1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Ổn định bàn ăn rồi gọi bà chủ quán cho hai bát bún mọc, hai anh em tôi vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện.Tôi vô tình lướt mắt qua phía gã thanh niên đang ngồi làm việc gì đó ở góc trống của quán. Anh ta đang cầm con dao nhỏ trông khá sắc nhọn, rồi lấy con dao đó nhúng vào thứ nước gì đó. Tiếp sau, anh dùng cả bàn tay trái nhúng vào chiếc bát sứ chứa thứ chất lỏng đặc sệt màu đỏ y chang tiết động vật rồi phết lên cả hai lưỡi dao.
Anh giường như chú ý tới sự tò mò thể hiện rõ trên khuôn mặt tôi, bàn tay vẫy vẫy tôi lại. Tôi ngơ ngác nhìn anh trai, nhìn anh ta rồi chỉ tay vào mình ý như"anh gọi tôi?"anh liền gật đầu. Quay ra xin phép anh Phong một chút, tôi liền một mạch chạy ra chỗ anh ta.
_Em muốn biết cái này dùng để làm gì phải không?
Anh ta hỏi bằng tiếng kinh tuy vẫn lai giọng nói đặc trưng của người Thái. Tuy vậy cũng đủ để tôi hiểu rồi.
_Em muốn biết cái này dùng để làm gì phải không?
Anh ta hỏi bằng tiếng kinh tuy vẫn lai giọng nói đặc trưng của người Thái. Tuy vậy cũng đủ để tôi hiểu rồi.
_Vâng ạ, nó để làm gì vậy anh? Còn mấy thứ này là gì vậy ạ?
Anh chỉ vào chất lỏng trong chiếc bát và thứ nước đó_Đây là máu của ếch nhái, còn đây là nước suối tại hang Dơi!
Mặt tôi tái đi, máu ếch nhái ư? Thật khủng khiếp. Trong lòng không khỏi cảm thán một câu"thật đáng sợ!". Anh ta thấy sự biến sắc đột ngột trên gương mặt tôi liền trả lời luôn vế câu trước.
_Là để giết hay ngăn cản ma cà rồng tới gần đó cô bé!
Từ khuôn mặt tái mép chuyển dần sang vẻ kinh ngạc. Tôi không khỏi thốt ra một câu:
_Gì chứ, là để giết và ngăn cản ma cà rồng tới gần ư?
_Đúng vậy cô bé!
_Nhưng ma cà rồng chỉ là hư cấu do con người tưởng tượng, chứ nó đâu có tồn tại đâu anh?
Anh ta chỉ thở dài rồi cười nhẹ.
_Anh cũng không biết nữa, anh chưa có gặp ma cà rồng nên cũng chẳng biết! Làm mấy con dao này cũng chỉ do phong tục của tổ tiên để lại!
Hoá ra là thế, tôi cũng thấy khá ngạc nhiên. Nhưng nếu...
_À đúng rồi! Nếu đó là phong tục do tổ tiên truyền lại thì ắt hẳn phong tục đó phải đi kèm với truyền thuyết nào đó phải không anh?
_Đúng là có!_anh gật đầu
_Anh có thể lại cho em nghe được không?_khi nghe câu trả lời của anh, tôi cực kì phấn khởi và rất hứng thú với các truyền thuyết về ma cà rồng.
Ngập ngừng một lát, anh ta đi thẳng luôn vào câu truyện.
_Ừ vậy anh sẽ kể! Truyện là như thế này...
~~
Ma cà rồng đã xuất hiện cách đây từ thời tổ tiên ta. Chúng biến đổi từ những đứa bé không thể sống nổi vì thiếu máu sau khi sinh. Chỉ 2 năm sau ngày biến đổi nhờ hút máu con người, chúng có thể phát triển đầy đủ các yếu tố để làm một ma cà rồng trưởng thành.
Chúng là loài sinh vật máu lạnh, sống bằng việc hút máu cả người lẫn động vật và ăn thịt trẻ em, cho nên khi nhà có phụ nữ sinh con đều phải có rất nhiều người trông nom để phòng chúng tới lấy cắp đứa bé. Đặc biệt kiếm ăn vào ban đêm, ma cà rồng sống tụ tập thành một xã hội riêng biệt cách xa với thế giới con người. Nhưng đôi khi vẫn có những ma cà rồng sống hoà nhập vào cộng đồng con người. Ban ngày học tập, làm việc cho tới khi màn đêm phủ xuống khắp nơi là lúc chúng hoạt động.
Do có ngoại hình y hệt con người nên ít ai có thể nhận biết. Đặc biệt chúng còn đẹp đến đáng sợ, có làn da trắng bệch lạnh lẽo, đôi mắt đỏ mỗi khi đêm xuống, hai chiếc răng nanh cực kì sắc nhọn và bộ móng dài hơn thường, mạch máu ngừng chảy, tim không có nhịp đập. Mỗi khi lên cơn thèm khát máu không kể ngày hay đêm chúng đều sẽ như thế.
Mỗi con người khi bị ma cà rồng hút chưa hết máu thì chỉ trong ngày hôm sau thôi...người đó cũng sẽ biến thành...ma cà rồng!
Và con vật do ma cà rồng biến thành chính là con mèo hoang có bộ lông đen ngòm và đôi mắt màu dạ quang rực sáng trong đêm hay đi lang thang bất cứ nơi đâu. Có tiếng kêu thảm thiết khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Còn điều nữa đó là...ma cà rồng không hề có tình cảm!
~~
Tôi cảm thấy rét run, truyền thuyết của dân tộc họ không giống những bộ phim ma cà rồng Dracula mà tôi đã từng xem. Chỉ có đặc điểm là giống nhau thôi!
Chợt tiếng anh Hàn Phong gọi tới
_Đông Du cũng muộn rồi đó,chúng ta phải về thôi!
Ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường,tôi mới giật mình.Đã gần 4 giờ chiều, mất hơn tiếng mới về tới nhà nên tôi quay ra chào anh ta và cảm ơn vì câu chuyện.
Anh ta cũng gật đầu chào rồi hẹn tôi có dịp rảnh thì ghé.
Tôi vội vàng kéo thật nhanh tay anh Hàn Phong ra khỏi quán ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro