Chương 19: Bắt nạt kẻ yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vương Nanh kêu tất cả thôn dân của Thổ Thôn kéo đến chỗ ở của Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan, nói là phải vì Vương Diễm Nhi lấy lại công đạo.

Đương nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều tới để lấy lại công đạo giúp Vương Diễm Nhi, trong đó có không ít người cố ý tới để xem náo nhiệt.

Vương Diễm Nhi bởi vì khuôn mặt bị thương, hơn nữa ả rất coi trọng mặt mũi, cho nên không có theo tới.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Mặc Quân Dạ kêu Tuyết Khuynh Nhan chờ ở trong phòng, sau đó tự mình đi ra ngoài.

Nhìn đám thôn dân khí thế rào rạt kéo đến trước mắt này, Mặc Quân Dạ khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười nhạt nói: "Không biết các vị tới nhà của bản công tử là vì chuyện gì?"

Kỳ thật Mặc Quân Dạ ít nhiều gì cũng có thể đoán được mục đích của đám thôn dân này, nhưng hắn lại không nói rõ ra.

Thôn trưởng Thổ Thôn là một lão nhân khoảng 50 tuổi, khuôn mặt nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, ông ta tiến lên một bước, chất vấn nói: "Vì sao ngươi làm mặt Vương Diễm Nhi bị thương?"

Rốt cuộc người này phải nhẫn tâm bao nhiêu, mới có thể phá hủy khuôn mặt của một nữ nhân?

"Thôn trưởng, không cần nhiều lời vô nghĩa với hắn, trước tiên đánh hắn một trận rồi nói." Một nam tử má trái có nốt ruồi đen cực kỳ giận dữ nói, người này là một trong những người theo đuổi Vương Diễm Nhi, ngày thường không ít lần xum xoe lấy lòng Vương Diễm Nhi.

Sau khi biết được mặt Vương Diễm Nhi bị hủy, gã đã cực kỳ tức giận, nếu như mặt Vương Diễm Nhi lưu lại sẹo, vậy nỗ lực trước kia của gã phải làm sao?

Gã không muốn phải cưới một sửu bát quái về nhà, cho nên gã đành phải phát tiết tức giận lên người của Mặc Quân Dạ, rốt cuộc Mặc Quân Dạ mới là đầu sỏ gây tội.

"Chờ một chút." Vương Nanh thấy nam tử nốt ruồi đen định xông lên đánh người, liền vội vàng ngăn cản gã, sau đó đi đến trước mặt Mặc Quân Dạ, sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi huỷ hoại mặt nữ nhi của ta, chẳng lẽ không muốn phụ trách sao?"

Gã đã nghĩ tới, lựa chọn tốt nhất chính là mượn cơ hội này ép hắc y nam nhân này cưới nữ nhi gã.

"Nữ nhi ngươi là ai?" Mặc Quân Dạ nhướng mày hỏi.

"Nữ nhi của ta chính là Vương Diễm Nhi bị ngươi hủy dung mạo tối hôm qua." Sắc mặt Vương Nanh hơi hơi vặn vẹo nói, gã trả lời vấn đề này của Mặc Quân Dạ, lại không nhận ra Mặc Quân Dạ căn bản chính là đang chơi gã.

"Thì ra đồ đê tiện kia chính là nữ nhi ngươi a!" Mặc Quân Dạ hơi hơi mỉm cười, trong mắt lập loè quang mang, cong môi nói: "Bản công tử chỉ là đá ả một cái mà thôi, ai ngờ ả xui xẻo như vậy, mặt ngã xuống mặt đất chứ, lại nói tiếp, ả cũng là tự làm tự chịu."

"Lời này của ngươi là ý gì? Chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm sao?" Vương Nanh căm giận nói.

"Thật là buồn cười, ả lại không phải là người của bản công tử, bản công tử vì sao phải chịu trách nhiệm với ả?" Mặc Quân Dạ cười lạnh nói: "Nếu không phải ả nửa đêm tới quấy rầy bản công tử, ngươi cho rằng bản công tử sẽ vui lòng đá ả sao?"

Nghe được Mặc Quân Dạ nói, thần sắc mọi người khác nhau.

Sắc mặt Vương Nanh khó coi đến cực điểm, mà nam tử nốt ruồi đen vừa rồi mở miệng nói chuyện lại trực tiếp xông lên, giơ nắm tay đánh về phía Mặc Quân Dạ.

Thần sắc Mặc Quân Dạ lạnh nhạt, khóe môi giơ lên một tia trào phúng, duỗi tay bắt được nắm tay nam tử nốt ruồi đen nam đánh lại đây, ngay sau đó lại đá một chân vào cẳng chân nam tử nốt ruồi đen nam, nam tử nốt ruồi đen tức khắc cong chân quỳ xuống đất.

Mặc Quân Dạ cũng không có như vậy mà buông tha nam tử nốt ruồi đen, tay hắn vừa chuyển động, nam tử nốt ruồi đen đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.

Chỉ thấy cánh tay của nam tử nốt ruồi đen đã là vô lực mà rũ xuống, cánh tay có chỗ càng uốn lượn lên xuống.

Rồi sau đó, Mặc Quân Dạ lại nhanh chóng đá bay nam tử nốt ruồi đen ra ngoài.

Nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Mặc Quân Dạ, không ít thôn dân đều cảm thấy một trận kinh sợ.

Ban đầu thôn trưởng muốn mở miệng nói chuyện, lúc này cũng không dám tùy ý nói gì với Mặc Quân Dạ.

Lúc này thôn trưởng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, bọn họ hình như đều quên mất, hắc y nam nhân này là một tu luyện giả huyền khí, căn bản là không phải là người mà người thường bọn họ có thể trêu chọc đến.

Hiện tại, trong lòng thôn trưởng không khỏi có chút oán trách Vương Nanh và Vương Diễm Nhi.

"Muốn bản công tử phụ trách cũng không phải không thể, ngươi gọi nữ nhi đê tiện kia của ngươi tới đây, bản công tử thay ngươi giết ả, như vậy về sau ả không cần sợ gả không ra." Mặc Quân Dạ bình thản mà cười nói, nhưng trong mắt hắn lại không có nửa điểm ý cười.

Cùng lúc đó, trong tay Mặc Quân Dạ ngưng tụ một cổ huyền khí, đánh về phía tảng đá lớn cách đó không xa, tảng đá lớn bị huyền khí đánh trúng nháy mắt vỡ thành bột phấn. Thấy một màn như vậy các thôn dân càng không tự chủ được mà lui lui về sau.

Đôi mắt Mặc Quân Dạ không hề gợn sóng liếc về phía Vương Nanh, như có ý mà cong môi nói: "Có lẽ nữ nhi ngươi, rất vui lòng trở thành tảng đá kia."

"Ngươi...... Ngươi...." Vương Nanh có chút hoảng sợ nhìn Mặc Quân Dạ.

Thôn trưởng híp mắt, sau đó kéo Vương Nanh qua, nghiêm túc nói: "Vương Nanh, ta nghĩ trong đó khẳng định là có hiểu lầm gì đó, việc này tạm thời không cần đề cập tới, chờ sau khi điều tra rõ lại nói."

Vương Nanh nghe được thôn trưởng nói, trong lòng nhịn không được lộp bộp một chút.

"Chúng ta vẫn là đi về trước đi." Thôn trưởng nói xong, xoay người liền đi, những người khác thấy thôn trưởng rời đi, cũng sôi nổi dời bước mà đi.

Còn nam tử nốt ruồi đen bị Mặc Quân Dạ đánh, sớm bị Mặc Quân Dạ lộ ra một đòn dọa tới rồi, mặc dù có oán hận cũng không dám ra tiếng.

Vương Nanh thấy tất cả mọi người đều đi rồi, trong lòng cho dù không cam lòng, nhưng cũng không thể ở lại.

Gã dám dùng thái độ này đối xử với Mặc Quân Dạ, cũng là vì có thôn trưởng với các thôn dân trợ giúp, nếu không chỉ bằng một người như gã, căn bản là không dám đối đầu với Mặc Quân Dạ.

Cuối cùng, Vương Nanh không cam lòng cũng chỉ có thể hậm hực mà rời đi, đến nỗi mặt của nữ nhi cũng không nhất định sẽ lưu sẹo.

Mặc Quân Dạ nhìn bóng lưng từng người bọn họ rời đi, trong mắt chỉ có vô tận lạnh lẽo và trào phúng.

Nói cho cùng, đám thôn dân đó cũng chỉ là một đám người bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro