(1.2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã vào đầu đông nên trời cũng lạnh buốt, tôi lấy tay nhẹ kéo lại chiếc khăn len trên cổ. Cố vùi tay vào túi áo khoác để giữ ấm. Bước chân nhanh nhẹn bước về nhà trong những cơn gió buốt thổi vù vù làm tăng thêm sự buốt giá.
Tôi là Hàn Đông Du, một cô gái đã gần qua tuổi 17. Sống tại vùng núi cao phía Tây Bắc. Hiện giờ, tôi đang trên con đường về nhà sau giờ học.
Không lâu sau tôi đã thấy đằng xa mấy ngôi nhà gỗ của người Thái trồi ra một căn nhà 2 tầng cũ kĩ, đó chính là nhà tôi. Tôi chạy thật nhanh tới căn nhà phía trước, lòng không khỏi nôn nóng muốn nhanh chóng bước vào nhà. Khi đứng trước cánh cửa gỗ, bàn tay trái đã nắm chặt tay nắm cửa nhưng tôi lại hơi ngập ngừng chưa mở tuy cái rét đã luồn lách khắp cơ thể. Lòng không khỏi bồi hồi, ở trong đó có người anh trai đã gần một năm trời chưa gặp mặt, anh đã nhắn tin báo tôi rằng hôm nay về nhà. Vì ba mẹ đã mất 6 năm trước, anh phải bươn trải kiếm tiền nuôi cả hai anh em sống và ăn học. Rồi một ngày, anh lên thủ đô Hà Nội học đại học bỏ lại tôi sống cô đơn một mình. Nhưng tôi không trách anh, anh vẫn thương, vẫn gửi tiền hàng tháng, vẫn về thăm tôi là đủ rồi. Tôi vẫn sống rất tốt.
Gạt bỏ suy nghĩ sang một bên, tôi lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng vặn tay nắm cửa. Mở toang cánh cửa gỗ, tôi hơi sững lại...không gian tối om trống trải bên trong căn nhà không thay đổi, chẳng có ai ở trong đó hết. Lòng lại trùng xuống tôi cúi gầm mặt, chắc anh ấy chưa về rồi, thế mà tôi lại vội vã đi thật nhanh để chóng được gặp anh. Nhưng cũng có gì buồn, tôi sẽ đợi.
Chưa kịp bước vào cửa nhà, đằng sau có một bàn tay ai đó đặt lên vai làm tôi không khỏi giật bắn mình. Vội vàng quay đầu lại phía sau, mắt tôi mở to hết cỡ. Là một chàng trai trẻ đẹp, anh ta thoạt nhìn có vẻ là người có tiền do bộ áo khoác nhung đen cổ áo vành to dài tới hông, cả chiếc quần bò nâu cách điệu có nếp gấp tới cổ chân. Đôi giày thể thao đen cũng thuộc hàng xịn. Nói chung đồ trên người anh ta đến cả đứa mù thẩm mỹ như tôi nhìn cũng biết toàn hàng đắt tiền. Nhưng điều đáng nói nhất, đó không ai khác ngoài...anh trai tôi.
Anh ấy tên Hàn Phong, năm nay đã xấp xỉ 20 tuổi. Anh có khuôn mặt thanh tú cùng dáng người cao trên m80. Mái tóc nâu hạt rẻ bồng bềnh bay khẽ trong gió càng làm tôn lên vẻ đẹp vốn có.
Anh Phong đang học năm hai tại trường đại học kinh tế Hà Nội. Tuy còn trẻ, nhưng nhờ trí óc thông minh và nhiều thành tích đáng nể mà anh đã được mời làm cố vấn kinh doanh cho một công ty thương mại có tiếng ở thủ đô. Đây cũng là hình mẫu lý tưởng cho bao cô gái... là do tôi đoán vậy!
Dáng người dong dỏng cao đứng trong trời gió rét, đôi môi hoa anh đào cong lên tạo một nụ cười hoàn mỹ. Giọng nói khàn khàn phát ra chan chứa bao yêu thương:
_Đông Du, anh về rồi!
Như có hạt bụi bay vào khoé mắt làm đôi mắt tôi đỏ, cay cay ậng nước. Nước mắt cũng từ đó mà rơi xuống gò má ửng hồng vì lạnh. Không báo trước tôi chợt ôm chầm lấy anh.
Đáp lại vòng ôm đó, anh lại càng ôm chặt tôi vào lồng ngực hơn làm tan đi cái rét buốt. Hơi thở ấm nóng từ khuôn miệng anh phả vào đỉnh đầu tôi.
_Anh nhớ Du lắm! Ở đây rét, chúng ta vào nhà nói chuyện nhé!
Tôi gật gật đầu rồi buông anh ra, nắm chặt tay bàn tay lạnh giá ấy kéo nhanh vào nhà.
~~
Ngồi trong căn nhỏ đã sống gần 15 năm gắn bó bao nhiêu kỉ niệm đã qua. Mọi hôm nó trống trải như thế, mà nay đã trở lại ấm cúng như xưa. Tôi cảm thấy thật ấm lòng.
_Anh ở đó có tốt không? Có biết tự chăm sóc bản thân không? Anh ở nhà tới bao giờ đi?
Hàng loạt câu hỏi quan tâm của cô em gái cứ tới tấp đổ dồn vào mình. Nhưng anh chỉ mỉm cười rồi xoa xoa mái đầu em gái thành rối bù.
Anh không trả lời nhưng lại xoa đầu tôi. Tôi lại hơi buồn khi cứ nghĩ tới lúc anh đi.
Trời cũng đổ bóng chiều, thức ăn cũng trong tủ lạnh cũng chẳng còn chút nào. Hiếm lúc anh còn ở nhà, tôi phải rủ anh đi chợ mới được.
Tôi hét vọng lên phòng anh_ANH PHONG CHÚNG TA ĐI CHỢ!
Anh cũng hét trả lại_Ừ ĐỢI ANH THAY QUẦN ÁO LÁT!
Một lát sau khi anh thay xong quần áo, tôi lại cầm giỏ đựng và khoác chặt tay anh.
Chúng tôi phải đi một quãng rất xa mới tới phiên chợ. Hàng hoá của người dân tộc dải đầy khắp từ đầu đến cuối chợ. Thật đông vui nhộn nhịp biết bao. Chúng tôi đi lại chọn bao nhiêu thức ăn tươi ngon giá rẻ, rồi lại dừng chân tại một quán ăn nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro