Chap 2.2-Tầng 1 địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[PHẦN 9]

Ba ngày sau, Thanh U được đưa đi hỏa táng.

Điều khiến mọi người không ngờ là Xuân Vũ lại không đến dự buổi lễ tiễn biệt Thanh U. Ai cũng đoán rằng Xuân Vũ không ra tiễn bạn, vì sợ rằng mìnhđau xót mà khóc than vật vã không hay, cô còn sợ hơn nữa là những ánhmắt soi mói của mọi người đối với cô. Chí ít là trong tiềm thức củanhiều người, có lẽ Xuân Vũ là nhân vật xúi quẩy đã đem lại vận xấu choThanh U.

Nhưng chẳng ai biết rằng trong khi Thanh U được đem đi hỏa táng thì Xuân Vũ đã khóc suốt một ngày trời.

Ngày thứ 2 sau khi hỏa táng, bà mẹ Thanh U đã đến căn phòng ký túc xá để thu xếp các vật dụng Thanh U để lại. Xuân Vũ ở bên bà, cô chỉ im lặng cúiđầu như một đứa trẻ có lỗi. Bà mẹ cũng không trách cứ gì, vì bà biếtXuân Vũ là bạn rất thân của Thanh U.

Trước đây Xuân Vũ nghe nóiThanh U có một chị gái hơn cô 2 tuổi, cũng từng học ở đại học này nhưngđã chết, không rõ vì nguyên nhân gì. Nếu đúng là thế, thì bà mẹ Thanh Uđã mất đi hai cô con gái, bà đã phải khổ đau gấp bội.

Nhưng bà mẹhầu như không nói một câu, hình như bà đã khóc cạn nước mắt; bà chỉ lẳng lặng thu dọn các di vật của Thanh U vào một hộp các-tông lớn, rồi bưngra khỏi khu ký túc xá nữ sinh.

Xuân Vũ cũng theo bà xuống sân. Bàlấy viên phấn vẽ trên sân một cái vòng tròn rồi lấy các di vật trong hộp các-tông ra đặt vào trong đó.

Đã có nhiều nữ sinh đến vây quanh, họ không hiểu là chuyện gì. Bà mẹ châm lửa đốt chiếc váy trắng của Thanh U - đó là chiếc váy ngủ Thanh U đã mặc đêm hôm nọ, rồi lượn vòng quanhtrong phòng như bị trúng tà.

Lúc này Xuân Vũ mới hiểu bà định làmgì. Phải đốt các vật dụng mà người đã khuất từng dùng khi còn sống, gửixuống âm tào địa phủ thì hồn ma mới có cái mà dùng. Mấy ngàn năm qua,người Trung Quốc vẫn hỏa thiêu các vật dụng của người chết như thế này,Xuân Vũ cũng nhớ rằng người nhà mình ngày trước cũng từng hỏa thiêu quần áo của các cụ già trong họ hàng sau khi chết.

Bà mẹ Thanh U quỳ bên cạnh vòng tròn, lần lượt đốt các loại quần áo của con gái. Kể ra thì,nội quy nhà trường cấm đốt lửa trong trường, nhất là khi thời tiết khôhanh, nhưng không ai dám ra ngăn cản bà. Mọi người đều hiểu nỗi bithương của bà mẹ.

Các vật dụng đựng trong hộp các-tông sắp bị đốthết. Từng thứ một, Xuân Vũ đều rất nhớ: từng bộ áo quần của Thanh U,từng cuốn sách, thậm chí cả các thứ lặt vặt như thuốc đánh răng và bànchải của bạn... tất cả đều bị ném vào đám lửa. Vòng phấn hình tròn còn cómột "cái cửa" - có lẽ là lối ra để gửi các vật dụng hỏa thiêu xuống âmphủ.

Cuối cùng, chiếc di động màu đỏ của Thanh U cũng bị ném vào lửa, vỏ kim loại bị đốt quằn quại nhăn nhúm.

Nhìn chiếc di động bị đốt bỏ, Xuân Vũ bỗng nhớ tới mẩu tin nhắn cuối cùng.

Phải! Tin nhắn!

Chiếc di động của Thanh U có lẽ ẩn chứa những bí mật quan trọng.

Khi Xuân Vũ hiểu ra thì đã quá muộn, nhiệt độ cao đã khiến các linh kiện bên trong lở lói, bốc mùi khét lẹt.

Không kịp nữa rồi, bo mạch bên trong đã bị nướng trụi.

Xuân Vũ thở dài, thẫn thờ nhìn chiếc di động biến thành một nhúm phế liệu.Toàn bộ vật dụng của Thanh U để lại trong phòng chỉ còn là một đống rúmró xen lẫn tro bụi.

Đám lửa hướng tới âm phủ đã tắt.

Đến lúc này, bà mẹ Thanh U mới bật khóc. Một bà mẹ khổ đau, và đầy nghị lực.

Sau khi bà đi rồi, Xuân Vũ vẫn đứng ngây ra đó. Trước mắt cô là một vòng tròn, bên trong là đám nham nhở tro than.

Cô nghĩ ngợi, thể xác con người đã không còn, nếu vẫn để lại trên đời cácvật dụng thân thiết với họ như quần áo lót, khăn quàng, thuốc đánh răng... thì chúng vẫn còn mang hơi thở và bóng hình của chủ nhân, hoặc có lẽ là một phần của sinh mệnh chủ nhân. Cho nên phải đốt đi, thì mới thật sựlà hỏa táng theo chủ nhân.

Xuân Vũ gật đầu. Chắc chắn là như thếrồi. Vừa nãy khi nhìn quần áo của Thanh U đang cháy, cô có cảm giác nhưThanh U ở ngay trước mặt cô, mặc những áo quần đó và cùng cháy vớichúng, cùng biến thành tro bụi, rồi bị gió lạnh thổi bay lên không trung cao vời vợi, rồi lên thiên đường hay xuống địa ngục đây?

Buổi tối hôm đó.

Rốt cuộc Văn Nhã cũng đã về phòng, nhưng Tiểu Cầm thì không rõ còn ẩn náu ở đâu. Xuân Vũ đã có người để nói chuyện, nhưng Văn Nhã chỉ chán ngán hậm hực nhìn cô, rồi nằm đắp chăn, mở di động ra chơi trò chơi, không thiết nói chuyện với Xuân Vũ.

Xuân Vũ cũng đành chịu vậy, cô lại nhìn cái giường tầng dưới vốn thuộc về Thanh U. Trống trơn không còn gì nữa,ngay đệm trải giường cũng đã bị đốt, người đi, giường bỏ trống. Bầukhông khí trong phòng bức bối đến ngạt thở, hai cô sinh viên vẫn làmcăng với nhau, rồi tắt đèn, đi ngủ.

Nghĩ đến tầng dưới đang bỏtrống, Xuân Vũ không sao ngủ được. Hình như tầng dưới không có người ngủ thì người tầng trên cũng ngủ không yên. Cả chiếc giường, trên nặng dưới nhẹ, cứ rung rung chao đi. Thực ra đó chỉ là do Xuân Vũ tưởng tượng,nhưng vì cô đã quen ngủ tầng trên, Thanh U tầng dưới, đêm đông giá lạnhmà vắng Thanh U, nên cô chẳng biết sẽ ngủ ra sao đây.

Nằm trongchăn, Xuân Vũ cũng không dám thở mạnh, cứ như là hễ có bất kỳ động tĩnhgì thì chiếc giường sẽ sập xuống. Xuân Vũ bỗng nghe thấy có tiếng độngkhe khẽ ở giường đối diện, chính là Văn Nhã.

Rồi đến tiếng bước chân, mở cửa đi ra. Khuya thế này Văn Nhã ra ngoài làm gì?

Xuân Vũ hồi hộp chờ đợi hồi lâu, vẫn không thấy bạn trở vào, dù đi toa-létcũng chẳng thể lâu như thế. Trong phòng chỉ còn một mình Xuân Vũ, bênngoài là màn đêm gió lạnh đang thổi, Xuân Vũ nằm trong chăn ấm lại càngkhông dám cựa quậy, chỉ sợ chiếc giường lại rung lên.

Cô bỗng thấy di động của mình có tín hiệu tin nhắn.

Tiếng "tít tít" hối thúc khiến Xuân Vũ lập tức nhớ đến cái đêm mà Thanh U gặn nạn... lưng cô lại nhớp mồ hôi, hình như tiếng chuông đang nhói vào ngựccô.

Sau một lát do dự, cô đưa tay ra cầm di động đưa vào trong chăn.

Chăn trùm kín đầu, ánh sáng màn hình hắt vào mắt Xuân Vũ. Cô co người trongchăn, nhìn màn hình, cứ như là cầm đèn pin tiến vào sơn động.

Chẳng khác gì vào sơn động phát hiện ra u linh, Xuân Vũ nhìn thấy mẩu tin nhắn giữa đêm khuya, cô suýt nữa thét lên.

Đây là tin nhắn do Thanh U gửi đến.

Tuy không dám tin ở mắt mình, nhưng rõ ràng là cột "người gửi" ghi rõ hai chữ "Thanh U"!

Mọi ngày họ thường nhắn tin cho nhau, "Thanh U" là người gửi nhiều tin nhất cho cô. Ở đây không thể có sự nhầm lẫn. Cô nhìn dòng "thời gian", vậylà gửi tin cách đây 2 phút.

Nhưng, Thanh U đã chết rồi kia mà?

Chiều nay máy của Thanh U cũng đã bị bà mẹ thiêu hủy. Ngay di động cũng chẳng còn, thì tin nhắn này phát đi bằng cách nào? Dù chuyển số sim sang mộtchiếc di động khác, nhưng chủ nhân thì đã chết, mấy hôm nay cũng khôngcó ai đụng đến chiếc máy của Thanh U, thì sao có thể bị chuyển đổi gìđược?

Chỉ có duy nhất một khả năng là, u linh đã phát tin nhắn này?

Xuân Vũ nhớ lại cái đêm hôm nọ cô bỗng nhận được tin nhắn "Cứu tớ với!" củaThanh U, sau đó đã xảy ra chuyện đáng sợ kia. Nhưng Thanh U đã hóa thành tro bụi mà vẫn nhắn tin cho cô được. Thật thế không?

Tin nhắn này là gì nhỉ?

Xuân Vũ nằm trong chăn, tay run run đến mấy phút, rồi cô cũng đọc tin nhắn của u linh.

"Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không?"

Lại là cái câu hỏi chết người này.

Cô thấy toàn thân lạnh toát, không khí trong chăn hầu như khiến cô ngạtthở, đành kéo chăn thò đầu ra thở dốc, lúc này cô mới thấy trán mình đẫm mồ hôi.

Căn phòng vẫn tối đen, Xuân Vũ không để ý đến giá lạnh gìnữa, chỉ mặc áo lót, cô ngồi dậy bật đèn đầu giường. Ánh sáng dìu dịuhắt vào chiếc di động Samsung của cô.

"Địa ngục tầng thứ 19?" XuânVũ khẽ nhẩm lại một lượt. Đêm hôm nọ Thanh U đi lượn vòng trong phòng,cũng đã nói ra câu này, khiến cả ba cô bạn đều sợ hết hồn. Nay Thanh Uđã chết mà lại gửi cái tin nhắn di động vẫn là câu hỏi này?

Vậy là chuyện gì đây? Xuân Vũ sợ tái mặt, không thể hiểu ra sao nữa.

Địa ngục. Lẽ nào Thanh U đã xuống địa ngục?

Đây là tin nhắn từ địa ngục?

Đầu óc Xuân Vũ hoàn toàn rối bời, không hiểu là kinh ngạc hay là khiếp sợ;hình như trong bóng tối có một bàn tay vô hình đã lôi cô vào một mê cung hỗn loạn. Cô bỗng rùng mình, lẩm bẩm như một kẻ tâm thần: "Thanh U đãnhắn tin, thì mình nên trả lời mới phải!"

Cô khoác chăn lên người, ngón tay phải run run, bấm trên bàn phím di động mấy chữ.

"Thanh U. Có phải là cậu thật không?"

Sau khi chững lại vài giây, tin nhắn đã được gửi đi.

Cô thở ra một hơi thật dài và cảm thấy người mềm nhũn ra. Chẳng rõ Thanh U ở địa ngục có nhận được không?

Cô vẫn trùm chăn ngồi trên giường, ánh đèn đầu giường hắt lên khuôn mặt,cô nghĩ, chắc sắc mặt mình rất nhợt nhạt, cứ như con cừu non lạc đường...

Thời gian từng giây từng giây trôi đi, bào mòn con tim Xuân Vũ.

Bỗng nhiên, tiếng "tít tít" tin nhắn reo lên.

Màn hình nhấp nháy. Xuân Vũ xem đồng hồ, lúc này đúng 12 giờ đêm.

Cô hít vào một hơi thật sâu, ngón tay cái chầm chậm nhấn nút. Mẩu tin trả lời của Thanh U.

"Hoan nghênh bạn đã đến địa ngục."

****************
Tg: Lần này mk sẽ làm 2 chap luôn
Mọi ng nhớ bình chọn cho mk nhé❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#địa