Chương 263: An Huy (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đến phòng tiệc dưới sự hướng dẫn của một người hầu thuộc Gia tộc Namgung.

Đó là một tòa nhà khổng lồ nằm ở trung tâm, lớn hơn ít nhất gấp năm lần so với sảnh tiệc của gia tộc Gu.

'Liệu nơi này có quá lớn đối với một vài người không?'

Số lượng người bên trong khiến tòa nhà có vẻ lớn một cách không cần thiết.

Khi tôi đến nơi, tôi không chỉ thấy mọi bàn tiệc đã được dọn xong mà cả hai vị Gia chủ và Phu nhân Mi đều đã ở đây chờ sẵn.

Có vẻ như họ đã đến đây ít nhất là vài phút trước.

Tại sao họ lại đến sớm thế?

Đồ ăn vẫn chưa được dọn ra hết và tôi thấy một số khuôn mặt lạ đang ngồi gần Namgung Jin.

'Họ có phải là những Trưởng lão không?'

Tôi nhìn thấy hai ông già có dáng vẻ sắc sảo, chứng tỏ họ là những kiếm sĩ cực kỳ giỏi.

Họ có vẻ là những trưởng lão của tộc Namgung.

Họ đến đây để dự tiệc à?

Khi tôi tò mò nhìn, ánh mắt của các Trưởng lão hướng về phía tôi.

Đôi mắt xanh của họ tỏa ra một bầu không khí mơ hồ.

Có thể nói đây chính là khí chất đặc biệt của tộc Namgung không?

Trong khi kiên trì chịu đựng cái nhìn của họ, tôi bước về phía trước.

Tôi từ từ bước về phía trước với sự chính trực, và khi đến trước mặt Namgung Jin và cha, tôi dừng lại.

"Cảm ơn ngài vì đã mời tôi đến dự tiệc."

Sau đó tôi cúi đầu và tỏ lòng tôn kính.

Tôi chỉ nói thế vì lòng tôn trọng thôi.

Chuyện này đã đủ phiền phức rồi, tiệc tùng cũng chẳng làm cho nó khá hơn.

"Chắc hẳn ngươi phải mệt mỏi vì đi một chặng đường dài. Chúc ngươi có một bữa tiệc vui vẻ."

"Cảm ơn những lời tốt đẹp của ngài."

Sau khi nghe Namgung Jin nói, tôi ngẩng đầu lên.

Cả hai chúng tôi đều không thành thực với nhau, nên điều đó thực sự không thoải mái.

Tôi đặc biệt cảm nhận được khát khao của Namgung Jin qua đôi mắt của ông ta.

'Tên muốn bữa tiệc sớm kết thúc hơn tôi chính là tên này đây'.

Có lẽ Namgung Jin còn cảm thấy tuyệt vọng hơn tôi.

Ông ta đã nhận được sự giác ngộ gì từ Lão Shin để có thể nhìn tôi bằng ánh mắt như thế?

'Tôi hiểu rằng giác ngộ là cách giải tỏa cơn khát của võ sĩ.'

Không thể nào tôi không biết, vì bản thân tôi cũng là một võ sĩ.

Ngay cả tôi cũng có thể phản ứng như vậy nếu tôi tìm được ai đó có thể sửa chữa khuyết điểm của tôi.

'Nhưng phiền phức vẫn là phiền phức.'

Chỉ vì tôi hiểu cảm giác của ông ta không có nghĩa là điều đó không còn là vấn đề nữa.

Quan trọng hơn,

'Tôi không thể giải quyết vấn đề của ông ta ngay bây giờ...'

Mặc dù biết được mong muốn của Namgung Jin, tôi cũng không thể làm gì để giúp ông ta.

Bởi vì lão già chết tiệt này dường như không có ý định thức dậy.

Nếu không có Lão Shin ở đây, tôi không thể cho thứ ông ta muốn được.

Dù sao thì kiếm thuật duy nhất tôi thấy của Gia tộc Namgung cũng là kiếm thuật mà Kiếm Ma đã thể hiện trong kiếp trước của tôi.

'Mặc dù kiếm thuật đó có vẻ phi thường.'

Cuối cùng, điều đó có nghĩa là nó khác với thanh kiếm của Lôi Kiếm mà Lão Shin đã thấy.

'Cô ấy vẫn chưa tới sao?'

Có vẻ như Namgung Bi-ah vẫn chưa tới đây.

Cô ấy không ngủ quên, phải không?

Điều đó chắc chắn có thể xảy ra nếu tôi nghĩ về tính cách của cô ấy.

'Từ nãy tới giờ,'

Tôi cố gắng hết sức để không để ý đến điều đó, nhưng tôi luôn cảm thấy những ánh mắt xung quanh.

Tôi không quay đầu lại để kiểm tra, nhưng dường như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía tôi, quan sát tôi.

'Có phải là các Trưởng lão không? Hay là ai khác?'

Tôi không biết họ đang cố nhìn thấy điều gì ở tôi, nhưng tôi biết chắc rằng tôi cảm thấy rất không thoải mái khi ở đây vì đây là gia tộc của người khác.

Họ nghĩ là tôi sẽ không để ý đến họ sao?

Điều đó có thể hiểu được.

Nếu là tôi của năm ngoái, có lẽ tôi sẽ không thấy được.

Tôi cảm thấy tồi tệ, nhưng tôi không muốn sử dụng Qi của mình để phản ứng lại điều này.

Tôi biết mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ nếu tôi làm vậy.

Tôi từ từ uống hết tách trà được phục vụ trước mặt.

Tôi đang cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng rồi tôi cảm thấy có sự hiện diện từ bên ngoài phòng tiệc.

Một lát sau, người hầu đứng đợi ở cửa lên tiếng.

"Thiếu gia đã tới."

Tôi liếc nhìn về phía cửa sau khi nghe người hầu nói.

Thiếu gia à... Thiếu gia của gia tộc Namgung chỉ có thể là tên khốn đó.

Tôi nghĩ anh ta không có trong gia tộc vì anh ta không xuất hiện khi chúng tôi đến, nhưng không ngờ anh ta lại có mặt.

Chị gái của hắn đã trở về gia tộc, nhưng hắn ta không ra chào đón cô.

Hoàn toàn không giống hắn.

'Đã một năm rồi sao?'

Chúng tôi đã không gặp nhau kể từ Giải đấu Long và Phượng, nên chắc cũng đã hơn một năm rồi.

Dấm Long của chúng ta đã xuất hiện.

Có người bắt đầu bước vào qua lối vào phòng tiệc.

Tôi nhìn về hướng đó.

Đó là một chàng trai trẻ đẹp trai với mái tóc trắng xanh và đôi mắt xanh trông giống Namgung Jin thời trẻ.

Gương mặt đẹp trai của tên khốn đó vẫn như ngày nào.

'Tôi không thích nó.'

Chuyện tôi tức giận mỗi khi nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai vẫn như xưa.

Tôi quan sát tên khốn đó qua khóe mắt.

Không có lý do gì đặc biệt cả, tôi chỉ muốn kiểm tra xem anh ta có thay đổi gì không.

Khi tôi quan sát hắn, tôi thấy có sự thay đổi đáng ngạc nhiên.

'Nó ổn định.'

Tên khốn đó lúc đó có Lôi Khí rất bất ổn.

Hơn nữa, Khí của anh ta hoàn toàn hỗn loạn vì anh ta có một loại Khí khác bên trong cơ thể và anh ta không thể kiểm soát nó theo ý muốn của mình.

So với lúc trước, khí thế hoang dã của hắn đã trở nên ổn định.

Khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt của hắn trở nên cứng nhắc, trông thật buồn cười.

Khí của anh ta có thể đã thay đổi, nhưng tính cách thì vẫn vậy.

Tuy nhiên, vẻ mặt cứng nhắc của hắn lại trở về nụ cười đẹp trai như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.

Hơn nữa, anh ta thậm chí còn nói chuyện với tôi khi đi ngang qua.

"Đã lâu không gặp, cậu Gu."

"Đúng vậy. Quả thực là như vậy, em vợ à."

Tôi nói thế để chọc tức anh ta, nhưng vẻ mặt của Namgung Cheonjun vẫn không thay đổi.

'Ồ...?'

Hắn ta đã chịu đựng điều này phải không.

Anh ta có rèn luyện cảm xúc của mình trong năm qua không?

Namgung Cheonjun đi ngang qua với nụ cười trên môi và tiếp tục bước đến chỗ ngồi của Gia chủ.

Tên khốn đó cũng muốn tỏ lòng tôn kính với các Gia chủ, và tôi tiếp tục theo dõi hắn từ phía sau.

Nói chính xác hơn thì tôi đã quan sát cơ thể của tên khốn đó.

'Huyết Khí... đã biến mất rồi sao?'

Khí của Huyết Ma tôi cảm nhận được từ Namgung Cheonjun trong giải đấu Long và Phượng.

Tôi thực tế đã bị ép phải hấp thụ một luồng Khí như vậy từ anh ta, và vì thế, tôi không cảm thấy bất kỳ Khí Huyết nào từ cơ thể Namgung Cheonjun.

'Có vẻ như chúng hoàn toàn... Hửm?'

Ngay khi tôi định quay đầu lại sau khi nghĩ rằng mình đã hấp thụ mọi thứ từ anh ta, tôi nhận thấy một sự khác biệt kỳ lạ.

Nếu Namgung Cheonjun sở hữu Huyết Khí, tôi hẳn phải cảm nhận được nó từ Đan Điền của hắn,

'Đó là gì thế?'

Nhưng có điều gì đó khác lạ.

'Ép chặt'

Tôi cảm thấy có điều gì đó khác lạ, và thực ra là phía trong tôi đã có sự thay đổi.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi ấm từ đan điền của mình.

[...Grr...rrr...]

Con thú đang ngủ cũng bắt đầu có phản ứng.

Khi nhìn vào lưng Namgung Cheonjun, tôi mới nhận ra tại sao cơ thể tôi lại phản ứng như vậy.

'Thằng khốn đó...?'

Khi tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào tên khốn đó, tôi nghe thấy một âm thanh khác từ lối vào.

"Tiểu thư đang bước vào tòa nhà."

Đó là thông báo về sự xuất hiện của Namgung Bi-ah.

Khi tôi quay đầu lại và nhìn về phía cửa ra vào, có ai đó đã mang theo làn gió nhẹ thổi đến.

Cô ấy bước đi rất nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra vô cùng thanh lịch khi cả hai tay nắm lại một chỗ và ánh mắt nhìn xuống.

Mái tóc được buộc đẹp đẽ của cô ấy tung bay một cách tuyệt đẹp.

Vẻ đẹp vốn đã rạng rỡ của cô thậm chí còn tuyệt vời hơn sau khi được trang điểm lại.

'Ôi trời.'

Tác động của nó mạnh đến nỗi mọi cảm giác quen thuộc mà tôi có với khuôn mặt cô ấy đều hoàn toàn tan vỡ.

Sức nóng bắt đầu tăng lên sau khi nhìn thấy Namgung Cheonjun đã biến mất ngay khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Namgung Bi-ah.

Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất nghĩ theo cách này, bởi vì mọi người trong phòng tiệc đều nhìn về phía Namgung Bi-ah.

Phu nhân Mi có vẻ đặc biệt ngạc nhiên, mắt bà mở to gấp đôi bình thường.

Namgung Bi-ah bình tĩnh bước về phía trước và từ từ cúi đầu.

"Con xin lỗi vì đã đến muộn."

Thực ra cô ấy không đến muộn.

Rốt cuộc thì cũng không lâu đến thế.

Mặc dù vậy, Namgung Bi-ah vẫn tỏ ra tôn trọng và Namgung Jin ra hiệu bằng tay rằng không sao cả.

Đúng như dự đoán, Namgung Bi-ah ngồi xuống đối diện với tôi.

Thông thường, cô ấy sẽ ngủ gật rồi, nhưng Namgung Bi-ah lại ngồi với tư thế đúng đắn, trông rất thoải mái.

'Cô ấy có đang phải chịu đựng cảm giác khó chịu bên trong không?'

Nhìn vào đôi đồng tử hơi run của cô ấy, có vẻ cô ấy rất khó chịu khi không có ai bên cạnh để dựa vào.

Bỏ điều đó sang một bên,

'Điều này thật quá sức.'

Đúng, đó là cách mô tả tốt nhất.

Cô ấy thực sự quá xinh đẹp.

Khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô ấy đã được trang điểm nên kết quả khiến tôi không thể chịu được.

Cảm giác đó quá choáng ngợp, nếu cô ấy ra ngoài với vẻ đẹp như thế, có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra với cô ấy.

Chỉ nhờ Namgung Bi-ah xuất thân từ Gia tộc Namgung và là một võ sư đạt tới Cảnh giới Đỉnh cao.

Nếu cô ấy là một người phụ nữ bình thường, cô ấy sẽ không thể ngăn chặn được tai họa sẽ xảy đến với mình.

Suy cho cùng, niềm tin phổ biến rằng một người phụ nữ xinh đẹp có thể hủy diệt cả một quốc gia không phải là không có lý do.

Namgung Bi-ah hiện tại đang ở đẳng cấp đó.

So sánh cô ấy với Ma kiếm trong kiếp trước của tôi, ngoại hình của họ khá giống nhau, nhưng nghĩ về cách cô ấy nhìn thế giới bị hủy diệt bằng đôi mắt trống rỗng và khuôn mặt vô cảm, cô ấy giờ đã là một người hoàn toàn khác.

'Tôi thật mừng vì đã dạy được cô ấy một vài điều.'

Tôi đã dạy cô ấy cách che giấu sự hiện diện của mình bằng cách sử dụng Qi và che mặt bằng mặt nạ, đó là những mẹo hữu ích.

Ngay sau đó.

-Này...

Tôi bắt đầu nghe thấy một giọng nói bằng thần giao cách cảm.

Đó là Namgung Bi-ah, người đang ngồi đối diện với tôi.

Tại sao cô ấy lại nói chuyện với tôi bằng thần giao cách cảm?

Khi tôi kiểm tra khuôn mặt cô ấy và tự hỏi tại sao, Namgung Bi-ah đang nhìn tôi với đôi mắt đầy lo lắng.

-...Thế nào?

-Cái gì thế nào?

-...T-Trông tôi thế nào...?

Vâng.

Tôi đang hỏi chuyện gì đây.

Tôi tự hỏi cô ấy đang hỏi về điều gì.

Tôi nhíu mày một chút và quan sát Namgung Bi-ah vì tôi không hiểu cô ấy đang nói gì, sau đó Namgung Bi-ah hỏi với khuôn mặt hơi đỏ.

-Tôi có... đẹp không?

Cô ấy hỏi tôi trong khi quay đầu đi như thể cô ấy không thể nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nghe câu hỏi bất ngờ như vậy, tôi giấu vẻ sửng sốt và quan sát cô ấy.

Đây là câu hỏi mà cô ấy đã từng hỏi tôi trước đây.

Tuy nhiên, lúc đó cô không ngần ngại hỏi lại và cũng không tránh giao tiếp bằng mắt.

Vẫn là câu hỏi đó, nhưng thái độ của cô ấy lại khác.

Nhìn thấy cô ấy đầy xấu hổ và lo lắng khiến tôi cảm thấy cô ấy đang tràn ngập cảm xúc.

-Ừ...thì.

Không giống như cô ấy, tôi vẫn chỉ là một đứa chậm phát triển và chưa hề thay đổi.

Tôi không ngờ cô ấy lại hỏi một câu như vậy nên tôi không thể trả lời trong khi cô ấy cố gắng nhìn vào mắt tôi.

Tôi tự hỏi liệu mình có cần phải phản ứng thật ấn tượng không và đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình sẽ nói, nhưng chỉ có một điều xuất hiện trong đầu.

-...Cô trông rất đẹp.

Đây là tất cả những gì tôi có thể nói vì tôi không giỏi diễn đạt.

May mắn thay, cô ấy có vẻ hài lòng với câu trả lời của tôi vì Namgung Bi-ah mỉm cười khi nghe vậy.

Cô ấy trông có vẻ nhẹ nhõm.

Tôi có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của cô ấy, điều đó làm tôi thấy ấm lòng.

Nhìn thấy nụ cười của cô ấy làm tôi cũng mỉm cười.

Tôi không biết tại sao nhưng chuyện đó cứ thế xảy ra.

Trong suốt thời gian đó, Namgung Cheonjun chỉ lặng lẽ quan sát Namgung Bi-ah.

******************

Bữa tiệc kết thúc mà không có điều gì đặc biệt xảy ra.

Các Gia chủ không thích uống rượu, và ở cấp độ của họ cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi rượu.

Đây chỉ là lễ ăn mừng sự xuất hiện của gia tộc Gu.

Nhưng nó không kéo dài được lâu vì lý do này.

Dù sao thì nó cũng chẳng thú vị gì.

'Tôi vẫn còn thấy hơi đau đầu vì những ánh nhìn đó.'

Tôi vỗ nhẹ vào vai mình.

Có phải vì những ánh mắt đổ dồn về phía tôi không?

Tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.

'Họ đáng lẽ phải bớt theo dõi tôi lại, nhưng thay vào đó, họ lại ngày càng lộ liễu hơn.'

Bởi vì tôi giả vờ không quan tâm nên tôi cảm thấy như có rất nhiều võ sĩ đang theo dõi tôi, không chỉ riêng các Trưởng lão.

Tôi không biết họ muốn học được điều gì khi quan sát tôi, nhưng chắc chắn là tôi không thấy dễ chịu chút nào.

"...Haizz."

Ngay khi tiệc kết thúc, tôi rời đi và đi dạo.

Khi tôi đang đi dạo để tận hưởng làn gió, một người nào đó bên cạnh tôi đã lên tiếng.

"Ngươi có mệt không...?"

"Tôi ổn."

Namgung Bi-ah cũng ngồi cạnh tôi.

Ban đầu tôi định quay về phòn nhưng Namgung Bi-ah lại rủ tôi đi dạo cùng cô ấy.

Nhờ đó, tôi có thể ngăn Namgung Jin lại gần tôi.

Tôi định bỏ chạy sau khi nói với ông ta rằng tôi mệt, nhưng thế này thì tốt hơn.

Ánh mắt tôi tự nhiên hướng đến Namgung Bi-ah khi cô ấy nói chuyện với tôi bằng giọng điệu quan tâm.

Giữa mái tóc được buộc đẹp đẽ của cô ấy, tôi để ý thấy món phụ kiện tôi mua cho cô ấy.

Nhận thấy món phụ kiện đó, tôi hỏi Namgung Bi-ah.

"Cô có định tiếp tục dùng nó không?"

"...Hửm?"

"Cô có thể vứt nó đi và sử dụng cái khác nếu mình muốn."

Nó rẻ hơn nhiều so với những phụ kiện khác của cô ấy nên tôi hỏi liệu cô ấy có thích thứ gì đắt tiền hơn không.

"..."

Nhưng Namgung Bi-ah đột nhiên tỏ ra như thể cô ấy bị tổn thương bởi những lời tôi nói.

Huh

"...Xin lỗi."

Thấy vậy, tôi tự nhiên xin lỗi.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm như vậy của cô ấy.

"...Được rồi."

Nhờ lời xin lỗi nhanh chóng của tôi, biểu cảm của cô ấy đã trở lại bình thường, nhưng không hiểu sao bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng.

Tôi có làm gì sai không?

Con phố được chiếu sáng bởi ánh đèn và ánh trăng trông đẹp lạ thường, nhưng tình huống khó xử đã khiến tôi không thể chiêm ngưỡng nó.

"Tôi nghĩ mình đã nói gì đó sai..."

Tôi đã nghĩ đến việc đưa cho cô ấy một cái cớ.

Tôi không thể quên được biểu cảm mà Namgung Bi-ah vừa thể hiện.

Tôi đang định mở lời,

"Nay là một đêm trăng rất sáng."

Nhưng tôi dừng lại khi có giọng nói ngắt lời.

Bên kia đường, tại một nơi có chút ánh sáng yếu ớt đủ để che khuất bóng tối, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ đó.

"Tôi không thể chào hỏi cậu tử tế sớm hơn nên giờ mới tới tìm cậu."

Đó chính là điều mà vị khách không mời mà đến đã nói.

Lời nói của anh ta rất tôn trọng, nhưng tôi để ý thấy anh ta đeo chiếc mặt nạ trong suốt khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

"Dạo này cậu khỏe không?"

Tôi quay lại đối mặt với tên khốn đó.

Khi tôi nhìn về phía hắn, tôi thấy đôi mắt xanh trong vắt đang nhìn tôi từ trong bóng tối.

Sau đó, hắn nói trong khi nhìn tôi.

"Anh rể."

Có lẽ hắn ta cảm thấy như đang nhai lưỡi dao trong khi thốt ra những lời đó, thế nhưng vị khách không mời mà đến, Namgung Cheonjun, vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nhìn thấy hắn ta như vậy, tôi vô tình đáp lại.

"Cái thằng tè dầm kia đang nói cái quái gì thế?"

Oh.

Đó là một sai lầm. (Bản dịch chính chủ ở wattpad)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro