Chương 96: Anh vặn cằm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đến trừng phạt, hiện giờ người có thể trừng phạt Trình Kiến chắc cũng chỉ có Hứa Úy.

Tuy bên ngoài không nói nhưng thật ra có không ít người kiêng dè Trình Kiến vì cô nắm trong tay quá nhiều kỹ thuật khoa học đem lại áp lực cho người ta. Có một số người còn nghi ngờ có phải cô đã nhìn thấy hết tất cả mọi cử động của thế giới này hay không?

Sau khi Trình Kiến lên nắm quyền cô dứt khoát thay đổi hệ thống mới tiên tiến hơn so với hệ thống cũ gọi là "Suzie", giờ đây hệ thống Thiên Nhãn không chỉ còn là những quả cầu kim loại trôi nổi trên không trung nữa.. Cổng điều khiển chính đang nằm trong mắt cô. Nhãn cầu này cũng được cô cải tạo nhiều lần, cô đã thêm vào không ít chức năng và nó có thể truy cập vào não bộ cô hoàn hảo hơn.

Có người nói cô chẳng khác nào chiếc máy tính di động hình người, cũng có người nói cô có hai bộ não, một là bộ não thiên tài kiệt xuất nhất của nhân loại trong thế kỷ này, hai là bộ não AI tập trung mọi trí tuệ của nhân loại từ trước tới nay.

Sử dụng hai bộ não song song, hiệu quả không chỉ đơn giản là 1+1=2, đó là một sự đụng độ của hai cơn bão cấp số nhân của hai số dương vô cực.

Thật ra những người đó nghĩ thế cũng không sai, tất cả những vấn đề mà bọn họ đưa ra, Trình Kiến đều có thể dễ dàng đưa ra cho bọn họ một phương án tốt nhất. Bên cạnh đó khi Trình Kiến vận dụng bộ não của mình quá mức sẽ có di chứng để lại rất rõ ràng.

Cô rất dễ dàng đắm chìm trong một thế giới khác, tách rời khỏi cảm xúc của con người vì những suy nghĩ cực đoan. Cô khó ngừng các dòng suy nghĩ lại hơn trước, khó đi vào giấc ngủ hơn trước cho đến khi kiệt sực và chết.

Cho nên Hứa Úy phải thường xuyên xác định trạng thái của Trình Kiến, anh giúp cô kiềm chế để tránh cô bị thương bởi chính năng lực của mình. Anh muốn làm khiên chắn cho cô, phụ trách quan sát mối liên hệ giữa cô và thế giới này.

Trình Kiến từng nói qua với anh, cô ấy hy vọng có thể thực hiện cơ giới hoá tay chân của mình trong vòng ba năm. Chỉ cần cơ thể cô có thể chống đỡ được thì thời gian cô suy nghĩ sẽ càng nhiều như vậy cô có thể giải quyết được nhiều chuyện hơn cho nhân loại.

Hứa Úy lập tức phản đối, anh chỉ hỏi cô đúng một câu, "Em muốn trở thành người Camorra?"

Trình Kiến bị câu nói của anh dọa sợ, về sau cô đã không nhắc lại chuyện này nữa.

Bây giờ cô có thể sinh hoạt với vẻ ngoài bình thường như vậy là nhờ Hứa Úy vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Hai người cùng nhau trở về nhà, Hứa Úy tắm rửa xong đi ra ngoài thay quần áo trong phòng ngủ, Trình Kiến vẫn đang đứng trước tủ quần áo nghĩ ngợi không biết tối nay nên mặc gì.

Cô thấy Hứa Úy mặc sơ mi trắng và quần tây rất đơn giản, ngay cả cúc áo cũng không cài nghiêm chỉnh đến nút trên cùng như mọi khi. Bây giờ trông anh có vẻ nhàn tản hơn so với ngày thường.

Cuối cùng, Trình Kiến quyết định mặc một chiếc váy màu đen, tóc xõa tung trên vai, cô còn đeo thêm chiếc khuyên tai.

Eo Trình Kiến bị Hứa Úy ôm lấy từ phía sau, cằm anh đặt trên vai cô, ánh mắt nhìn vào gương, ngón tay vuốt ve vòng eo và đùi của cô được chiếc váy tôn lên vẻ mảnh khảnh cao gầy đầy quyến rũ.

Anh tay còn không hề nghiêm chỉnh kéo váy cô lên vuốt ve dọc theo đùi cô hướng lên trên. Trình Kiến bị sờ ngứa không chải được tóc, vội hất tay anh ra, nghiêng mặt hỏi anh: "Làm gì đó!"

"Không phải em không muốn gặp ông ấy sao? Sao còn ăn mặc tỉ mỉ vậy?"

Nghe như Hứa Úy đang trách móc cô, Trình Kiến bật cười, nghiêm túc nói: "Hứa Úy, dù sao ông ấy cũng là ba em."

"Tôi thì sao?" Anh dùng sức bế cô lên, xoay người bước hai bước đè cô xuống giường. Trình Kiến ngã vào tấm nệm mềm dưới giường, "Bình thường em gọi tôi thế nào?"

Cô ngước mắt lên nhìn Hứa Úy đang đè trên người cô, cô muốn cười lại sợ anh xấu hổ, chỉ dám chọc chọc bờ môi anh.

"Anh làm sao vậy, hửm? Là anh bảo em đi. Em không nhận ông ấy thì anh không vui, em nhận ông ấy anh cũng không vui. Tóm lại anh muốn em ta phải làm thế nào?"

"Em chưa từng tỉ mỉ trang điểm khi đi gặp tôi như này."

"Lúc trước không phải là điều kiện không cho phép sao? Bây giờ có điều kiện rồi thì đã là vợ chồng già rồi, anh đều nhìn thấy hết rồi còn gì..." Lúc cô mới quen biết Hứa Úy cô còn rất ngây thơ đâu giống như bây giờ. Sau khi phải tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc lớn nhỏ cô đã biết cách trang điểm cho bản thân, có những lúc khóa váy quá dài cô đều nhờ Hứa Úy giúp cô kéo lên.

"Trước kia em đi gặp Clara cũng từng trang điểm cẩn thận như này."

"Hửm???"

"Tối đó ở Phấn Sắc U Linh, em mặc một chiếc váy vàng còn trang điểm đi gặp cô ấy."

"Hứa Úy?" Trình Kiến chớp mắt nhìn bộ dạng vô lý của anh, "Anh nói đạo lý chút đi, đó là chuyện của bao nhiêu năm về trước rồi, hơn nữa Clara là nữ."

"Sửa lại cho đúng nhé. Cô ấy là nữ 'Alpha', cô ấy có đầy đủ bộ phận sinh dục của A."

(Bạn nào tò mò có thể tìm hiểu thêm về thể loại truyện ABO nhé, sơ qua là nam A, B và nữ O thì bình thường. Nhưng nữ A có của nam và nam O có của nữ có thể sinh dục khụ khụ....)

"Không phải tối đó anh nói em trang điểm xấu sao? Anh có biết vì anh mà bao nhiêu năm em không dám trang điểm lại hay không?"

Trình Kiến cũng không ngờ anh lại có thể nhớ chuyện đó lâu như vậy, mức độ trí nhớ này cũng sắp đuổi kịp cô rồi.

"Thật ra thì rất đẹp." Anh thú nhận, anh chạm nhẹ lên chóp mũi Trình Kiến, nhẹ nhàng cắn cằm cô, "Tôi cảm thấy em rất đẹp nhưng tôi không muốn cho người khác nhìn thấy. Lúc đó tôi mới chính là kẻ thứ ba xen vào giữa hai người, có lẽ tôi đã rất tức giận mới nói như vậy."

Trình Kiến muốn bật cười nhưng thời khắc then chốt như này cô không thể cười Hứa Úy được. Cô chỉ có thể kiềm nén nói: "Anh có thể thành thật chút được không? Anh nói anh là kẻ thứ ba, em mới cảm thấy em là thứ ba được chứ! Lúc đó em đắc tội với anh nên sợ muốn chết, anh còn túm lấy em hung dữ với em. Ồ đúng rồi, đêm đó anh còn vặn cằm em, sau tối đó em còn không muốn ra ngoài nữa."

"A Kiến, tôi..." Hứa Úy như nhớ lại chuyện xấu, anh muốn nói gì đó lại không thể nói ra được lý do.

"Ừm, anh nói đi, em chờ đây."

"Thật xin lỗi, lúc ấy tôi ra tay hơi nặng." Anh nhìn vào mắt Trình Kiến, cổ họng anh có chút khô, "Em biết đấy Alpha đều có tính chiếm hữu rất cao. Ngày đó em vừa mới làm loại chuyện đó với tôi xong lại không một lời giải thích, quay đầu liền hẹn hò với Clara ... Lúc ấy rõ ràng cô ấy muốn ngủ với em."

"Ừm, anh là một Alpha đấy." Trình Kiến cảm thấy buồn cười, cô phải cố gắng lắm mới không bật cười, "Lại còn để em, một Omega cho anh một lời rõ ràng, muốn em phụ trách phải không? Nhưng trên thực tế em cũng chưa thật sự ngủ với anh hơn nữa anh nói là Clara muốn lên giường với em, anh có cần thiết phải tức giận với em như vậy không?"

"Tối đó tôi đã điều cô ấy đi làm nhiệm vụ để cô ấy không tới được. Tôi tức giận là vì em thật sự tới đó." Anh nhìn sang chỗ khác thở dài một cái, "Em không phụ trách với tôi cũng không sao nhưng một cô nhóc tay chân bé tí không có khả năng phòng vệ như em ra bên ngoài nên chịu một chút đau khổ da thịt để nhớ cho kỹ. Giường phẩm của Clara rất kém, trước kia cô ấy đã từng làm bạn giường nhập viện không chỉ một lần, không phải lần nào em cũng có thể gặp tôi."

Trong lúc vô tình Trình Kiến biết được một đoạn lịch sử đen tối của Clara nhưng cú shock chỉ kéo dài được một lúc. Ngay sau đó cô lại bị dự tính ban đầu của Hứa Úy chạm tới đầu quả tim.

"Ba Hứa, anh thật tốt. Có phải lúc đó anh đã có chút thích em rồi hay không?" Đương nhiên là Trình Kiến muốn nghe những lời có cánh nhưng cô không nghĩ rằng lúc ấy Hứa Úy đã thích cô. Dù cô có tự luyến cũng cho rằng đó là chuyện không thể, lúc ấy cô thật sự không khác gì cỏ đuôi chó ven đường.

"Ừ." Hứa Úy đáp lại.

Trình Kiến cũng cảm thấy đương nhiên nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, "Ừm" cũng trở thành kinh ngạc "Hả??"

"Anh làm sao vậy? Lúc ấy anh còn trẻ mà đã bị mù sao?"

Câu hỏi này của Trình Kiến thật sự chẳng dễ nghe. Hứa Úy dùng một tay xoa bóp gương mặt cô, không cho cô phản kháng, xoa đủ mới chịu buông tay.

"Tôi cảm thấy em rất tốt."

Cũng khá lâu rồi cô mới bị Hứa Úy trêu chọc đến đỏ cả tai, giọng nói cũng trở nên nũng nịu.

"Em tốt chỗ nào?"

"Dáng người mảnh khảnh cao gầy, đầu óc lại thông minh hiểu chuyện, tuy khuôn mặt xám xịt nhưng có thể nhìn ra các đường nét xinh đẹp."

"Thôi đi, với địa vị của anh lúc ấy xung quanh anh thiếu gì những mỹ nhân xinh đẹp chứ?" Trình Kiến bị anh chọc cười, tuy ngoài miệng thì chê nhưng cơ thể lại khá thành thật. Cả tay lẫn chân của cô đều quấn lên người anh, "Hơn nữa sao anh lại thô tục vậy, ấn tượng đầu tiên của anh về em lại là dáng người của em?"

Ngay lập tức Trình Kiến liền xấu hổ. Nói đúng ra ấn tượng đầu tiên của cô về Hứa Úy cũng là đôi chân thon dài thẳng tắp trong đôi quân ủng, hơn nữa gương mặt lạnh lùng cũng rất anh tuấn.

"Lúc ấy chỉ cảm thấy em rất đẹp cũng không nghĩ nhiều. Lúc đó nhiệm vụ của tôi rất nhiều và rất bận, sau đó tôi cũng không gặp được ai xinh đẹp, đáng yêu như em."

"Hứa Úy anh thật giỏi, trước kia một câu dễ nghe cũng không nói, bây giờ vừa nói là nói liền một đống. Có phải qua ba mươi tuổi da mặt anh dày hơn không?"

Vì anh cứ lặp lại "Xinh đẹp" và "Đáng yêu" khiến nhịp tim của Trình Kiến tăng nhanh hơn. Cô cảm thấy nếu bọn họ cứ tiếp tục như vậy, đêm nay cô sẽ không muốn ra khỏi cửa chỉ muốn lăn giường với anh.

"Tôi chỉ nói thật thôi, em hỏi cho nên tôi mới nói."

Hứa Úy dùng lòng bàn tay sờ sờ gương mặt mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: "A Kiến, trước nay tôi chưa bao giờ cảm thấy em không tốt. Em có thể trưởng thành như ngày hôm nay đã vượt qua mong muốn lúc trước của tôi. Nhưng vì vượt qua quá nhiều cho nên bây giờ tôi chỉ lo lắng trạng thái tinh thần và cơ thể của em."

Trình Kiến không có cách nào phản bác anh, bởi vì ngay cả chính cô cũng luôn cảm thấy căng thẳng khi bản thân cô luôn nhảy múa bên mép bờ vực.

Người ngoài cảm thấy mỗi một bước chân của cô đều xinh đẹp điềm tĩnh nhưng chỉ có cô và người thân cận nhất của cô mới có thể nhận ra sự nở rộ của cô luôn ẩn chứa nguy hiểm.

"Em xin lỗi, luôn làm anh lo lắng." Trình Kiến đột nhiên nghĩ, có lẽ chuyện của viện nghiên cứu cô nên gác lại.

Mấy năm nay cô vẫn luôn vùi đầu leo lên trên nhưng càng leo lại càng khó để ngừng lại. Bởi vì leo càng nhanh thì áp lực và kỳ vọng của những người xung quanh tạo cho cô lại càng lớn.

Trừ Hứa Úy, không ai để ý xem cô leo có mệt hay không? Cô có sợ khi đứng ở nơi cao như vậy hay không?

Nếu không hay là dừng lại đi?

Trong khoảng thời gian ngắn Trình Kiến suy nghĩ rất nhiều việc. Cô nhìn Hứa Úy, đột nhiên nói: "Anh muốn có con không?"

Cô nghĩ thôi cũng cảm thấy vui vẻ, "Em muốn hai đứa, đến lúc đó em và anh sẽ cùng nhau dạy chúng gọi ba ba và ma ma, được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#matthe