☆, chương 37 ngốc có ngốc phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Có ba quyển trục, trong này còn có một chiếc nhẫn." Vu Nại trực tiếp đem đồ vật lấy ra ,màu sắc thật cổ xưa,lam phong nhìn 1 cái liền thấy được uy áp trên đó, tâm không khỏi nhảy lên 

"Ngọa tào, hình như chúng ta nhặt được bảo vật!" Hơi chút mở ra quyển trục, Vu Nại nhịn không được kinh hô.
Lam Phong khóe mắt cũng không khỏi có chút vui mừng, hắn nhìn ra được ba quyển trục đều là hoàng giai tông pháp, không nghĩ tới 1 hang động bình thường bên trong lại ẩn chứa báo vật, còn để cho vu nạo tìm thấy được
Nghĩ đến đây, Lam Phong nhìn người đối diện thêm vài lần, chắc cái này là người ta gọi ngốc có ngốc phúc đi.
"Đây là hoàng giai tông pháp, 1 bộ dùng để tu luyện linh lực,1 bộ ta có thể tu luyện, còn lại là một trương đan phương." Lam Phong nói xong nhìn thấy vu nại cầm chiếc nhẩn lên, tò mò mà đeo vào tay hắn vừa tính ngăn cản nhưng là không kịp rồi.
"nhẩn này kì thật cũng khá xinh đẹp." Vu Nại cúi đầu nhìn vào chiếc nhẩn trong tay nói thầm, sau đó cảm thấy có 1 dòng nước ấm từ trong nhẩn tản ra khắp nơi .
Đột nhiên Vu Nại trước mắt bạch quang chợt lóe, chiếc nhẩn mang trên tay hắn đã không thấy, không đợi hăn kịp phản ứng lại, lam phong thấy hắn đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.
mặc dù bình tĩnh nhưng sắc mặt lam phong hơi trầm xuống, hắn nhận thấy hơi thở của vu nại cũng biến mất, giống như không tồn tại ở nơi này, đang tính chuẩn bị đi tìm ngươi lam phong chợt nhìn thấy trong rương hình như còn 1 ngăn kép, đi qua mở ra phát hiện bên trong là 1 phong thơ, cầm lấy mở ra xem, 2 hàng lông mầy nhíu chặt mới chậm rãi giãn ra, sau đó đem đồ vật trong rương bỏ vào túi trữ vật, nghĩ nghĩ lại đem cái rương phá hủy, đi tới bên cạnh hang động cắt giấu cái rương xem xét bên trong 1 lần thấy không còn gì mới phong ấn lại hang động, làm xong hết thảy mọi chuyện lam phong tiếp tục nấu cơm chờ vu nại trở về .
Quả nhiên không bao lâu, Lam Phong nghe được âm thanh phía sau, cùng với tiếng rên rỉ của vu nại, quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang bò dậy từ mặt đất, đúng là vu nại vừa mới biến mất .
Vu Nại từ trên mặt đất bò dậy, nhìn thấy lam phong biết mình đã trở lại hang động, chỉ là tư thế của hắn có chút khó coi.
Cúi đầu nhìn nhẩn trên tay, vẫn như củ không thấy, nhưng vu nại lại cảm giấc được nó vẫn còn mang trên tay mình, sau đó nhớ tới hình ảnh vừa rồi, không khỏi thở dài một hơi, nhẫn này cư nhiên là một cái tùy thân không gian. Bên trong là một cái động phủ, hình dạng giống như cục đá, nhưng là đi vào bên trong sẽ phát hiện có một cái đại sảnh, 4 phía còn có 3 căn phòng, vu nại đọc được tên của 1 căn tên là thảo dược thính(phòng)còn 2 căn còn lại được khắc bằng văn tự gì hắn chưa được thấy bao giờ .

đi vào Thảo dược thính,vu nại nhìn thấ toàn sân đều là dược thảo, chỉ là hắn một chút đều không biết là thảo dược gì,  liền tùy tay hái vài cọng ra đưa cho lam phong xem. Trừ bỏ thảo dược thính 2 căn phòng còn lại hắn không đi vào đuợc, cửa tựa hồ có kết giới. ở trong đại sảnh rất lớn, Vu Nại ở bên trong tìm kiếm vài vòng không phát hiện được cái gì mới tính rời đi, nhưng hắn cũng không biết cách nào để đi ra, trong đầu thầm nghĩ "rời đi rời đi" sau đó thật sư ra được 

Chỉ là  tư thế này, có hơi xấu 1 chút.
Lam Phong nhìn thảo dược trong tay vu nại không khỏi nhướng mày "cái này là ở bên trong lấy ra"
Đối với phản ứng của lam phong, Vu Nại có chút kỳ quái: "Ngươi biết ta đi nơi nào?"
lam phong nói chuyện trong bức thư cho vu nại nghe, nghe xong hắn mới hiểu rõ rồi cuối đầu nhìn ngón tay mình " ta hình như không có tháo nó xuống được "
"Bởi vì nó nhận ngươi làm chủ nhân, trừ phi ngươi chết hoặc là linh lực hao hết, đều không thể tháo xuống."
vậy cũn tốt, Vu Nại cũng không biết chính mình như thế nào lại có được chuyện tốt như vậy, tuy rằn ở bên trong đại sảnh không có bất cư thứ gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được bên trong linh khí nồng đậm chỉ cần hô hấp đã làm cho cơ thể thoải mái ấm áp.
"Đúng rồi, đây là thảo dược bên trong ta mang ra ngươi có biết không "cầm thảo dược trong tay vu nại đưa cho lam phong
Lam Phong nhàn nhạt nói câu: "Chữa thương thánh phẩm, hơn nữa xem cây nầy ít nhất đã sống trên 500 năm"
"Đáng giá không?"
"theo ta được biết thì trên huyền hoàng đại lục hiện giờ chỉ có 10 cây, được trồng trong thất thảo dược trên trong hoàng cung."
Vu Nại há hốc miệng, kia bộ dáng như là thấy quỷ, qua hồi lâu, hắn mới thốt ra một câu: "cây này bên trong không có 1 ngàn thì cũng mấy trăm."
2 mắt vu nại phát sáng , nhịn không được nhộn nhạo.
Lam Phong biểu tình cũng có chút buông lỏng, nhìn biểu tình người trươc mắt có chút buồn cười, nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm thán, vận may này tu luyện 1000 năm chắc cũng không gặp được
Vu Nại cầm lấy lá thư kia nhìn một lần, sắc mặt không khỏi suy sụp xuống ,bởi vì trong thư viết người bình thường chỉ có thể vào thảo dược thính ,2 căn phòng còn lại phải đạt tới linh tu trung  cấp mới có thể đi vào.
Lam Phong nhìn bộ dáng của hắn, nhỏ giọng an ủi: "Kia đại sảnh linh lực sung túc, ngươi đi vào tu luyện khẳng định có thể làm ít công to, còn 2 căn phòng còn lại , không cần quá nôn nóng, nóng vội thì không thành công."
Vu Nại sau lại ngẫm tâm tình cũng tốt lên, dù sao đều là của hắn, tối nay phải đi vào hảo hảo tu luyện,mà hiện tại chuyện quan trọng trước mắt đó là đúc lại căn cốt ,tới bây giờ thuốc dẫn còn chưa có tìm được nữa.
Ngày hôm sau Vu Nại tỉnh lại thấy lam phong trên tay cầm quyển trục bên trong rương ngày hôm qua, văn tự bên trong quyển trục biến thành kim quang tiến vào trong cơ thể lam phong, 1 khắc sau vu nại thấy quyển trục kia liền hóa thành tro bụi
Lam Phong cả người đều tản mát ra ánh sáng nhu hòa, đôi mắt nhắm chặt, Vu Nại ở một bên không dám lên tiếng, hắn biết Lam Phong là đang tu luyện, đây vẫn là lần đâu tiên hắn ở gần như vậy xem lam phong tu luyện.
Tuy rằng tuy rằng biết người này lớn lên  đẹp, không nghĩ tới lúc luyện công  càng đẹp hơn, nếu bỏ qua bộ dàng ngày thường hay khi dể mình thì thật sự giống như tiên nhân .Lam Phong cũng không có nói gì liền tiến vào trạn thái tu luyện, Vu Nại đành phải ăn xong bữa sáng cũng lấy ra quyển linh lực công pháp xem, tuy rằng hiện tại còn không thể luyện, nhưng học thuộc lòng cũng  tốt mà.
Mới vừa nhìn đến một nửa Vu Nại liền nhịn không được sách lưỡi, này công pháp tên gọi dời non lấp biển, tuy rằng tên điểm thấp kém ,nhưng thực sự giốn như tên gọi, linh lực luyện tới cường độ nhất định có thể dời non lấp biển, lấy một địch vạn cũng không phải mộng.
Vu Nại có chút dại ra, nhìn quển tông pháp trước mắt, trách không được là hoàng giai tông pháp, mặt sau còn có một loại công pháp, tựa hồ là một loại khinh công, cấp bậc không cao, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong biến ảo vô cùng, luyện tốt có thể một bước đi ngàn dặm, mơ hồ ảo diệu, làm người khó có thể nắm lấy.
Vu Nại lập tức nổi lên hứng thú, nghiêm tức đem tông pháp kia lại nghiêm túc đọc một lần, lúc này văn tự trong tông pháp hóa thành ánh sáng tiến vào cơ thể hắn, quyển tông pháp trong tay liền hóa thành tàn tro , Vu Nại phát hiện cùng với quyển trục biến mất còn có một đạo dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, làm nhân thân tâm sung sướng. Biết đây là linh lực còn lưu lại ở trên quyển trục, Vu Nại liền bình yên tiếp thu.
Nhìn Lam Phong ở đối diện, Vu Nại liền nhắm mắt vào tùy thân không gian, lần này cũng là cẩu gặm phân giống nhau té xuống sàn nhà ở đại sảnh, vuốt cằm bị té đâu, cũng may nơi này chỉ có mình hắn
Lam Phong nói này đại sảnh linh khí dày đặc, cho nên hắn dứt khoát tiến vào nơi này tu luyện, hơn nữa nơi này đủ lớn, trừ 3 căn phòng bên cạnh, hắn nhìn không thấy được điểm cuối, dùng để luyện khinh công chính là thích hợp nhất. Bất quá Vu Nại cũng không vội, hắn trước ngồi xuống đem vô song phổ luyện một lần, nơi này quả nhiên linh lực sung túc, luyện xong một vòng Vu Nại cư nhiên phát hiện trong bụng mình ấm lên, chuyện này lúc trước chưa từng có, cái này chắc là lúc trước lam phong nói tới là chân khí , Vu Nại không khổi một trận mừng như điên.
Đứng dậy, đi  vài bước, phát hiện bước chân so lúc trước càng uyển chuyển nhẹ nhàng, cũng không biết có phải hay không là do chân khí trong bụng, Vu Nại liền bắt đầu dựa theo bộ pháp khinh công trong đầu mà luyện tập .
Uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu trên mặt nước, thân ảnh ảo hóa quỷ mị, đó là không có khả năng!
Vu Nại cảm thấy bước chân chỉ như bình thường mà thôi, người ngoài nhìn vào thì thấy có hơi quái dị. Vu Nại cũng không có nhụt chí, hắn hiện tại  đem bộ pháp nhớ rõ là được, Lam Phong nói hắn linh lực tuy rằng cao, nhưng rốt cuộc vẫn là phàm nhân, linh lực có thể ngưng hình, nhưng lại không thể hóa thành nội lực, còn phải đợi đúc lại căn cốt lúc sau chậm rãi tu luyện, đến lúc đó có nội lực chống đỡ  có thể phát huy  uy lực của tông pháp.
Vu Nại cũng không biết chính mình ở bên trong ngây người bao lâu, cảm thấy đối bụng hắn liên ra ngoài , sau đó phát hiện Lam Phong vẫn còn đang tu luyện, không có dấu hiệu mở mắt, không có biện pháp, Vu Nại đành phải chính mình giải quyết  vấn đề ấm no, thuận tiện đi ra cửa động, phát hiện bên ngoài đã mặt trời đã cao trung thiên.
Nhất thời kinh ngạc, không nghĩ tới chính mình cư nhiên ở trong không gian ngây người thời gian lâu như vậy, mà Lam Phong còn không biết phải tu luyện tới khi nào, không khỏi thở dài, còn nói tới đây tìm thuốc dẫn , bây giờ lại tự mình đi tu luyện.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro