Chapter 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






...





          Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

          Từ trước đến nay, trên căn bản khách hàng của tôi đều do người quen cũ giới thiệu, những chuyện như thế này rất hiếm khi xảy ra. Nhưng thỉnh thoảng cũng có gặp vài người, những lúc đó tôi sẽ giải thích rõ ràng với họ và để họ tự quyết định.

          Tôi quay đầu lại, chân thành nhìn về phía ông Giang.

          "Tục ngữ có câu 'lời thật thì mất lòng'. Giang tổng, nếu như có cơ hội, sau này sẽ gặp lại."

          Nói xong, tôi phất tay và quay đầu rời đi.

          Giang phu nhân chạy đến ôm lấy tôi.

          "Không, Kiều đại sư, cô không thể bỏ chúng tôi được! Con trai, nhanh lên..."

          Giang Hạo Ngôn ngơ ngác đứng bên cạnh, gãi đầu một cái cũng đi đến ôm tôi.

          Tình huống lúc này là Giang phu nhân ôm eo tôi ở phía sau, còn Giang Hạo Ngôn ôm chặt tôi ở phía trước, người cao tầm 1m85 đến mức muốn ép chết tôi trong cơ ngực săn chắc của anh ta.

          Tôi bị kẹt đứng giữa hai người họ như một chiếc bánh sandwich, không thể cử động được.

          Giang Hạo Ngôn nói: "Mẹ, nói câu gì tốt đẹp để làm ba vui đi."

          Giang phu nhân gật đầu: "Giang Hồng Chấn, ly hôn đi!"

          Chủ tịch Giang: "..."

          Tôi: "..."

          Các bạn học đều đang nhìn bộ dạng kỳ lạ của chúng tôi, ông Giang không muốn lại tiếp tục mất mặt nên đành phải miễn cưỡng gật đầu.

          "Vậy đi lên đi."

          Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lâu Thiến Thiến đi theo chúng tôi lên lầu, Giang tổng dừng lại, quay sang lạnh lùng nhìn cô ta.

          "Vị bạn học này, mời cô đi xuống."

          Lâu Thiến Thiến mặt đỏ lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm, sau đó xoay người khóc lóc chạy đi.

         Chúng tôi đều không quan tâm đến cô ta, bởi vì vừa bước lên lầu hai, đã có một vết máu đỏ tươi đang lan dưới chân, thấm đẫm đôi giày thể thao trị giá 68 tệ của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro