Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ cười trên mặt cô gái lại càng thêm quyến rũ, nhưng vẻ mặt này phối hợp với hành động giờ phút này của cô gái, chỉ càng khiến cho Lưu Tông Lâm cảm thấy tuyệt vọng.

Lưu Tông Lâm hối hận tím ruột. Gã nên an an ổn ổn làm một người quản lý của nhà chứa, có quyền lợi, có địa vị, làm những chuyện mua bán nhỏ của mình, có tiền cầm, còn có vô số đàn bà bò lên giường của gã.

Nhưng gã lại hết lần này đến lần khác có ý đồ xấu với người phụ nữ của Lý Ninh Ngọc, lại còn dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu kia.

Lưu Tông Lâm lắc đầu thật mạnh. Sợ hãi sâu trong thâm tâm khiến cho nước mắt của gã không khống chế được rơi khỏi hốc mắt, còn cuống họng lại bị khát nước quá lâu, mở to miệng muốn cầu xin tha thứ nhưng lại không nói nên lời.

Dường như Lý Ninh Ngọc nhìn ra được suy nghĩ của gã, vậy mà lại có lòng tốt kêu Hà Tiễn Chúc lấy cho Lưu Tông Lâm một ly nước.

Giống như người đi giữa sa mạc trong một thòi gian dài đột nhiên nhìn thấy được cọng cỏ cứu mạng, Lưu Tông Lâm gần như đoạt lấy ly nước trong tay Lý Ninh Ngọc, uống ừng ực. Cảm giác thiêu đốt trong cổ họng cuối cùng cũng được hòa hoãn rất nhiều. Lưu Tông Lâm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lý Ninh Ngọc trước mặt.

"Chị Ninh... tôi... tôi không nên... có ý đồ xấu... với người phụ nữ của chị. Chị đại nhân đại lượng... bỏ qua cho tôi đi..."

Lưu Tông Lâm lắp bắp, giọng nói còn mang theo chút nức nở truyền vào tai Lý Ninh Ngọc. Biết rõ Lý Ninh Ngọc không có khả năng bỏ qua cho gã, nhưng vẫn ôm theo một tia hi vọng.

"Bỏ qua cho anh? Anh cảm thấy có thể sao? A ~ mở miệng nào, tôi đút cho anh ăn nhé." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc vô cùng dụ hoặc, cực kỳ giống yêu tinh mê hoặc lòng người trong mấy bộ anime.

Dĩ nhiên gã đàn ông không thể nào khuất phục, nhưng lại không thể trốn thoát, chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác. Lý Ninh Ngọc không chỉ muốn gã ăn thịt người, mà còn muốn gã ăn thịt của chính mình. Đây là chuyện tàn nhẫn đến cỡ nào. Lý Ninh Ngọc trông thấy dáng vẻ nhu nhược này của Lưu Tông Lâm thì vô cùng buồn nôn, nụ cười quyến rũ trên mặt cô gái dần dần trở nên lạnh lẽo.

Lý Ninh Ngọc ưu nhã đeo bao tay lên, cưỡng ép mở miệng Lưu Tông Lâm ra, nháy mắt ra hiệu với Hà Tiễn Chúc đứng ở phía sau một cái. Hà Tiễn Chúc vội vàng đi lên trước, đè lại hai tay của Lưu Tông Lâm.

Lưu Tông Lâm giãy dụa kịch liệt, cuối cùng vẫn không thể làm gì được. Gã bị Lý Ninh Ngọc tát một cái thật mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn miếng thịt của mình nhét vào trong miệng mình.

Trên miếng thịt kia còn dính vệt máu đã khô lại. Thịt người mang theo mùi máu tanh buồn nôn xộc thẳng vào xoang mũi của Lưu Tông Lâm. Gã nôn thốc nôn tháo một trận, nhưng vẫn bị Lý Ninh Ngọc cưỡng ép nuốt xuống.

Mỉm cười nhìn Lưu Tông Lâm ở trước mặt, lần lượt tháo hết những miếng thịt trên chiếc roi gai ngược xuống, nhét vào miệng của gã đàn ông, làm xong mấy chuyện này, Lý Ninh Ngọc tháo bao tay ra, ném sang một bên, động tác vẫn ưu nhã như cũ, giơ tay ra hiệu với mấy người đàn ông đứng trước cửa.

"Đem cậu ta đi tùng xẻo, cắt bỏ hết thịt... rồi cho cậu ta nuốt hết toàn bộ."

Cô gái ra vẻ suy tư nhìn về phía Lưu Tông Lâm đang nằm trên giường. Lúc này, gã đàn ông tựa như một chú cừu non, chỉ có thể để mặc người ta xâu xé. Sợ hãi xông lên đỉnh đầu, Lưu Tông Lâm muốn mở miệng, lại phát hiện bản thân không thể lên tiếng.

Ly nước lúc nãy có vấn đề! Lưu Tông Lâm nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, trong mắt đã tràn đầy oán hận, còn Lý Ninh Ngọc chỉ cười lớn, nói gã ngu xuẩn. Sao cô lại có lòng tốt cho gã uống nước cơ chứ? Thật ra... cũng không thể nói như vậy, chẳng qua chỉ là bỏ thêm chút thuốc vào trong nước thôi.

"Đúng rồi, mấy người đừng giết chết anh ta. Ít nhất khi tâm trạng của tôi không tốt, anh ta còn có thể có chút công dụng."

Lý Ninh Ngọc nhíu mày, lại nhìn về phía gã đàn ông kia. Lúc này, Lưu Tông Lâm mới chính thức cảm nhận được bản thân đã rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, vô cùng thống khổ nhưng lại không trông thấy điểm cuối cùng.

Gã bị kéo xuống giường, đưa đến phòng thẩm vấn trói lại, vẫn là cây cột trước đó đã trói gã. Gã ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng bỏ đi của Lý Ninh Ngọc, cửa sắt lạnh lẽo khép kín, còn có mấy người đàn ông lớn đang cầm dao đi về phía gã.

Bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu. Khoảng không phía trên Tam Giác Vàng không phải là bầu trời, cũng không phải là một màu xanh nước biển tĩnh lặng, mênh mông, mà là những nỗi thù hận và tiếng rên rỉ vô tận.

Tại sao bản thân lại đột nhiên trở nên tàn bạo như vậy chứ? Thật ra, cô cũng không biết. Có thể là do lại nghĩ đến sắc mặt ửng hồng, bất tỉnh nhân sự của cô gái nhỏ hôm đó rồi.

Ngồi trên vị trí không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm này, mỗi ngày đều trải qua khoảng thời gian lo lắng sợ hãi, Lý Ninh Ngọc đã trải qua cuộc sống như vậy quá đủ rồi. Nhưng cô từng phạm phải quá nhiều sai lầm, cô đã không thể quay đầu nữa rồi.

Lý Ninh Ngọc vốn sống trong một gia đình đơn thân. Trẻ con tuổi nhỏ khát vọng tình thương của mẹ, cũng may ba thương cô, sau khi có được tình yêu của ba thì lại mất đi người cha và em gái đã sống nương tựa lẫn nhau ngay trong độ tuổi thanh xuân.

Mười ba tuổi đã bị kéo vào vũng bùn nhơ này. Lý Ninh Ngọc tuổi nhỏ chỉ có thể một mình độc lập, "hưởng thụ" sự cô độc mà ở độ tuổi này không nên có. Lý trí của cô đè nén tâm trạng sầu muộn.

Thật ra, cô rất muốn có được sự ngây thơ, đáng yêu như những người đồng trang lứa, nhưng tất cả những thứ này đều chỉ có thể khát khao nhưng không thể có được.

Mặc dù kẻ cầm đầu đã chết dưới lưỡi dao của Lý Ninh Ngọc, nhưng những hồi ức thống khổ mà Ngô Chí Quốc mang lại cho cô kia, mãi mãi in hằn trong lòng Lý Ninh Ngọc, không dám nghĩ lại, nhưng cũng không thể vứt đi.

Cả đời này, Lý Ninh Ngọc đều đang chữa lành tuổi thơ của mình.

Cố Niệm... Cố Niệm... cái tên dễ nghe đến nhường nào.

Lý Ninh Ngọc có thể cảm nhận được tình yêu chân thành của cô gái nhỏ từ trong ánh mắt của nàng. Còn cô, cuối cùng cũng toại nguyện, có được trái tim và thân thể của cô gái nhỏ. Nhưng một Lý Ninh Ngọc thiếu thốn tình yêu, lại rút lui ngay lúc này. Nội tâm của cô nói với cô, bản thân không xứng được yêu.

Một đứa trẻ thiếu đi sự dạy dỗ của gia đình, nhạy cảm lại yếu ớt, dễ bùng nổ lại dễ tức giận, dễ dàng mê mang, lại khiếm khuyết cảm giác an toàn một cách nặng nề. Điều Lý Ninh Ngọc cần chính là tình yêu toàn tâm toàn ý của Cố Hiểu Mộng. Nhưng ánh mắt cô gái nhỏ nhìn về phía cô, rõ ràng giống như đang xuyên qua cô để nhìn một người khác vậy.

Cố Niệm... Cái người trong lòng em, rốt cuộc có phải là tôi không.

Lý Ninh Ngọc thừa nhận sự điên cuồng của mình đối với cô gái nhỏ, lòng ham muốn chiếm hữu gần như biến thái. Cô hận không thể khóa chặt cô gái nhỏ kia trong phòng, để trong mắt nàng chỉ có một mình cố, để nàng chỉ thích một mình cô.

Thậm chí, cô đã từng nghĩ, nếu như cô gái nhỏ không tiếp nhận cô, nếu như không chiếm được trái tim của cô gái nhỏ, thì cô sẽ giết chết nàng, làm thành tiêu bản treo trên đầu giường của mình, hoặc là, đặt nàng trong tủ lạnh, như vậy thì họ có thể ở bên nhau mãi mãi rồi.

Nhưng xuất phát từ bản năng của người yêu, cô không muốn tước đạt quyền tự do của cô gái nhỏ, càng không muốn bởi vì nguyên nhân tâm lý của bản thân mà mang đến thương tổn cho nàng. Một cô gái mình đầy thương tích, đang cẩn thận, dè dặt để che chở cho cô bé trong lòng mình.

Băng sơn mỹ nhân cuối cùng vẫn động lòng rồi. Mặc dù Lý Ninh Ngọc cường thế, nhưng cô cũng không muốn cưỡng ép cô gái nhỏ. Điều cô muốn là tình yêu đến từ hai phía, đối xử thẳng thắn với nhau.

Có lẽ cô đối với cô gái nhỏ vừa gặp đã yêu rồi. Suy nghĩ muốn chiếm hữu cô gái nhỏ của cô không phải chỉ mới ngày một ngày hai. Chỉ có thể nói, cô đối với Cố Hiểu Mộng mưu đồ đã lâu.

Mặc dù thủ đoạn của Lưu Tông Lâm có chút bẩn thỉu, nhưng cũng xem như đã làm tròn giấc mộng của Lý Ninh Ngọc. Nếm được sự ngọt ngào của cô gái nhỏ, Lý Ninh Ngọc vui vẻ, nhưng cũng rất sợ hãi.

Lý Ninh Ngọc đã từng nghĩ đến vô số khả năng. Nghĩ đến sau khi cô gái nhỏ tỉnh lại, phát hiện bản thân đã mất đi sự trong trắng có khi nào sẽ khóc không? Cũng từng nghĩ nàng sẽ mắng cô kinh tởm. Lý Ninh Ngọc đã nghĩ đến kết cục xấu nhất. Chính là cô gái nhỏ sẽ vì bị mình làm nhục mà tự vẫn.

Nhưng Lý Ninh Ngọc lại không ngờ đến, sau khi tỉnh táo lại, cô gái nhỏ lại trực tiếp cưỡng ép lấy đi lần đầu tiên của cô. Động tác của cô gái nhỏ không những không dịu dàng mà lại còn rất lỗ mãng, nhưng ngay giây phút bị phá thân, Lý Ninh Ngọc rất vui, là cảm giác thỏa mãn tràn ngập cõi lòng trước nay chưa từng có.

Cuối cùng hai người cũng đối xử thắng thắn với nhau. Vốn dĩ Lý Ninh Ngọc còn tưởng rằng bản thân đã lấy được trái tim của cô gái nhỏ, nhưng nụ hôn buổi sáng vội vội vàng vàng lại mang theo ý vị cầu xin kia, còn có ánh mắt của cô gái nhỏ khi nhìn về phía cô, lại khiến cho cô chìm sâu vào hoài nghi của bản thân.

Nước mắt không tự chủ lăn khỏi hốc mắt, sau đó lại bị Lý Ninh Ngọc mạnh mẽ chùi đi. Sự kiêu ngạo từ trong xương tủy của cô không cho phép cô khóc, nhưng sự sợ hãi trong đáy lòng cũng là thật.

Lái xe trở về biệt thự, vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại lớp trang điểm. Trong gương, đôi mắt sưng đỏ có chút chật vật. Lý Ninh Ngọc trưng ra một nụ cười miễn cưỡng. Vì để tránh cho cô gái nhỏ nhìn ra bản thân đã khóc, còn cố ý phủ thêm một lớp phấn lên mặt.

Nhớ lại sự khác thường đột nhiên xuất hiện lúc sáng của mình, nhất là khi dùng sức đẩy cô gái nhỏ ra, trong mắt cô vô cùng phiền muộn. Có lẽ cô gái nhỏ đau lòng rồi nhỉ... Lý Ninh Ngọc nhìn cảnh cửa đóng chặt, thở dài.

Lúc này, Cố Hiểu Mộng đã khóc rất lâu. Đôi mắt có chút sưng đỏ. Nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động, vội vàng trùm kín bản thân trong chăn.

Cô đẩy cửa ra, liền nhìn thấy chiếc bánh chưng nhỏ trên giường, kìm nén không thèm để ý đến cô gái nhỏ, đi thẳng đến tủ quần áo, cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng trên người mình, rồi lại bắt đầu mặc một bộ đồ khác lên người.

"Nhà chứa giao lại cho em. Sáng mai đi với tôi đến đó làm quen quy trình và luật lệ của nơi đó."

Giọng nói lạnh lùng truyền vào tai của Cố Hiểu Mộng. Buổi sáng, người kia còn từ chối mình, giờ lại đột nhiên thỏa hiệp, khiến cho Cố Hiểu Mộng có chút khó tin. Nàng đột nhiên vén chăn lên. Đập vào mắt là thân thể trắng noãn của Lý Ninh Ngọc.

Áo ngủ buổi sáng đã bị cô gái nhỏ xé rách, Lý Ninh Ngọc tưởng chiếc bánh chưng nhỏ trên giường sẽ không dám ló ra, cứ như vậy không hề kiêng kị cởi sạch quần áo của mình, toàn thân trên dưới chỉ mặc một bộ nội y, cúi người tìm kiếm đồ ngủ trong ngăn kéo.

Thân thể trắng noãn, gần như không một mảnh vải che thân cứ thế hoàn toàn bại lộ trước mặt của Cố Hiểu Mộng, mà một giây kế tiếp, Lý Ninh Ngọc liền bị một luồng sức mạnh đột nhiên kéo lên trên giường.

Nội tâm của Lý Ninh Ngọc rất mâu thuẫn. Cô cũng không biết rốt cuộc tình cảm cô gái nhỏ dành cho nàng là gì. Ánh mắt của cô vẫn lạnh lẽo như cũ, cứ thế ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.

"Em làm gì vậy?"

Nhưng giọng nói lạnh lùng và ánh mắt soi mói của Lý Ninh Ngọc khiến Cố Hiểu Mộng đau nhói. Cố Hiểu Mộng giống như lại nhìn thấy được Lý Khoa trưởng của kiếp trước, nhìn thấy Lý thượng tá đã bỏ lại một mình mình đi tìm cái chết..

Cánh môi bị hung hăng dày vò. Nụ hôn của cô gái nhỏ không có tiết tấu gì, mút lấy môi cô. Thân dưới mát lạnh, đồ lót đã trực tiếp bị Cố Hiểu Mộng cởi xuống. Nơi hạ thân mẫn cảm kia còn đang khô ráo, vẫn chưa ẩm ướt đột nhiên không một giấu hiệu bị mạnh mẽ xâm nhập.

Rất vất vả mới thoát khỏi được đôi môi của cô gái nhỏ, Lý Ninh Ngọc há to miệng thở hổn hển, trong miệng còn mắng chửi không ngừng, ngón tay bên trong thông đạo nhanh chóng ra vào. Lúc này, Cố Hiểu Mộng lại thêm một ngón tay vào.

Lý Ninh Ngọc đau đến mức nói không ra hơi. Ngón tay bên trong thông đạo ra vào càng lúc càng nhanh. Tiếng rên rĩ vỡ vụng từ trong miệng truyền ra. Lý Ninh Ngọc chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy ra từ nơi tư mật của mình.

Lý Ninh Ngọc giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy. Lần đầu tiên của cô bị cô gái nhỏ thô bạo cướp mất. Mà bây giờ vẫn cứ như vậy lại bị cô gái nhỏ cưỡng bức một lần nữa. Lý Ninh Ngọc không cam lòng, nhưng nhiều hơn chính là tủi thân. Lý Ninh Ngọc nhắm mắt, quay đầu đi, không nhìn dáng vẻ của người phía trên, lại cảm nhận được từng giọt nước mắt rơi lên mặt.

Mở mắt ra, chút ngọn lửa giận của Lý Ninh Ngọc khi nhìn thấy cô gái nhỏ lệ rơi đầy mặt trong nháy mắt lập tức bị dập tắt. Lý ninh Ngọc vừa mới mở miệng, liền cảm nhận được chiếc lưỡi ấm nóng luồn vào trong miệng mình.

Lần này không còn là gặm cắn thô bạo, mà là dịu dàng đúng nghĩa. Cố Hiểu Mộng tùy tiện lau nước mắt, cúi đầu dịu dàng hôn người kia, còn Lý Ninh Ngọc cũng không kìm lòng được vòng tay ôm lấy eo của cô gái.

Cô gái nhỏ buông tha cánh môi của Lý Ninh Ngọc, lại cúi đầu cọ lên cổ của Lý Ninh Ngọc, giọng nói mang theo tiếng nức nở vô cùng ủy khuất.

"Chị Ngọc, em muốn nghe chị nói chị yêu em."

Câu nói này truyền vào tai của hai người, sau đó là một trận trầm mặc vô tận...

"Tôi yêu em."

Lý Ninh Ngọc vẫn cứ khuất phục rồi. Bởi vì, Lý Ninh Ngọc mãi mãi không thể từ chối Cố Hiểu Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro