậy, Vu Nại gõ xuống đầu sau đó mới chầm chậm đi ra ngoài, theo  ký ức ban ngày rút mấy cây rau dại ở bên cạnh cái ao giặt sạch một chút trực tiếp nhai. 

nước ao không bị ô nhiễm, giờ hắn cũng không quản nhiều như vậy.

đột nhiên hắn nhìn thấy không xa 1 góc thảo dại phát ra ánh sáng hồng nhạt , hình như ban ngày hắn cũng có ăn qua quả của của góc thảo dại này mà không để ý màu sắc của nó.

sờ sờ bụng, vu nại không phát hiện cơ thể có gì bất ổn, hơn nữa hắn nhớ rõ hương vị của quả này hương vị không tồi, hiện tại còn có thể phát sáng, nói không chừng sẽ là trái cây thần kỳ.

nghĩ tới mảnh đại lục này, vu nại liền không nghĩ ngợi, trực tiếp đem những trái cây này hái xuống ăn, do dự 1 lát, lại trực tiếp nhổ tận góc thảo dược ăn luôn, hương vị so với những thảo dại khác ngon hơn.

ở trong sân tìm 1 vòng, phát hiện những thảo dại đó chỉ có vài cọng, liền dứt khoát ăn hết, dù sao ngày mai hắn cũng tính đi ra ngoài, ở lại nơi này cũng vô dụng.

  Ăn uống no đủ Vu Nại trở lại nhà ở liền trực tiếp ngủ, nghĩ ngày mai đi ra ngoài hảo hảo tìm hiểu tình hình huống mới được. chỉ là hắn không biết còn sự tình lớn hơn đang chờ chính mình.



"dịch chơi thôi dở mọi người bỏ wa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro