Phần 13: Rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa's POV

Vãi l*n luôn đầu cut moi.

Mình vừa làm tình với Rosie. Chuyện này thực sự xảy ra ư?

Nàng quay sang nhìn vào mắt mình. Nàng đang nhìn mình với vẻ thiết tha thuần khiết. Mình không biết phải làm gì đành quay mặt đi.

Nàng đặt tay lên vai mình và trước khi nàng có thể ôm mình vào lòng, mình đã nói. "Rosie, tôi nghĩ cậu nên về nhà ngay."

"Sao cơ?"

"Bây giờ tôi muốn ở một mình," tôi nói.

"Lisa, em chắc chứ?" Cô hỏi.

Mình gật đầu.

"Được rồi. Nếu em cần thời gian để suy nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi hiểu ... Tôi chỉ muốn em biết rằng suy nghĩ của tôi là tất cả những gì tôi đã nói. Tôi luôn ở đây khi em sẵn sàng tiếp chuyện."

"Được."

"Tạm biệt, Lisa." Nàng hôn lên đỉnh đầu mình và rời đi.

Khi chúng mình chạm vào nhau, mọi cảm xúc đều rất tuyệt. Không có gì trong đời mình cảm thấy tuyệt như thế. Nhưng bằng cách nào đó, có điều gì đó không phù hợp với mình. Mình rất sợ, nhưng mình không biết tại sao. Mình muốn giữ nàng lại, nhưng cảm giác như có gì đó đang kiềm giữ mình.

Kiểm tra thời gian: 12:25 sáng.

Mình quyết định xuống lầu để xem những người khác.

Một số người đã bất tỉnh trên ghế dài. Có lẽ là do say. Một số đã rời đi và có thể đã về nhà. Một điều chắc chắn là ở đây như mớ hỗn độn. Những lon bia và khoai tây chiên ở khắp mọi nơi. Mình nghĩ ai đó thậm chí đã nôn ở sàn bếp. Ặc.

"Hey, Lisa. Em đã tìm chị khắp nơi. Chị đã ở đâu vậy?" Bambam hỏi.

"Ừm, chị vừa ở trên lầu. Sao?"

"Em phải đi bây giờ. Em chợt nhớ ra ngày mai em cần phải dậy sớm để luyện tập. Sorn, Minnie và Ten cần đi xe nên em đoán họ cũng vậy."

"Ừ chắc rồi. Cẩn thận nhé."

"Cảm ơn vì đã mời tụi mình. Chúc mừng sinh nhật một lần nữa, Lisa."

"Cảm ơn."

Những người khác cũng chào tạm biệt và rời đi. Mình định bắt đầu dọn dẹp thì thấy Jennie bước ra khỏi phòng tắm. "Này Jennie, mình tưởng bạn đã đi rồi."

"Mình không muốn rời đi mà không nói lời tạm biệt."

"Ừ nhỉ. Chà, cảm ơn vì đã đến, Jennie. Mình thực sự rất cảm kích." Mình mỉm cười với cô ấy.

"Vinh dự của mình. Một bữa tiệc khá tuyệt." Sau đó, mắt cô ấy nhìn vào máy hút bụi trên tay mình. "Ừm, thực ra nếu bạn cần giúp đỡ dọn dẹp mình có thể giúp bạn một tay."

"Bạn có chắc không?"

"Chắc rồi."

"Được rồi, tuyệt. Ban có thể nhặt cốc và lon bia lên. Mình sẽ đi dọn bếp."

Sau khi dọn dẹp, chúng mình ở lại bên hồ bơi một lúc. Chúng mình đã không thực sự nói chuyện cho đến khi Jennie quyết định phá sự ngượng ngạo.

"Bạn biết đấy, bạn đột nhiên biến mất trong bữa tiệc. Mọi người đều tìm kiếm bạn. Bạn đã đi đâu?"

"Ừm, mình ở trên lầu ... Mình không nhận ra rằng mình đã lên đó một lúc."

"Chà, tệ quá. Bạn đã bỏ lỡ rất nhiều trò vui. Mình nghĩ tốt hơn là mình nên đi ngay bây giờ. Cảm ơn một lần nữa vì đã mời mình."

Trước khi cô ấy có thể đi thêm một bước nữa, mình quyết định nói. "Jennie, đợi đã."

"Hửm?"

"Mình có thể nói với bạn một điều không?" Tôi hỏi.

"Chắc rồi. Chuyện gì?"

"Khi mìn ở trên lầu, mình đã không ở một mình ... Mình ở với Rosé."

"Được rồi ..."

"Ừm, Rosé và mình ... đã làm tình ..."

Cô ấy không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Chỉ có một biểu hiện vô thần trên khuôn mặt.

Sau đó, tôi tiếp tục, "Xin lỗi, mình không có ai để nói về điều này. Mình rất bối rối về mọi thứ."

"Tại sao lại bối rối?" Cô hỏi.

"Mình nghĩ mình đang bắt đầu thích Rosé theo cách mà mình chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ làm. Đồng thời, mình cảm thấy không ổn."

"Tại sao?"

"Bởi vì cô ấy là bạn thân nhất của mình. Chúng mình đã là bạn thân từ lúc còn nhỏ. Mình không nghĩ rằng mình sẽ có thể đáp lại tình cảm của cô ấy."

"Nhưng bạn vừa nói rằng bạn đang bắt đầu thích cô ấy."

"Đúng, nhưng mình không nghĩ mình có thể để nó tiến xa hơn nữa. Chúng mình chỉ là bạn. Vậy thôi."

"Bạn không nghĩ rằng có lẽ bạn nên cho cô ấy một cơ hội?"

"Mình không nghĩ mình có thể làm được."

"Điều gì làm bạn nghĩ vậy?"

"Bởi vì mình sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để yêu lại cô ấy."

"Vì vậy, bạn sẽ chỉ giả vờ như không có gì xảy ra?"

"Mình đoán đó là kế hoạch." Tôi nói.

"Vậy thì. Bạn có nghĩ sẽ dễ dàng hơn nếu cô ấy không tồn tại?" Cô ấy hỏi. Nét mặt nghiêm trọng chết người.

"B-bạn đang nói cái gì vậy?" Tôi bắt đầu thấy ớn lạnh.

"Điều mình đang nói là có lẽ mình có thể làm mọi thứ dễ dàng hơn cho bạn ..." cô ấy nói trong khi đẩy tôi về phía hồ bơi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Đột nhiên, nghe một tiếng Ùm.

Và mọi thứ trở nên đen kịt.

###

Bắt đầu từ chap này cất não được rồi nhé các bồ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro