Chương 3: Tỉnh Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Vân Tích đối với Ngốc tử giảng giải một phen, lại nói mấy lời lý lẽ với Đường Quả trong lòng mới thoải mái lên một ít, lúc này mới buông Đường Quả ra mà rời đi, lâu nay trong lòng hắn vẫn thấy áp lực, cũng chỉ có thể nói với Ngốc tử những chuyện này. Ngốc tử vẫn luôn vô ưu vô lo, kỳ thật lại làm Tống Vân Tích cảm thấy hâm mộ.

Ngốc tử nhìn Tống Vân Tích rời đi, trong sân liền có chút trống rỗng, hắn cảm thấy nhàm chán, lúc này mới đi theo Đường Quả quay về phòng, kỳ thật Đường An Văn rất muốn đến sân bên ngoài để xem, đáng tiếc Ngốc tử không nghe theo hắn chỉ huy, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn theo Ngốc tử về phòng.

Lại một lát sau, nghe được thanh âm của Mộc Phong cùng Đường Đậu, Đường An Văn cảm giác Ngốc tử hơi hưng phấn mà chạy ra ngoài, chỉ thấy Mộc Phong trong tay vẫn cầm theo một cái giỏ tre thật to, bên trong chất đầy quần áo, quần áo bị ngâm qua nước, nơi đây lại không phải hiện đại càng không có máy giặt, trong cái giỏ tre cũ kỹ đang không ngừng tí tách nhỏ nước ra.

"Mộc Phong...... Mộc Phong......" Ngốc tử cao hứng gọi, chạy đến bên người Mộc Phong, muốn hỗ trợ một tay, Đường An Văn cho rằng Ngốc tử này chỉ càng giúp càng rối hơn thôi.

Mộc Phong nhìn nhìn nhi tử đi theo sau Đường An Văn, hắn không có mở miệng cùng Đường An Văn nói chuyện, xem xét trên người Đường An Văn vẫn sạch sẽ như cũ, biết là trong khoảng thời gian này hẳn là không có người khi dễ Đường An Văn, dù có bị mấy lời chửi mắng, A Văn cũng không nghe hiểu, Mộc Phong cũng coi như không nghe thấy.

Mộc Phong ở dưới mái hiên lấy ra cái giá bằng trúc, cái giá hình tam giác có gác một cái sào trúc thật dài, Đường Đậu kéo một cái bồn gỗ cũ nát chứa nước, Mộc Phong nhặt lên một cái quần áo đem nhúng vào trong nước, tiếp theo vẫy vẫy mấy cái rồi đem quần áo treo lên.

Ngốc tử nhìn thấy thú vị cũng nóng lòng muốn thử, bắt chước Mộc Phong nhặt lên một cái quần áo, cũng đem nhúng một ít nước, lại không chú ý làm ngã cái bồn gỗ, làm nước chảy tràn trên mặt đất, còn bắn lên làm ướt giày và ống quần.

Mộc Phong nghe được động tĩnh lập tức quay đầu lại, nhìn nước chảy dọc theo ống tay áo của Đường An Văn xuống, hắn vội vàng đoạt lấy quần áo trong tay Đường An Văn ném vào trong giỏ, lại kéo vạt áo của mình lau tay cho Đường An Văn.

Mộc Phong thật là giận không được cười cũng không xong mà, trước kia A Văn nhiều lần chơi ướt quần áo nhưng không khó chịu cũng không nói ra, Mộc Phong không chú ý, đến buổi tối lúc hắn xong việc mới phát hiện ra ống tay áo của A Văn đều ướt đẫm, thân mình A Văn vỗn dĩ đã không tốt, như vậy rất dễ bệnh càng thêm bệnh.

Mộc Phong không biết làm sao mở miệng nói chuyện trước mặt tiểu nhi tử, liền nghe được thanh âm của Tống Vân Tích: "Ngốc tử ngươi còn sững sờ ở nơi này làm cái gì, chạy nhanh lại giúp Đường Đậu cho gà ăn đi nha" Tống Vân Tích nói xong khom lưng nhặt quần áo lên vắt khô, giúp đỡ Mộc Phong cùng nhau phơi quần áo.

Mộc Phong nhìn Đường An Văn bị tiểu nhi tử kéo đi, nói cám ơn với Tống Vân Tích.

"Cảm tạ cái gì, cả nhà này tính đi tính lại được hai người tính tình tốt đâu" Tống Vân Tích cười nói, nếu nhà này không có Ngốc tử cùng Mộc Phong, hắn sống tại nơi đây cũng sẽ bị áp lực chết, mang danh gà mái không biết đẻ trứng, như thế nào Ngốc tử còn có thể có hài tử, ngược lại hắn cầu mà lại không được một cái hài tử đâu, nếu không phải nhà Mỗ gia hắn không tồi, sống ở đây không biết lấy gì để dựa vào, nơi này sớm đã không có hắn trụ lại.

Đường Đậu lấy một ít cỏ heo ném vào lồng gà, tiếp theo liền đem cỏ bỏ vào chuồng heo, nhà bọn họ nuôi hai con heo đen, hai con heo đen này toàn dựa vào cỏ heo cùng đồ ăn thừa để ăn nên rất gầy. Cắt cỏ heo có ba người cùng đi, trong đó một là hắn, còn lại là tiểu ca nhi chín tuổi Đường Hạnh con nhà Đại bá và tiểu tử tám tuổi Đường Cảnh Này con nhà Nhị bá, hôm nay nếu không có A Mỗ hỗ trợ cắt cỏ, hắn còn phải tốn không ít thời gian nữa mới có thể cắt đầy một sọt này.

Đường Đậu nhìn đệ đệ đang lôi kéo Cha lại đây, hắn nhặt từ trong sọt ra mấy cọng cỏ xanh đưa cho Cha cùng đệ đệ.

Đường An Văn nhìn Ngốc tử cùng Đường Quả cầm mấy cọng cỏ xanh ngồi xổm bên lồng gà, trong lồng gà có năm sáu con gà thấy thức ăn liền chạy lại, thi nhau mổ cỏ xanh trong tay hai người, xem ra hai người này thường xuyên cho gà ăn nha.

Mộc Phong phơi xong quần áo, hắn đem nước trong bồn gỗ đổ ra ngoài viện, đem giỏ tre và cái bồn cùng thả lại chỗ mái hiên.

Tống Vân Tích nhìn còn hai cha con đang ngồi xổm cho gà ăn mở miệng nói: "Ngốc tử, Mộc Phong đang đợi ngươi, chạy nhanh lại đây."

Ngốc tử nghe được hai chữ Mộc Phong, lập tức kéo Đường Quả hướng chỗ Mộc Phong đi tới, Mộc Phong trong tay đã cầm một cái rổ nhỏ, bên trong có chút kim chỉ.

Sau đó một nhà bọn họ đi theo Tống Vân Tích đi vào nhà chính, nhà chính đã ngồi đầy người, Đường An Văn nghĩ khó trách trong viện im ắng không có người, nguyên lai tất cả đều tụ họp ở đây.

"Ngốc tử còn đứng đó làm cái gì, lại đây ngồi xuống, Đường Đậu, hôm nay Tứ thúc sao dạy ngươi thêu hoa mai, Đường Quả hôm nay ngươi không được phá phách đâu đấy" Tống Vân Tích vừa đi đến chỗ mấy người kia vừa nói.

Đường An Văn nhìn đến lão thái thái nhíu nhíu mày, bất quá cũng không nói cái gì, hai vị ca ca sao của Ngốc tử cũng muốn nói cái gì đó nhưng lại không mở miệng được.

Hiện tại trong nhà đám nam nhân đều đi ra ngoài, mấy tiểu tử thì đi nghe giảng, trong nhà không có nam nhân, bọn họ đem Mộc Phong xem như nam nhân mà sử dụng, đốn củi, gánh nước, công việc nặng nhọc đều là một mình Mộc Phong làm.

Đường An Văn có thể nhìn ra mấy người khéo tay thì thêu túi tiền, còn ai không tinh tế bằng thì đóng đế giày như Mộc Phong cùng Nhị bá sao, còn có cái vị có ánh mắt không tốt - lão thái thái, còn lại mấy người vừa thêu vừa học.

Trong tay Ngốc tử được Mộc Phong thả một nửa đế giày, ngoan ngoãn, an tĩnh chậm rãi xe chỉ luồn kim, tốc độ chậm chạp kia thật là nhân thần cộng phẫn, Đường Quả nhìn nhìn túi tiền nhỏ cau mày mang theo trầm tư.

Đường An Văn nhàm chán quan sát khắp nơi, hắn có thể nhìn ra Mộc Phong tay nghề tốt nhất, đóng đế giày tốc độ cũng rất nhanh, ít nhất là so với Nhị bá sao vị kia gấp đôi, Đường Đậu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng thêu ra dáng ra hình, phi thường không tồi nha, còn Tống Vân Tích chỗ này hẳn là người hướng dẫn đi.

Mộc Phong rất nhanh là đóng tốt một cái đế giày, hắn nhìn thoáng qua động tác chậm rì rì của Đường An Văn, hắn biết có Tống Vân Tích ở chỗ này sẽ không xảy ra chuyện gì, lúc này mới đứng lên, rất mau đến giữa trưa, hắn còn phải đi nấu cơm.

Cơm trưa cùng buổi sáng giống nhau, chính là thiếu một món rau hẹ xào trứng, Đường An Văn biết buổi sáng cái trứng kia là bởi vì bị gà mẹ dẫm nứt nên mới được ăn, đối với cái gia đình này, trứng chính là món ăn gần nhất được xem là tương đối tốt, Đường An Văn nhìn Ngốc tử dùng cái muỗng quấy quấy trong chén cháo, hắn nghĩ Ngốc tử ước chừng là ăn không nổi thứ này.

Ăn cơm xong Ngốc tử cùng Đường Quả bị Mộc Phong bắt lên giường ngủ trưa, Đường An Văn nghe được Mộc Phong nói muốn đi đốn củi, hắn thật muốn phun ra một câu, người trong nhà này đều chết sạch hay sao, như thế nào chuyện gì cũng đều là một mình Mộc Phong làm, việc nặng cũng như việc nhẹ, kể cả Mộc Phong, hắn cũng không biết phải nghỉ ngơi chút sao.

Chờ đến thời điểm Ngốc tử tỉnh lại thì cũng đã xế chiều, Ngốc tử chậm rì rì mặc tốt quần áo, lại đem Đường Quả còn đang ngủ đến mơ mơ màng màng gọi dậy, may mắn tiểu gia hỏa này còn biết tự mặc quần áo, bằng không Đường An Văn thật sợ Ngốc tử này sẽ đem hài tử quay qua quay lại mà sinh bệnh.

Ngốc tử mang theo Đường Quả đi phóng thuỷ xong (xuỵt xuỵt), kêu Mộc Phong mấy tiếng cũng không nghe đáp, hắn cùng hài tử đi ra hướng cửa, ước chừng là muốn đi tìm Mộc Phong.

Thấy Ngốc tử muốn đi ra ngoài, Đường An Văn liền nghe tiếng của Tống Vân Tích kêu "Ngốc tử ngươi muốn đi tìm Mộc Phong sao, hắn đi nhổ cỏ rồi, Đường Đậu ngươi mang Cha ngươi đi đi, hắn đại khái nghĩ muốn đi ra ngoài một chút đi"

Sau đó Đường An Văn liền nhìn thấy Đường Đậu từ trong nhà chính chạy ra, Đường An Văn nghĩ tiểu tử này đi theo Mộc Phong đốn củi xong lại đi thêu hoa, ngẫm lại tiểu gia hỏa này thêu tốt như vậy, ước chừng cũng là cần mẫn luyện ra.

Ngốc tử đi theo đằng sau đại nhi tử, Đường An Văn cảm thấy Đường Đậu giống như nuôi chó nha, mỗi ngày đều phải mang Ngốc tử này ra ngoài đi một vòng.

Mười mấy phút sau, Đường An Văn đi theo Đường Đậu đi vào một khối ruộng, chỉ thấy Mộc Phong nửa ngồi xổm trong ruộng lúa mạch nhổ cỏ, bên bờ ruộng đông tây mọc đầy cỏ dại.

Ngốc tử nhìn đến Mộc Phong cao hứng oa oa kêu lên, Mộc Phong nghe được động tĩnh đứng lên, liền nhìn thấy hai nhi tử cùng A Văn đều chạy đến đây, hai ngày này đều không có thời gian mang A Văn đi ra ngoài một chút, A Văn hẳn là nhịn không được nữa muốn chạy đi chơi. Chỗ đất này hắn cũng nhổ hai ngày rồi, còn một mảnh nhỏ nữa vẫn còn đó, chốc lát là có thể xong rồi.

"A Văn" Mộc Phong kêu một tiếng, hai chữ này giống như sinh ra đã có sẵn, trước nay đều chưa từng bị nói lắp.

Mộc Phong bước tới, A Văn tới đây hắn không có biện pháp tiếp tục làm việc, thời gian cũng không còn sớm, còn lại ngày mai lại tiếp tục nhổ, bằng không A Văn có thể vì giúp hắn mà đem lúa mạch non đều nhổ bỏ, trước đây đã từng phát sinh chuyện này, Mộc Phong phải tỉ mỉ trồng lại chỗ bị nhổ đó, cũng may không bị kéo hư.

Năm trước thu hoạch không tốt, thóc thu xong mưa lại kéo đến, cũng ở cái thời tiết đó mà hắn mất đi một hài tử chưa sinh, tiếp đó sáu tháng cuối năm lại khô hạn, thu hoạch lại càng kém, hiện tại lương thực trong nhà cũng không còn nhiều lắm, cố gắng chống đỡ có thể đợi đến khi thu lương thực lần nữa.

"Cha, ngươi đừng đi theo A Mỗ, chỗ kia là sông, nước rất lạnh" Đường Đậu vội vàng giữ chặt không cho Cha tới gần bờ sông, trung tuần tháng hai thời tiết còn chưa ấm áp, nước tuy không lạnh thấu xương, nhưng cũng còn rất lạnh.

Mộc Phong rửa tay sạch sẽ, hắn kéo Đường An Văn cùng hai tên nhóc tì, hướng tới đất trồng rau bên kia, Mộc Phong hướng dẫn Đường An Văn nhổ ra ba cái củ cải trắng, bởi vì vậy mà Ngốc tử thật sự rất cao hứng, Mộc Phong lại nhổ một ít cải trắng, lúc này mới dẫn một lớn hai nhỏ cùng nhau trở về.

Ngốc tử trên mỗi tay cầm một cái củ cải loạng choạng đi theo Mộc Phong đi vào nhà, trong lòng hắn rất vui vẻ, thậm chí còn hừ hừ hát, tuy rằng không ai nghe hiểu, nhưng làm Mộc Phong cũng cao hứng, khích lệ Ngốc tử một phen, vì thế lại làm Ngốc tử một trận vui vẻ nữa.

Cơm chiều vẫn như cũ không có thêm món nào, nguyên liệu cũng giống như buổi sáng, món ăn cũng không nhiều lắm, trong chén chỉ có cải trắng cùng củ cải, Ngốc tử cũng thích ăn, hắn nhanh chóng ăn xong cơm chiều. (chém hết đó)

Ăn cơm xong Ngốc tử nhìn Mộc Phong rửa chén, lại nấu một nồi nước to, Mộc Phong trở về phòng bưng bồn gỗ ra, Đường An Văn nhìn Mộc Phong giúp hai đứa nhỏ tắm rửa, lại thay đổi nước mới rửa mặt, rửa chân, Đường Quả gãi gãi Đường Đậu, lại không cho ca ca giúp lau người, Đường Quả cười khanh khách chui vào ổ chăn, trong miệng hàm hồ kêu to A Mỗ cứu mạng.

Mộc Phong duỗi tay vỗ vỗ mông nhỏ của Đường Quả, tiểu gia hỏa mới chịu ngoan ngoãn đến bên ca ca. Ngốc tử đi theo Mộc Phong đổ nước bẩn, tới phòng bếp thì nước trong nồi cũng đã dùng hết, Mộc Phong lại nấu thêm một nồi nữa, sau lại mang về phòng, Mộc Phong giúp Ngốc tử tẩy rửa mặt, tay chân.

Lúc Mộc Phong giúp rửa mặt, Ngốc tử ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở mép giường, sau đó chờ Mộc Phong giúp hắn rửa chân.

Đường An Văn cúi đầu nhìn người đang nghiêm túc giúp Ngốc tử rửa chân, hai chân Ngốc tử trắng nõn, lúc Mộc Phong cọ qua gan bàn chân, Ngốc tử bật cười khanh khách.

"Vui, vui vẻ đi" Mộc Phong ngẩng đầu nhẹ giọng nói, tiểu nhi tử đã ngủ rồi, Mộc Phong đã dám mở miệng nói chuyện, cũng chỉ có A Văn chưa bao giờ ghét bỏ hắn nói lắp.

"Ha ha...... A ha......" lòng bàn chân Ngốc tử cọ cọ với bàn tay to thô ráp của Mộc Phong ngứa ngứa làm hắn cười không ngừng, hắn tránh ra lại bị Mộc Phong cầm lại, chơi vui vẻ lại đem ngón chân đưa lên môi Mộc Phong.

Mộc Phong nhìn thoáng qua người đang cười vui vẻ, há mồm liền ngậm lấy ngón chân đưa tới, đầu lưỡi mềm mại trơn trượt đảo qua mũi chân, chọc Ngốc tử cười không ngừng.

Đường An Văn đáy lòng run lên, cảm giác mềm mềm ngứa ngứa kia xông thẳng vào tâm trí, làm hắn cả người giật một cái, cái loại cảm giác khủng bố này, làm Đường An Văn không còn mang tâm tư của một người đứng xem nữa.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn ngốc rồi, cảm giác này, nếu như trong mộng sao có thể có cảm giác chân thật như vậy, chẳng lẽ đây không phải trong mộng sao? Đường An Văn rốt cuộc bắt đầu hoài nghi tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ hắn hiện tại là bám vào người nào đó ở cổ đại, những suy đoán này làm cho Đường An Văn cả người đều phát lạnh, giống như rơi vào hầm băng.

Mà Ngốc tử bởi vì mũi chân ngứa, cười khanh khách chui vào trong ổ chăn trốn, mặc kệ Mộc Phong gọi tên của hắn như thế nào, hắn chết sống đều không chịu lộ đầu ra, Mộc Phong lắc đầu duỗi tay kéo chăn, miễn cho A Văn làm ngạt chết chính mình, lúc này hắn mới ngồi lại mép giường rửa chân cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro