1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Kéo tay anh trai nhanh ra khỏi quán. Tôi mới thong thả khoác tay anh đi trên đường. Nhưng sao mà những lời kể về ma cà rồng của gã thanh niên kia cứ văng vẳng bên tai làm tôi ám ảnh suốt dọc đường. Nhìn chỗ nào y rằng lại tưởng tượng ra một con ma cà rồng như Dracula vậy. Tuy tôi cố xua đuổi hình ảnh Dracula để thay thế anh chàng Edward đẹp trai trong Chạng Vạng nhưng vô ích thôi! Ông ta đã ở luôn trong khối não bé nhỏ của tôi mà không chịu ra.
Cũng không lâu sau, căn nhà nhỏ đã trước trước mắt. Chúng tôi vào nhà là lao luôn xuống bếp để chuẩn bị đồ ăn. Tôi chỉ rửa thức ăn, còn việc chế biến thì anh Hàn Phong phải phụ trách.
Ngoài đẹp trai anh còn nấu ăn ngon là đằng khác. Tôi ngược lại với anh, nấu ăn dở tệ. Nếu ai hỏi vì sao tôi có thể sống một mình với tài nấu ăn dở thì tôi sẽ trả lời ngay: mì là thứ tôi ăn để sống sót qua ngày, ai cũng biết chỉ cần rót nước nóng vào bát mì, đợi mấy phút là ăn được liền. Cứ riết mì như thế cũng thành nghiền luôn, một năm tôi chưa ăn đến 20 bữa cơm.
Một lát sau, khi anh đã nấu xong tất cả. Tôi chỉ cần bầy biện đồ ăn ra đĩa rồi xếp lên bàn ăn là xong.
Bên bàn ăn anh ngồi đối diện tôi, thật buồn khi lúc nào hai chiếc ghế gỗ cạnh tôi cũng chống vắng, nếu bố mẹ còn sống thì ắt hẳn sẽ ngồi đó.
Anh em tôi gắp qua gắp lại cho nhau đến mỏi tay. Và ai nấy chắc cũng đã no một phần do bát bún khi nãy chúng tôi ăn dưới chợ rồi. Tuy vậy, đây cũng là đồ hai anh em mất cả buổi chiều đi bộ quãng đường dài tít tắp để chọn mua. Lại tốn nước, tốn ga, tốn mỡ, tốn công sức làm ra, giờ chả nhẽ bỏ? Không bao giờ, anh vất vả nấu nên tôi cố ăn cho bằng sạch tới nỗi cả cái bụng căng phềnh. Vỗ vỗ bụng, miệng tiện thể"ợ"một cái thật kêu.
Anh Hàn Phong nhìn tôi cười hỏi
_No rồi hả? Mai là chủ nhật không đi học thì lên phòng tắm rửa ngủ sớm, cứ để bát đó anh rửa!
Anh lại làm cho cơn lười biếng trong tôi trỗi dậy, mà anh mới về chẳng nhẽ cái bát anh cũng phải rửa? Cái miệng vô duyên đi ngược lại lệnh của bộ não điều khiển. Nó"vâng"rõ to rồi cười toe toét để lộ hai chiếc răng cửa to như hai chiếc xẻng xúc đất của tôi. Vui vẻ hát ca đi lên phòng. Trong phòng tắm tôi hoà quyện vào bồn nước ấm xua tan đi bao lạnh rét, tiếc rằng khi tắm xong lại phải run cầm cập đứng lên mặc quần áo. Tôi vội vàng phi tới chiếc giường êm ái, kéo nhanh chăn bông quấn kín lấy người.
Lạ thay, cánh cửa sổ đang bị cạy bởi thứ tác động bên ngoài. Một lúc sau nó cũng bật mở, từ đâu ra một chú mèo đen như mực cùng đôi mắt vàng sáng hoắc chèo lên bệ cửa sổ phòng rồi nhảy xuống nền nhà. Nó nhìn tôi chằm chằm, há miệng kêu to"méo méo". Nhìn tôi mấy phút, chú mèo đen liền chui qua cánh cửa phòng khép hờ kèm theo mấy tiếng kêu đáng sợ khiến tôi rùng mình. Nhìn ra khung cảnh trăng tròn chiếu sáng mờ nhạt cùng mấy cơn gió đêm thổi vù vù tạt vào từ bên ngoài cửa sổ, tôi sợ hãi phải chạy tới đóng chặt hai cánh cửa sổ lại. Nhảy lên giường chùm kín chăn, liên tưởng tới câu chuyện gã thanh nên kể hồi chiều.
Không lâu sau, mắt tôi dần cụp mí. Rồi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay....
~~
_"A"_một tiếng kêu lớn vọng từ phòng khách vang lên.
Tôi vùng dậy khỏi chiếc chăn ấm áp, hoảng hốt nhảy xuống giường. Chạy một mạch trên nền sàn đá hoa buốt lạnh để xuống lầu dưới. Trong tâm trí ngoài suy nghĩ"đó chẳng phải là tiếng kêu của anh trai tôi sao? Anh đã bị làm sao rồi?"thì không thể nghĩ được gì khác nữa.
Cánh cửa sổ dọc hành lang bị gió đẩy ra, bên ngoài là một bầu trời sáng vàng mờ ảo do ánh trăng chiếu xuống, tiếng gió vi vút đung đẩy lá cây rung sào sạc. Gió thổi một luồng khí lạnh thấu xương vào căn nhà, tiếng chó hoang gào hú vang khắp nơi.
"XOẢNG"Đột nhiên, bóng đèn điện trên bức tường vôi trắng vỡ tan tành làm những mảnh vụn bóng vỡ bắn tung toé xuống sàn nhà. Tôi hoảng hồn, lòng bàn chân vô tình bị những mảnh vụn ghim vào nhói đau. Mặc kệ, tôi vẫn dẫm qua chúng.
Kỳ lạ thay, sau khi bóng đèn kia vỡ, tôi lại chạy thì những bóng đèn tiếp theo lại vỡ tung. Một màn tối đen bao phủ cả ngôi nhà khiến tôi mất định hướng. Lần mò xờ xoạng mọi vật xung quanh dẫn tôi tới đầu cầu thang mà theo cảm nhận là vậy. Bám lấy lan can, tôi định bước xuống thì.

Bám lấy lan can, tôi định bước xuống thì một điều làm bàn chân không thể bước thêm chút nào nữa....Gió vù vù đưa đẩy hai cánh cửa chính của ngôi nhà va đập vào nhau. Tia sáng của mặt trăng rọi vào từ khe cửa chính chiếu sáng một thân ảnh quen thuộc đang nằm liệt dưới sàn gạch lát, đồng thời lại phản chiếu một bóng dáng người lạ. Hắn ta đang qùy đầu gối chân trái cạnh người đó, hai bàn tay mân mê vệt đỏ loang lổ trên chiếc cổ của người đó.
Thật đáng sợ, nhưng ý tôi không phải là hành động của hắn ta mà là gương mặt con người đang nằm dưới sàn vì đó chính là...anh trai tôi!
Cứng đờ người, đôi mắt mở to hết cỡ lộ ra tia hoảng sợ. Các tế bào nơron thần kinh như ngừng hoạt động, tôi đứng chôn chân tại chỗ.
Như nhận ra có sự hiện diện của ai nữa, hắn liền ngẩng mặt lên lộ ra đôi mắt rực đỏ.
Hắn ta đã ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tuy được ánh sáng mờ ảo của mặt trăng phản chiếu nhưng tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, điểm nhấn duy nhất chính là màu đỏ đục ngầu của đôi mắt đang rực sáng giữa đêm. Hắn ta nhìn tôi chằm chặp không chịu buông ánh mắt đáng sợ đó. Tôi nhận ra sự thích thú trong ánh mắt ấy.
Hắn cười khểnh.
Đột nhiên hắn đứng dậy, bỏ bàn tay ra khỏi chiếc cổ đỏ đầy chất đỏ. Đi...không phải nói là bay mới đúng!
Nhanh đến mức không thể tả nổi, hắn đang lướt đi trên sàn nhà sao?
Chì khoảng tầm 4 giây sau, hắn ta đã và đang đước trước mặt tôi lúc nào không hay. Hai cánh sổ nhỏ gần cầu thang bị một luồng khí từ đâu hất tung ra. Một lần nữa khoảng cầu thang lại tràn ngập ánh trăng. Bây giờ tôi có thể trông thấy rõ khuôn mặt hắn.
Hắn đẹp quá, quả thực quá đẹp, đẹp như một con hồ ly khiến tôi bị mê hoặc không thể rời mắt. Khuôn mặt nhọn có nước da trắng bệch, đôi mắt hẹp dài đỏ đục và trông lòng mắt hắn giống với chú mèo đen lúc nãy cạy cửa sổ vào phòng tôi tuy chỉ khác màu, sống mũi cao thẳng với đôi môi đỏ như máu và hình như...khoé môi hắn còn vương lại những vệt máu đỏ tươi. Mái tóc đen nhánh bay nhẹ do cơn gió từ cửa sổ thổi vào. Cả người bao phủ bằng bộ quần áo đen càng tôn thêm nét đẹp của hắn. Hắn đẹp đến ma mị xen lẫn bí ẩn.
Những ngón tay thon dài chồi ra móng vuốt dài sắc nhọn của hắn đưa lên vuốt mái tóc nâu dày của tôi rồi dần dần luồn qua lớp tóc xuống gáy và lại vuốt ve chiếc cổ trắng ngần. Tôi cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo đang đặt trên cổ nhưng tôi không còn thần chí nào để hất nó ra mà chỉ chú mục vào khuôn mặt hắn. Nhân lúc tôi bị vẻ đẹp đó thôi miên, hắn không ngần ngại gì liền giữ chặt gáy làm những móng tay ghim sâu vào da thịt tôi,há khoang miệng đầy máu toả ra mùi tanh nồng nặc đến khó ngửi. Nhe hai chiếc răng nhọn hoắt rồi từ từ, từ từ tới gần cổ tôi...
"PHẬP"
Khi hai chiếc răng nanh đã cắm sâu vào mạch máu trên cổ, đầu óc tôi như tê lại. Choáng váng, cơn đau nhói từ vùng cổ khiến lí trí dần trở lại nhưng đâu còn kịp khi một màn tối đen mờ rồi đậm dần tre phủ trước mắt. Đôi mi không tự chủ mà cụp xuống,hình ảnh cuối cùng mà tôi thấy là nụ cười lạnh của hắn, cơ thể không còn chút sinh lực, cơ thể không còn trọng lực nữa...tôi hoàn toàn mất ý thức...tôi không còn biết xảy ra gì về sau nữa....
Lúc sáng hôm sau tỉnh dậy thì tôi đang nằm gục dưới sàn nhà lạnh lẽo. Bất giác sờ tay lên chiếc cổ. Hai vết răng nhỏ tí cùng vệt móng tay ghim chặt đằng sau gáy đã tụ máu,vẻ mặt tôi trở nên khó coi. Tôi cố đứng dậy tìm kiếm bóng dáng anh trai rồi gọi um khắp nhà"anh Hàn Phong ơi! Anh đâu rồi!"
Nhưng không có ai cả. Chỉ sau buổi đêm hôm qua, anh trai tôi đã đi đâu? Rõ ràng anh đang nằm bất động dưới sàn phòng khách mà, chắc anh chỉ đi đâu đó thôi. Lát anh sẽ về, chắc do tôi lo lắng quá thôi!
1 tiếng...2 tiếng...3 tiếng...1 buổi rồi cả ngày trôi đi. Anh Hàn Phong không về, cả anh và gã đàn ông đó đều biến mất sau đêm qua...
* * *
Trở lại hiện thực
Tôi như phát điên khi nghĩ lại chuyện đó. Đúng vậy! Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây bắt mất anh trai, biến tôi thành ma cà rồng nữa!
Tay tôi vò tung mái tóc rối bù, không khỏi gào lên tiếng đau đớn.
Anh tôi biến mất, tôi mất nguyên thể con người. Giờ phải làm sao đây? Hay ngồi đây đợi anh về?
Không được, tôi phải đi tìm anh trai bằng mọi cách. Niềm tin và lí trí đều thúc đẩy tôi phải đi tìm...bằng mọi giá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro