☆, chương 2 vào nhầm Truyền Tống Trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày hôm sau Vu Nại mới vừa tỉnh ngủ, liền nghe được có người từ bên ngoài thô lỗ mà đem cửa nhà đá văng, theo sau nghe được  tiếng bước chân của 1 đám người, cùng với thanh âm: "Nhìn xem tên phế vật còn sống không!"  

  Phế vật? Đại khái nói chính là chính mình đi, Vu Nại mở to mắt nằm ở trên giường, nhìn một đám người quang quác một tiếng đi vào nhà, sau đó đều mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

  " đây là còn sống " 1 tên trong đám người lên tiếng.

  "Rõ ràng là không chết, cái gọi là tai họa để tiếng xấu muôn đời, bất quá là đói bụng bốn ngày bốn đêm mà thôi." 1 thiếu niên thoạt nhìn cùng tuổi với vu nại ngữ khí lạnh nhạt mở miệng.

vu nại lẳng lặng nhìn đám người trước mắt, từ trong trí nhớ của nguyên chủ biết được đám người này là người vu gia, còn thiếu niên lớn lên có chút giống mình là thất ca của hắn tên vu chính, do thân cha Vu Lôi nhị di thái sinh, vu chính ở trong số ít đệ tử có tư chất thượng thừa, tu luyện có chút thành tựu, giờ đã là võ tu cấp 3, ở trong những đứa nhỏ cũng lứa cũng coi như là nhân tài, được vu lôi coi trọng.

người đứng bên cạnh vu chính có thể nói là tiếng xấu đồn xa tên vu nhân , là người của vu gia, bởi vì tư chất xuất sắc nên rất được trọng dụng hiện tại đã là võ tu cấp 4, tốc độ so với vu chính còn nhanh hơn, bất wa 2 người này thường ở chung có thể nói là rắn chuột 1 ổ,đương nhiên đây là vu nại trong lòng âm thầm phun tào.

  Những người này lại đây tìm chính mình rõ ràng không có gì chuyện tốt, vừa mới nghe bọn hắn nói liền biết đến đây là để luyện tập, nói tới luyện tập, từ nhỏ hắn bị những người này đánh không ít, thế nhưng những người này ra tay rất nặng , nhưng sau khi bị thương hắn lại khỏi rất nhanh, vu gia cũng bắt đầu hoài nghi hắn có ẩn giấu bí mật không tiết lộ, đến điều tra 1 thời gian lại không phát hiện được gì xem ra hắn chỉ là 1 tên vô dụng nên liên thôi.

không tìm được nơi trút giận, vì vậy 1 khi tâm tình không được tốt là lại tìm hắn đánh cho hả giận, ngày hôm nay cũng vậy.

  Chờ một đám người rốt cuộc phát tiết xong rời đi, vu nại sờ sờ chổ bải vai bị đau,tuy rằng thân thể này chịu đựng đánh, nhưng là những người này ra tay nặng như thế, nhưng hắn lại cảm thấy không đau lắm mặt dù có 1 ít máu bầm trên cơ thể.


ngồi dưới đất thở dài 1 hơi, vu nại nhịn không được thất giọng mắn 1 câu , bất wa hiện giờ hắn vừa xuyên tới đây không hiểu rõ sự tình bên ngoài, phỏng chừng tạm thời phải làm bao cát cho những người này.

vu nại đứng lên ra sân tìm thức ăn, sau đó leo khỏi sân cũ nát đi ra đường bên ngoài, đi trên đường nhìn thấy dòng người cùng nhau tụ về 1 hướng lòng hiếu kỳ nổi lên, vu nại liền theo những người này đi về cái sân lớn phía trước. cũng không biết như thế nào bị đẩy ra phía trước , vu nại nhìn thấy phía trước là 1 mảnh đất trống rất rộng lớn có mấy chục người đang đứng mỗi người điều tinh thần phấn chấn và mong đợi, bất wa vu nại không để ý điều đó hắn bị 1 trận pháp sâu sắc hấp dẫn,  nhìn thấy những người kia đứng ở trong trận pháp một hồi liền biến mất không còn tăm hơi, Vu Nại suy đoán kia là một cái truyền tống trận.

" lần này là 1 đám được chọn đưa đến linh giới tu luyện võ tu, thật làm người ta hâm mộ"

  "Ân, lần này là thánh hữu học viện chiêu sinh, tuy rằng thánh hữu học viện so ra kém huyền tông học viện, bất quá có thể đi vào linh giới đã là chuyện thật vinh hạnh"

  "Đúng vậy, bao nhiêu người cả đời đều vào không được linh giới đâu." 


"Ai, đáng thương chúng ta không có bất kỳ cơ sở, chớ nói chi là gân cốt."

"Hừ, ngươi liền không phải là kia một khối liêu."( không biết viết sao luôn há há ).

từ những chuyện nghe được xung quanh vu nại biết đây là học viên ở linh giới ra chiêu sinh, mà những người này điều là những món được chọn để đi vào linh giới để tiến hành tu luyện, nói như vậy kia chính là cửa truyền tống trận vào linh giới.

vu nại biết bên trong linh giới là nơi rất tốt để tu luyện, bên trong linh khí sung túc, cao thủ như mây nhiều vô số kể, nhưng những chuyện này 1 chút cũng không liên quan đến hắn, hắn biết mình không có thiên phú tu luyện, thôi thì cẩn thận làm 1 người thường sống tốt là được.

vu nại thở dài, cuối đầu chuẩn bị quay người rồi đi, đột nhiên phía sau đám người có một trận xôn xao, không biết ai hô to một câu: "Bắt ăn trộm!".

vu nại cũng khồn nghĩ nhiều , nơi đông người như thế có kẻ trộm lẻn vào là chuyện bình thường hắn cũng không quan tâm dù sao hắn cũng không 1 xu dính túi, nhưng hắn lại không ngờ mình bị 1 người cầm dao kề cổ uy hiếp bắt làm con tin( chém ^^).

  "Các ngươi đừng tới đây, không phải ta một đao giết hắn!" sau lưng tên trộm 1 bên la hét 1 bên lùi về phía sau, bất tri bất giác lùi tới sân bãi truyền tống trận

ngọa tào 

  Vu Nại lúc ấy liền hết chỗ nói rồi! 

không để ý đến vu nại còn trong tay tên trộm, những người này tiếp tục tiến lên bức tên trộm lui về sau ,tên trộm đột nhiên kêu lên " tiên sư nó ông đây liều mạng". sau đó liền đẩy vu nại sang 1 bên, nhấc đao lên chém về phía người đối diện.

vu nại cảm thấy trời đất quay cuồng 1 trận, sau đó vất vã ổn định lại thân mình , liên phát hiện dưới chân cư nhiên lại là trận pháp truyền tống trận,  Còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền là tối sầm lại, người chung quanh liền không thấy.

xuất hiện lần nửa vu nại phát hiện xung quanh có 1 đám người đang đứng.

 "Người phàm?" Một hơi thanh âm già nua truyền đến, là một lão nhân.

lão nhân  kia tựa hồ không tin, một tay tóm lấy Vu Nại tay, trên mặt xanh trắng bất định, sau đó nhìn phía sau mọi người: "Đến cùng chuyện gì xảy ra? Làm sao sẽ chiêu một  người phàm tiến vào?"
"Trưởng lão, ta cũng không biết a, rõ ràng không có hắn." Lúc này tên kia phụ trách thu nhận học sinh tiến lên, một mặt lo lắng nói.

xem tình huống này vu nại biết mình bị đẩy vào truyền tống trận truyền tới linh giới.

cân nhấc 1 hồi vu nại nói ra hết sự thật ,sau đó nhỏ giọng hỏi 1 câu " ta có thể trở lại nửa sao"


Nghe vậy mọi người suýt chút nữa thổ huyết, ông già kia lườm hắn một cái: "Truyền tống trận một năm chỉ có thể mở một lần!""Vậy làm sao bây giờ?"

lão nhân không nói lời nào, tựa hồ suy nghĩ nên để cho vu nại đi đâu,Nếu để cho người ở phía trên biết mình chiêu cái người phàm trở về phỏng chừng đại vị khó giữ được.

" trưởng lão hay là để hắn lại học viện làm việc vặt, 1 năm sau rồi đưa đi" kia học sinh quản sự hiến kế.

"cũng được" trước mắt chỉ có thể quyết định như thế , giờ lão cũng không có biện pháp tốt hơn.

"Cái kia, hỏi một chút, làm việc vặt bao ăn bao ở sao?" Vu Nại đột nhiên hỏi một câu.Ông già kia liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng nói: "Không chết đói."Vu Nại liền yên tâm, chỉ cần có thể ăn no là tốt rồi.Vì vậy, hắn liền ở đây bắt đầu cuộc đời làm việc vặt của mình.




( sao mình lại dở văn thế không biết , haizzz thôi kệ ^^)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro