Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






...





          Có một con mèo đen đang ngồi xổm dưới chân tôi, với một con chim trong miệng, con chim vẫn đang vùng vẫy đập cánh, và máu từ miệng con mèo chảy xuống đất.

          Giang phu nhân hét lên và bước tới đuổi con mèo đi.

          "Nãi Lạc, trời ơi, mày đang làm gì vậy, mau thả con chim này ra."

          Con mèo đen có đôi mắt rất kỳ lạ, một xanh nhạt, một xanh đậm, trong veo như ngọc. Giang phu nhân đuổi nó đi nhưng nó không có phản ứng gì, chỉ dùng hai chân trước giữ con chim nhỏ, càng cắn chặt hơn.

          Tôi bước vài bước về phía nó, nó liền ưỡn lưng, lông dựng đứng, nhe răng về phía tôi, rồi cụp đuôi bỏ chạy.

          Giang phu nhân hoảng hốt nhìn tôi.

          "Kiều đại sư, Nãi Lạc của tôi làm sao vậy? Bình thường nó rất kén ăn, chỉ uống được sữa nhập khẩu từ nước ngoài. Còn cá chỉ ăn được cá ngừ với cá hồi, nó sẽ không ăn những thứ này."

          Khi sát khí mới hình thành, chúng sẽ ảnh hưởng đến động vật trước tiên.

          Tôi quay đầu nhìn xuống, đứng ở tầng hai có thể nhìn thoáng qua toàn bộ phòng khách.

          Ở bốn góc Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một cây cột, hai bên cầu thang có một cái bệ tròn, nằm ở hướng Đông Bắc, là vị trí của Tấn.

          Tôi bấm ngón tay tính toán, sắc mặt nghiêm trọng.

          "Trong nhà của bà có người bố trí Phong Hồn trận*, oan hồn đang phiêu đãng trong đó, vĩnh viễn không tìm được đường ra, lâu dần sát khí sẽ ngưng tụ lại, làm tổn hại đến con người."

          *Phong Hồn trận: trận pháp phong ấn linh hồn

           "Oan... oan hồn?"

           Giang phu nhân sợ hãi đến tái mặt.

           "Oan hồn ở đâu ra chứ? Nhà tôi không có người chết!"

           Giang tổng liên tục cười khẩy.

           "Nói nhảm, càng nói càng thái quá. Đào Thanh, dù sao bà cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, sao lại có thể tin mấy loại chuyện như vậy?"

           Nói xong, ông ta xoa xoa mày, vẻ mặt không còn kiên nhẫn nữa.

           "Cô có thể nói cái gì đó khoa học hơn không?"

           Tôi ném cho ông ta một cái nhìn lạnh lùng.

           "Ông lại muốn ép tôi rời đi lần nữa."

           Giang phu nhân lập tức trừng mắt, đưa tay nhéo cánh tay của ông, ông ta đành nén giận bước sang một bên.

           "Tấn là gió, Chủ là trưởng nữ, có người đã ngã cầu thang chảy máu vài ngày trước, cô ấy là con gái lớn của các người sao?"

           Giang phu nhân hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực.

           "Kiều đại sư, cô thật lợi hại!"

           "Ha ha, Hạo Ngôn đã nói với cô rồi phải không?"

           Giang Hạo Ngôn bất mãn nói: "Ba, con chưa bao giờ kể chuyện gia đình mình cho bạn bè ở trường nghe cả."

           Chủ tịch Giang: "Hả?"

           Tôi quá lười để nói chuyện với ông ta nên cùng Giang Hạo Ngôn đến căn phòng ở góc Đông Bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro