Chương 16: Không nói đạo lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quân Dạ cười lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Có phải về sau người nào trong thôn các ngươi chết, đều đổ lên đầu bọn ta phải không?"

Nghe lời nói tràn ngập trào phúng của Mặc Quân Dạ, sắc mặt đám người đều không quá tốt, tên này đang nguyền rủa người thôn bọn họ chết hết phải không?

"Tên ác độc nhà ngươi, vậy mà dám nguyền rủa người thôn bọn ta đều chết hết." Khuôn mặt Vương Nanh vặn vẹo chỉ tay vào mặt Mặc Quân Dạ lớn tiếng mắng.

"Nếu bản công tử ác độc, ngươi nghĩ đám người các ngươi còn có thể đứng đây nói chuyện được sao?" Trong mắt Mặc Quân Dạ lóe lên sát ý, lãnh khốc cong môi, nói: "Đều cút cho bản công tử, nếu không bản công tử sẽ phế hết các ngươi, thiếu tay cụt chân gì cũng đều rất khó coi."

Đám người nghe Mặc Quân Dạ nói vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhưng nghĩ tới Mặc Quân Dạ là tu luyện giả huyền khí, muốn giết bọn họ chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, vì thế chỉ giận mà không dám nói gì.

Nhưng Vương Nanh từ trước đến nay vốn xúc động còn vô lại, hiện giờ nhi tử mình sinh tử chưa rõ, cho rằng Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan giở trò quỷ, sao có thể cứ vậy mà rời đi.

Sắc mặt Vương Nanh giận dữ, đáy mắt lại hiện lên vẻ tham lam, nhìn Mặc Quân Dạ nói: "Nhi tử ta và bằng hữu của nó khẳng định bị các ngươi giấu đi, nếu không ba người sống sờ sờ sao đột nhiên lại biến mất, các ngươi tốt nhất là nhanh thả bọn chúng ra, sau đó bồi thường 100 vạn kim tệ, nếu không người Thổ Thôn bọn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi."

Thổ Thôn là địa phương tương đối bần cùng, người ở nơi này cho dù có bận rộn cả đời, cũng khó kiếm được 100 vạn kim tệ.

Có thể thấy Vương Nanh hoàn toàn đang giở trò công phu sư tử ngoạm, hơn nữa còn rất xảo trá.

Những người khác nghe Vương Nanh nói, mặc dù tâm động, nhưng tương đối e ngại thân phận của Mặc Quân Dạ, cho nên không lên tiếng.

Hơn nữa, kỳ thật bọn họ đều cảm thấy Vương Nanh có chút cưỡng từ đoạt lý.

Mặc Quân Dạ mặt không đổi sắc, đáy lòng lại cười lạnh không thôi, người là do hắn giết, nhưng như vậy thì sao?

Ai bảo bọn họ dám khi dễ tức phụ hắn?

Tuyết Khuynh Nhan nghe vậy, ánh mắt lấp lóe, kỳ thật cậu có chút chột dạ, dù sao ba tên du côn lưu manh kia đúng là bị Mặc Quân Dạ giết.

Chẳng qua vô luận thế nào, cậu đều đứng về phía Mặc Quân Dạ, hiện giờ bọn họ là tu luyện giả huyền khí, căn bản không sợ những thôn dân từng khi dễ cậu.

Cậu không nghĩ báo thù, nhưng nếu bọn họ lại dám khi dễ cậu, như vậy cậu tất nhiên sẽ không khách khí với bọn họ.

Vương Diễm Nhi đảo tròng mắt, tiến lên nói với Mặc Quân Dạ: "Ta tin tưởng việc này không có liên quan tới công tử, tất cả do sửu bát quái kia sử dụng thủ đoạn."

Thần sắc Mặc Quân Dạ lạnh lùng, không biết nghe có được Vương Nanh với Vương Diễm Nhi nói hay không.

Vương Nanh vừa nhìn thấy, liền biết nữ nhi của mình nhìn trúng hắc y công tử bên cạnh Tuyết Khuynh Nhan, tâm tư bỗng động.

Nhìn khí chất của vị hắc y công tử này liền biết xuất thân bất phàm, nếu nữ nhi câu dẫn được hắn, vậy về sau gã sẽ có vô số kim tệ tiêu không hết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Nanh nhìn Mặc Quân Dạ cũng biến đổi, đang muốn mở miệng nói chuyện, thanh âm băng lãnh đến cực điểm của Mặc Quân Dạ vang lên.

"Hai kẻ các ngươi nói nhảm quá nhiều." Đôi mắt Mặc Quân Dạ lạnh lẽo đảo qua Vương Diễm Nhi và Vương Nanh, đồng thời trên người tản ra uy áp, những người ở đây, ngoại trừ Tuyết Khuynh Nhan, đều vừa kinh vừa sợ, toát mồ hôi lạnh.

Mặc Quân Dạ không muốn nghe bọn họ nói nhảm, nâng tay lên đánh ra một đạo huyền khí, thẳng về phía Vương Diễm Nhi và Vương Nanh, hai cha con lập tức bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất thống khổ tru lên.

Tuyết Khuynh Nhan trừng mắt nhìn, phu quân của cậu hình như có chút bạo lực.

Mặc Quân Dạ quay đầu nhìn đám người đang kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt u ám, cong môi cười nhạt nói: "Vừa rồi không nghe bản công tử nói đúng không? Hay các ngươi muốn bản công tử từng bước từng bước đá các ngươi ra ngoài?"

Tính tình hắn vốn không tốt, dám khi dễ người của hắn, bất luận là ai cũng đều phải trả giá đắt.

Hơn nữa những người trước mắt này, căn bản không cần khách khí.

Những người khác thấy Mặc Quân Dạ lại muốn động thủ đánh người, trong lòng cả kinh, nghe Mặc Quân Dạ nói, liền vội vàng chạy ra ngoài.

Mà Vương Nanh và Vương Diễm Nhi hiển nhiên không cam lòng, nhưng lúc đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mặc Quân Dạ lại hoảng sợ, hơn nữa những người khác đều đi rồi, cuối cùng bọn họ chỉ có thể hậm hực rời đi.

Đợi đám người đều rời đi, thần sắc băng lãnh trong mắt Mặc Quân Dạ mới thu liễm, quay đầu nhìn Tuyết Khuynh Nhan, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Tuyết Khuynh Nhan, mỉm cười nói: "Nhớ kỹ, về sau đối phó với loại người ngang ngược vô lý này, có thể động thủ thì động thủ, không cần nói nhảm với bọn họ."

Tuyết Khuynh Nhan suy tư một lát, sau đó cái hiểu cái không gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro