Chương 2: Trò khôi hài trong viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt Ngốc tử đã chơi cùng hai đứa nhỏ được một hồi lâu, khóe mắt Đường An Văn giật giật, Ngốc tử này xem ra là rất thích hai đứa nhỏ này, không vì trò chơi buồn tẻ mà sinh ra bực bội.

Ngốc tử còn thường đưa tay lên mặt, lỗ tai của đứa nhỏ mà sờ sờ một chút, niết niết một chút, mắt thấy bao cát nhỏ sắp sắp rớt xuống đất, cũng sẽ giật mình cùng hô lên khẩn trương với hai đứa nhỏ. Đường An Văn cho rằng Ngốc tử này thật ra cũng chưa hoàn toàn bị ngốc, trí lực ước chừng khoảng năm sáu tuổi mà thôi.

Đường Đậu nhìn Cha cùng đệ đệ đang đắm chìm trong trò chơi, vỗ vỗ bàn tay bụ bẫm của đệ đệ nói: "Đệ ở đây bồi Cha cùng chơi nha, đừng cho Cha chạy ra ngoài, ca ca đi cắt cỏ cho heo ăn, rất nhanh sẽ trở lại, biết không?"

Đường Quả đang cùng Cha chơi hăng say, hướng tới ca ca gật gật cái đầu nhỏ hàm hàm hồ hồ đáp lại một câu "Nhớ, nhớ rồi", liền không ở để ý tới đại ca nữa.

Đường Đậu nhìn đệ đệ trong chốc lát, hắn có chút đau lòng đệ đệ, ngày thường không có người đứng đứng đắn đắn cùng đệ đệ nói chuyện, đệ đệ nói chuyện luôn là hàm hàm hồ hồ, A Mỗ thực lo lắng đệ đệ cũng sẽ nói lắp, hiện tại trên cơ bản đều không ở ngay trước mặt đệ đệ nói chuyện, hắn rất muốn dạy đệ đệ nói chuyện, nhưng đệ đệ chỉ biết lo chơi đùa không chịu cùng hắn học, hài tử khác bốn tuổi là có thể nói rõ ràng từng câu, nhưng mà đệ đệ của hắn vẫn học không được tốt.

Đường Đậu bất đắc dĩ nhìn đệ đệ liếc mắt một cái, đệ đệ còn nhỏ, A Mỗ nói về sau sẽ tốt hơn, hắn cũng tin tưởng như thế.

Đường Đậu đi đến góc tường nhấc lên cái sọt đã hết sạch cỏ, hắn mỗi ngày đều phải cắt một sọt cỏ cho heo, bằng không liền bị Đại bá sao nói bọn họ cả nhà chỉ biết ăn chứ không biết làm việc.

Ra đến trước cửa Đường Đậu vẫn có chút không yên tâm, hắn quay đầu lại đối với đệ đệ dặn dò lần nữa: "Biết cũng đừng quên mất, không thể mang Cha chạy ra ngoài", nói xong nhìn đệ đệ gật đầu lần nữa, Đường Đậu liền yên tâm rời đi.

Đường Quả có chút không kiên nhẫn, ca ca cũng thật là, mỗi lần đều nói thật dông dài. Ngày thường hắn cũng là lưu lại trong nhà để bồi Cha, hôm nay Cha lại còn cùng với Đại bá sao cãi nhau, nếu Cha đi ra ngoài nhất định sẽ bị Đại bá sao chèn ép, còn có nhóm người nhà của Đại bá sao cũng sẽ nói móc hắn, Đường Quả phi thường không thích cả nhà Đại bá sao và Nhị bá sao, vẫn là Tứ thúc đối với hắn tốt nhất.

Sau khi Đường Đậu rời nhà đi, Đường An Văn nhìn Đường Quả có chút đau lòng đứa nhỏ này, đã bốn tuổi, chẳng những nói không rõ, còn có xu hướng nói lắp, một nhà bốn người cũng thật đáng thương, đặc biệt là còn phải chịu sự khi dễ của những người khác.

Đường Quả lại cùng Ngốc tử chơi bao cát nhỏ thêm một hồi, sau lại nghe được trong viện truyền đến một ít tiếng ồn ào.

Đường Quả buông bao cát trong tay xuống, hắn rất hiếu kỳ trong viện đang phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn đến Cha đang cao hứng nhặt lên bao cát hắn vừa buông xuống kia, Đường Đậu cuối cùng cũng ngăn cản được dụ hoặc bên ngoài, ngoan ngoãn bồi Cha chơi bao cát.

Ngốc tử nhìn tiểu nhi tử đang thất thần, hơn nữa thanh âm trong viện càng ngày càng lớn, hắn thấy bao cát chơi không còn vui nữa, mang theo lòng hiếu kỳ, Ngốc tử đứng lên chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem chuyện gì.

Nhìn thấy Ngốc tử đứng lên, Đường Quả cũng vội vàng đứng lên đuổi theo, trong lòng lại nghĩ này cũng không phải hắn muốn mang Cha ra ngoài, là chính Cha tự muốn đi, đối với một tiểu hài tử bốn tuổi mà nói hắn cũng thực thích xem náo nhiệt a.

Nói như thế bất quá Đường Quả một chút cũng không thích đi cắt cỏ heo, có một lần hắn đi theo ca ca, lúc đó thời tiết rất lạnh, cỏ cũng không dễ cắt, lá cỏ còn có thể cắt trúng tay, hại hắn đau thật lâu, một chút cũng không vui, cho nên sau này ca ca đi cắt cỏ heo, hắn cũng không bao giờ đi theo nữa.

Khi Ngốc tử ra đến cửa sau, Đường Quả giữ chặt tay Cha lại, hai phụ tử cùng ngồi ở ngạch cửa nhìn cảnh cãi cọ ồn ào trong sân.

Đường An Văn nhìn nam nhân kia là người nói chuyện với hắn lúc sáng, chắc hẳn là Đại ca của thân thể này, còn người lôi kéo nam nhân kia hẳn là vợ của đại ca hắn, chỉ thấy tên "gay" chết tiệt kia lải nhải nói gì mà đại ca nhi* và nhi tử** đều đã trưởng thành, đại ca nhi cũng đã đến tuổi gả cho người ta, muốn chuẩn bị của hồi môn, của hồi môn mà thiếu thì sẽ bị nhà chồng khinh thường. Nhi tử cũng đã mười lăm, cũng đã đến lúc cưới vợ, cũng nên chuẩn bị chút bạc, bằng không cũng không tìm được nhà tốt lành định thân.

* Đại ca nhi: con lớn là ca nhi (gả cho người ta làm vợ), đại khái nơi chúng ta là con gái lớn.
** Nhi tử: con trai

"Cha của hài tử à, người cũng nên nói một câu đi a, chúng ta không thể cứ như vậy không rõ ràng mà nuôi cả nhà ham ăn biếng làm kia chứ" Đại bá sao Lục Hân đột nhiên cất cao thanh âm nói.

Hắn nhìn Ngốc tử mang theo con như lão gia ngồi ở ngạch cửa sau, nháy mắt liền tức giận kêu lên, một cái Ngốc tử lại mang theo hai đứa nhỏ, cư nhiên còn muốn bọn họ nuôi không, mắt thấy hài tử đều đã trưởng thành, gả cưới có đủ, bọn họ dựa vào cái gì mà phải nuôi cả nhà chỉ lo ăn không lo làm, còn phải thường xuyên bốc thuốc xem bệnh.

"Lục Hân ngươi nói rất đúng a, tiểu tử nhà ta cũng sắp mười bảy, mà hiện tại cái bóng dáng của tiểu tức phụ còn không có, lúc ta ở tuổi của hắn đã là A Mỗ của hắn rồi nha" Nhị bá sao Trần Phương nghe Lục Hân mất hứng lên tiếng, lập tức bắt lấy nam nhân nhà mình ồn ào nói.

Không phải hắn chán ghét một nhà Tam đệ, nhưng với tình huống trong nhà hiện tại không thể dưỡng ăn dưỡng uống không công bốn cái miệng ăn, đặc biệt là thân thể của Ngốc tử Tam thúc không tốt, thường xuyên sinh bệnh bốc thuốc, điều này cũng chưa phải quan trọng nhất, mà là đại phu nói với tình trạng  của Ngốc tử hiện tại còn phải dày vò thêm mấy năm nữa.

Nếu có ngày Ngốc tử này xuôi tay, Mộc Phong tái giá, còn hai đứa nhỏ kia không chừng sẽ ăn ở của bọn họ. Nhưng mà hài tử nhà họ đều đã lớn, nhà ai không cần tiền tiêu, đâu có dư dả để nuôi không đám con nhà Ngốc tử, hiện tại tốt nhất là nhanh chóng làm cho cả nhà bọn chúng ra riêng trước khi cái ngốc tử kia chết.

Đường An Phú nhìn tức phụ Lục Hân nhà mình nói chuyện càng ngày càng khó nghe, hắn nhíu mày lập tức thấp giọng quát lớn: "Nói cái gì có hay không có, tình huống hiện tại trong nhà đã như thế, thân thể Tam đệ tuy không tốt, nhưng hắn là đệ đệ của ta, bây giờ đem cả nhà hắn đuổi đi để chết đói hay sao".

Hắn cũng không còn cách nào khác, chính là Cha và A Mỗ sống chết cũng không chịu phân gia, hắn có thể làm gì được chứ, chẳng lẽ lại cùng Cha và A Mỗ của chính mình náo loạn, lại còn để người ta chê cười là đồ bất hiếu sao?

Đường An Văn nhìn có chút thú vị, toàn gia này giống như đang diễn tuồng, trên TV vẫn hay diễn như thế đấy thôi.

"Ngươi câm miệng cho ta", một tiếng rống to đem Đường An Văn giật mình khiếp sợ, hắn quay đầu nhìn thì ra là vị Nhị ca kia đang rống giận tức phụ của hắn. Nhị ca tức phụ lớn lên cũng không giống tên "Gay" chết tiệt kia có chút đẹp, vị này lớn lên cũng cũng rất bình thường. Sau khi bị Nhị ca rống lên một tiếng, nước mắt blah blah liền rơi xuống, cũng không dám cùng Nhị ca nói cái gì, xem ra phương pháp trị gia của vị Nhị ca này vô cùng nghiêm khắc.

Trần Phương sau khi bị mắng, hung hăng trừng mắt nhìn tên ngốc tử đang ngồi ở ngạch cửa ngây ngô cười kia, càng nhìn càng sinh khí, thật phí tiền thuốc cho tên ngốc tử đó uống mấy năm nay, tiền đó cũng đủ cho con của hắn cưới được hai đứa con dâu.

Đường An Văn ngồi ở ngạch cửa chớp mắt vô tội, chuyện này không có liên quan tới hắn nha, trừng cái rắm, cũng đâu phải hắn mắng đâu chứ.

Nhìn thấy Cha bị giận chó đánh mèo, Đường Quả quyết đóan kéo Cha hắn quay về phòng, nhưng Ngốc tử này tựa hồ đối với chuyện ầm ĩ bên kia rất hứng thú, làm thế nào cũng không chịu theo nhi tử về phòng, tuỳ ý Đường Quả kéo hắn thế nào, hắn cũng như lão thần (giữ cửa) ngồi ngay ngắn ở ngạch cửa. Tuy nói hắn là cái ngốc tử, nhưng sức lực vẫn có, nếu như hắn không muốn đi, một đứa bé bốn tuổi không đủ khả năng kéo hắn.

"Nhị, Nhị bá bá" Đường Quả nhìn người đang đi tới Đường An Bảo sôi nổi kêu lên.

"Quả Quả ngoan, phải trông Cha ngươi biết không, Nhị bá cùng Đại bá lên trấn trên làm việc, chờ khi kiếm được tiền sẽ mua kẹo hồ lô cho người nha" Đường An Bảo vỗ vỗ đầu Đường Quả, thở dài nói.

Nói đến Tam đệ này của hắn, hắn thấy thật chua xót, trước kia Tam đệ vừa thông minh vừa anh tuấn, ai ai đều xem trọng hắn (Đường An Văn), đều tin tưởng vào tiền đồ trong tương lai của đệ ấy.

Nhưng chuyện của Tam đệ lại khác xa với dự đoán của bọn họ, nói ngốc liền ngốc, vì Tam đệ mà trong nhà đã tiêu pha không ít, dù sao Tam đệ vẫn là đệ đệ của hắn, hắn không có khả năng đem Tam đệ của mình đuổi đi.

Đường Quả gật gật đầu đáp. Đại ca Đường An Phú có chút mất kiên nhẫn gọi Đường An Bảo, nếu không đi liền muộn, bọn họ không có việc để làm.

Trong sân nhanh chóng yên tĩnh lại, Đường An Văn nhìn Ngốc tử nhàm chán nhìn ra sân, lúc này lại chậm rì rì đứng lên, hướng một góc sân đi đến, Đường Quả nhắm mắt theo đuôi, sợ rằng hắn không đi theo, Cha hắn sẽ bị đụng ngã, nếu Cha bị thương, A Mỗ liền thương tâm, hắn không muốn nhìn thấy A Mỗ khổ sở, A Mỗ là người hắn thương nhất, sợ y bị đau nhất nhà a.

Sau khi giải quyết xong, Ngốc tử kéo quần lên, cùng Đường Quả quay lại phòng, Ngốc tử cũng thật biết nghe lời, một chút cũng không có ý tứ muốn rời sân. Đường An Văn cảm thấy có chút kỳ quái, nhàm chán quan sát cái sân, nhà này  cũng thật là quá nghèo nha, trong viện ngoại trừ cái giếng cùng mấy  tảng đá, củi gỗ cùng mấy nông cụ, còn lại không có gì nữa, thật sạch sẽ.

Ngốc tử vừa muốn đi vào nhà, thì có một người hướng hắn đi đến, chính là người cùng Mộc Phong nói chuyện lúc họ ăn cơm, Đường An Văn có thể nhìn ra người này đối với Ngốc tử không có địch ý, ánh mắt mang theo một tia u buồn. Bất quá Đường An Văn có thể nhìn ra tính huống đối phương tốt hơn bọn hắn rất nhiều, ít ra trên người người này từ trang phục đến trang sức đều tốt hơn bọn họ.

Đường An Văn cũng nhanh chóng biết được người này là ai, bởi vì Đường Quả kêu lên một tiếng hàm hồ :"Tứ thúc ma ma*".

* Tứ thúc ma: vợ Tứ thúc

Người này, Đường An Văn phỏng đoán là vợ của đệ đệ hắn, hôm nay thời điểm ăn cơm sáng cũng không nhìn thấy vị đệ đệ kia, hẳn là ra ngoài không có trở về.

"Ngốc tử ngồi xuống chúng ta cùng trò chuyện, Quả Quả đến ngồi cùng Tứ thúc sao đây" Tống Tích Vân đối với tiểu hài tử mềm mại nói, hắn thực thích nhóc con trắng trẻo, mập mạp này, vừa đáng yêu lại sạch sẽ, đáng tiếc chính là khi nói lời nói vẫn mơ hồ không rõ, hắn thực lo lắng hài tử đáng yêu này mà nói lắp, Mộc Phong khẳng định sẽ rất khổ sở.

Tống Tích Vân rất ít phục người khác, nhưng đối với Mộc Phong, hắn từ đáy lòng rất bội phục người này, từ khi gả cho Ngốc tử về sau liền đối với Ngốc tử  rất tốt, Tống Tích Vân tin tưởng cho dù là Cha hay A Mỗ cũng không thể làm tốt đến vậy, mà Mộc Phong mấy năm nay một ngày lại như một ngày, cẩn thật tỉ mỉ từng chút chiếu cố Ngốc tử này.

Ngốc tử thấy có người ngồi bồi hắn nói chuyện thì phi thường cao hứng, lúc Tống Vân Tích gọi hắn, hắn liền ngoan ngoãn ngồi ở tảng đá trước cửa phòng, chờ Tống Vân Tích cùng hắn nói chuyện.

"Khụ, Đường An Văn thật không biết nói ngươi hạnh phúc hay là bất hạnh đây, ngươi vốn là một người có tiền đồ như thế sao lại trở nên ngốc ngốc thế này, ngốc thì thôi, cư nhiên lại có thể cưới được một người thương người nhiều đến vậy", Tống Vân Tích có chút cảm khái nói, tên ngốc này kỳ thật cũng còn rất may mắn, bằng không nếu không có người chiếu cố, với tình huống của Đường An Văn căn bản không thể sống được bao lâu.

Đường An Văn cảm thấy Ngốc tử này kỳ thật cũng không phải đặc biệt ngốc, ít nhất biết được người nào đối với hắn tốt, người nào đối với hắn không tốt, nghe được Tống Vân Tích nói xong, hắn liền nghe được ngốc tử cũng mở miệng: "Mộc Phong hảo, hảo......"

"Ngươi Ngốc tử này cũng biết Mộc Phong đối với ngươi hảo, về sau cần phải ngoan ngoãn, mặc kệ ai nói ngươi cái gì đều không cần cãi lại. Người kia Đại ca sao cùng Nhị ca sao ước gì tìm được nhược điểm, lấy cớ đem một nhà các ngươi đuổi ra ngoài, ngươi ngàn vạn lần đừng phạm lỗi, làm Mộc Phong không yên thân" Tống Vân Tích hừ một tiếng nói.

"Mộc Phong, Mộc Phong......" Ngốc tử cao hứng lặp lại tên của Mộc Phong, biết Tống Vân Tích là cùng hắn bàn luận về người đối với hắn tốt, Đường An Văn cảm thấy hiện tại Ngốc tử này có chút hưng phấn quá mức.

"Ngươi a! Thật là một cái Ngốc tử, hai nhà kia đều muốn đem một nhà các ngươi đuổi đi, nghĩ xem sao ta và Tứ đệ ngươi lại không bị như thế, còn không phải vì nhìn được Tứ đệ ngươi kiếm được nhiều tiền, mỗi tháng năm xâu tiền, toàn trợ cấp cho bọn hắn, mỗi nhà bốn năm cái miệng ăn, trong nhà thì có Mộc Phong làm việc, nếu thật sự muốn đem các ngươi đuổi đi, không có Mộc Phong, ta xem bọn hắn sống như thế nào" Tống Vân Tích vừa khinh thường vừa tức giận nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro