Chương 17: Tàn bạo vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, sau khi ăn cơm tối xong, Tuyết Khuynh Nhan liền đi tắm, còn Mặc Quân Dạ thì đứng bên ngoài phòng, dùng thần thức rà quét xung quanh, bỗng nhiên khoé miệng Mặc Quân Dạ khẽ cong lên, trong mắt dần dần hiện lên hàn quang.

Vương Diễm Nhi lén lút từ trong nhà chạy đến, thấy Mặc Quân Dạ đứng đó, trong mắt chợt lóe lên ý nhất định phải có được, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Mặc Quân Dạ, trên mặt nở một nụ cười tự cho là rất đẹp, ôn nhu nói: "Công tử còn nhớ tiểu nữ không?"

Mặc Quân Dạ hai tay ôm ngực, liếc xéo nhìn Vương Diễm Nhi, thản nhiên nói: "Ngươi là thứ gì, bản công tử vì sao phải nhớ ngươi?"

Biểu tình Vương Diễm Nhi đột nhiên cứng đờ nhưng nghĩ đến mục đích của mình, sau đó làm bộ vô tình nói: "Tiểu nữ tên là Vương Diễm Nhi, hôm nay chúng ta đã gặp nhau, công tử còn nói chuyện với tiểu nữ nữa!"

Mặc Quân Dạ khẽ mím môi lộ ra mấy phần lãnh ý, hắn đương nhiên nhớ rõ nữ nhân trước mắt này, bởi vì nữ nhân đáng chết này há mồm ngậm miệng đều gọi Tuyết Khuynh Nhan là sửu bát quái. Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm thì lời hắn nói với nữ nhân này đều là châm chọc khiêu khích.

Tâm kế của nữ nhân này, hắn vừa nhìn qua liền biết.

Trước tiên không nói đến chuyện hắn đã có tức phụ, cũng không có ý định đi tìm người khác, quan trọng nhất chính là hắn không chút hứng thú nào đối với loại mặt hàng như này.

Chẳng qua nữ nhân đáng chết này hôm nay ăn nói với tức phụ của hắn như vậy, cũng nên cho ả ta một chút giáo huấn, để xem ả ta về sau còn dám nói tức phụ hắn là sửu bát quái nữa hay không.

"Công tử, xin hãy nghe tiểu nữ nói, Tuyết Khuynh Nhan đã gả cho một tên nam nhân bị trục xuất khỏi gia tộc còn bị hủy dung làm vợ, những người có quan hệ với hắn đều sẽ xui xẻo, hắn thật sự không hợp với công tử." Vương Diễm Nhi tận lực bôi đen Tuyết Khuynh Nhan, đồng thời còn giả bộ bày ra biểu tình hết sức quan tâm Mặc Quân Dạ.

Ánh mắt Mặc Quân Dạ u ám nhìn Vương Diễm Nhi, trong lòng đã không tính toán tha cho ả ta, không bằng... hủy đi thứ ả ta quan tâm nhất.

Vương Diễm Nhi thấy Mặc Quân Dạ không nói lời nào, lại nhìn mặt mình chằm chằm, còn tưởng Mặc Quân Dạ bị sắc đẹp của ả mê hoặc, trong lòng vui mừng, vì vậy lớn mật đến gần Mặc Quân Dạ, đợi ả thành công câu dẫn nam nhân này, phải để cho nam nhân này thay ả giáo huấn sửu bát quái Tuyết Khuynh Nhan kia thật tốt.

Dù sao ả từ nhỏ đã đặc biệt xem thường và chán ghét Tuyết Khuynh Nhan.

Sở dĩ Tuyết Khuynh Nhan thường bị người trong thôn khi dễ, không thể bỏ qua công lao của Vương Diễm Nhi, vì ả không ít lần ở trước mặt những nam nhân theo đuổi ả biểu hiện chán ghét Tuyết Khuynh Nhan.

Những nam nhân kia vì làm Vương Diễm Nhi vui vẻ, tất nhiên sẽ tạo phiền phức cho Tuyết Khuynh Nhan.

Nhớ đến Tuyết Khuynh Nhan ả thấy hôm nay, Vương Diễm nhi trong lòng không khỏi dâng lên nồng đậm đố kị, không nghĩ tới sửu bát quái đột nhiên khôi phục lại dung mạo, mặc dù ả không muốn thừa nhận, nhưng gương mặt của Tuyết Khuynh Nhan đẹp hơn ả rất nhiều.

Ánh mắt Mặc Quân Dạ ngày càng lạnh lẽo, ngay lúc Vương Diễm Nhi sắp đụng vào thân thể hắn, hắn trực tiếp một cước đá văng Vương Diễm Nhi ra ngoài.

Vương Diễm Nhi bị Mặc Quân Dạ đá bay ra ngoài, hét thảm một tiếng, mặt đáp đất.

Trên mặt đất phủ không ít đá nhỏ bén nhọn, hơn nữa Mặc Quân Dạ còn cố ý, mặt Vương Diễm Nhi lập tức rách da.

Máu đỏ tươi từ miệng vết thương trên mặt Vương Diễm Nhi chảy xuống, khiến ả hoảng sợ, lập tức hét ầm lên.

Lúc này cả mặt Vương Diễm Nhi toàn bộ đều là máu tươi, nhìn qua rất dữ tợn đáng sợ.

Vì để phòng ngừa mặt của Vương Diễm Nhi có cơ hội phục hồi như cũ, Mặc Quân Dạ còn âm thầm vẩy một chút độc phấn về phía Vương Diễm Nhi, để vết thương trên mặt của ả dù có trị khỏi vẫn sẽ lưu sẹo.

Độc phấn hắn vẩy vào Vương Diễm Nhi mặc dù không lấy mạng ả, nhưng lại cực kỳ độc hại đến miệng vết thương.

Một khi miệng vết thương dính phải loại độc phấn này, về sau dù vết thương khỏi, vẫn sẽ vĩnh viễn lưu lại vết sẹo. Đồng thời, chỉ cần thân thể nhiễm phải loại độc phấn này, về sau nếu bị thương, vết sẹo vẫn còn tồn tại, vĩnh viễn trừ không được.

Đây là một vũ khí sắc bén để đối phó với người thích cái đẹp, đặc biệt là nữ nhân.

Thần sắc Mặc Quân Dạ bình tĩnh nhìn Vương Diễm Nhi đau khổ gào thét, trong mắt không có chút cảm xúc chập trùng, giống như nước đọng, hắn chính là một kẻ tàn khốc vô tình như vậy, chẳng sợ trời sụp đất nứt, phỏng chừng cũng không thể thay đổi tính cách của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro