Truyện dài: Tình sâu, duyên lại không cạn - Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng nhân/Fanfic - Series: Tình sâu, duyên lại không cạn

Chương 7: Đột nhiên nhận ra

Tác giả: Weibo 丛小祎

Dịch: Tiểu Tinh Xán《小星璨》

Đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không RE-UP !!

- - - - -

Tiêu Tễ bị đông lạnh nên tỉnh, hắn mơ màng sờ sờ cái chăn của mình, nhưng sờ kiểu gì cũng không sờ được, tưởng rằng chăn đã bị đá đi nên vươn tay sờ sờ tìm chăn.

Vừa sờ, dường như lại sờ được một cái chân, Tiêu Tễ bị dọa giật mình, tỉnh cả ngủ.

Hắn mở mắt, thì nhìn thấy Kính Huyền đang cầm chiếc chăn của mình.

Tiêu Tễ tức vô cùng, nói: "Tên thô lỗ này, ngươi lén lút trèo vào phòng ta, lấy chăn của ta làm gì?" Nói xong còn xoa xoa ngực mình.

Kính Huyền vứt lại chăn lên người hắn, vào thẳng chủ đề: "Làm sao ngươi biết được Vạn Tượng Phương, và làm sao ngươi đến được đây?"

Tiêu Tễ nói: "Vạn Tượng Phương là Lệ muội muội nói cho ta biết. Còn về làm sao đến được đây, thì còn làm sao nữa, ngồi thuyền đến chứ sao, không phải ngươi cũng lén trốn trên thuyền ta rồi tới đây sao?"

Kính Huyền nghe vậy, đôi mắt đen ám lại, tay vừa thi pháp, chiếc chăn trên giường lại quấn lấy Tiêu Tễ. Giọng nói của Kính Huyền lạnh lùng: "Tư Lượng Đảo là giao giới của Thần Giới và Tiên Giới, người của Nhân Giới nếu muốn đến đây nhất định phải có vật làm trung gian, ngươi tốt nhất là nên nói thật."

"Tại sao ta phải nói với ngươi?" Tiêu Tễ liếc nhìn Kính Huyền. "Ngươi, cái tên thô lỗ này, đúng là lạ lùng, cứ nhằm vào ta làm gì?"

Kính Huyền lạnh lùng 'hừ' một tiếng: "Ngươi tưởng là sau khi vết thương của ngươi khỏi rồi thì người bên Trưởng Lão Hội sẽ thả ngươi về một cách dễ dàng sao?"

Tiêu Tễ nhún nhún vai: "Bắt ta thì có tác dụng gì? Thần Tiên đều ức hiếp người phàm vậy sao?"

Kính Huyền lạnh lùng 'hừ' một tiếng, nói: "Bức họa Vạn Tượng Phương của ngươi, từ đâu mà có?"

Nghe vậy, Tiêu Tễ ngẩng đầu lên nhìn chàng.

Kính Huyền nhìn hắn: "Bức họa đó là do ta tiêu hủy, nếu không thì nội dung trên đó bị Trưởng Lão Hội phát hiện, ngươi đã bị xử lý rồi." Kính Huyền nói: "Ngươi muốn đưa nha đầu kia và Vạn Tượng Phương đi đâu?"

Kính Huyền nói xong cúi người xuống nhìn vào mắt hắn, nói: "Đừng hòng lợi dụng nàng ấy."

"Mục đích của ta và Lệ muội muội là như nhau, giúp đỡ lẫn nhau đôi bên cùng có lợi, có gì đâu mà không được."

"Nói nghe hay lắm." Kính Huyền nói: "Bây giờ Vạn Tượng Phương đã bị cướp mất, nếu ngươi không muốn bị vướng vào đám rắc rối này, thì mau nói thật."

Tiêu Tễ nghe thấy Vạn Tượng Phương bị cướp mất, trong lòng càng thấy cạn lời, không biết lão hoàng đế kia giao cho hắn cái việc xui xẻo toàn hố người kiểu gì? Cứ kiểu này, còn chưa cứu được cha mẹ, thì mạng của hắn đã phải để lại nơi này rồi. Hơn nữa cái tên thô lỗ trước mắt này trông rất thông minh, muốn lừa cho qua chuyện chắc chắn là không thể nào.

Cân nhắc một lúc, Tiêu Tễ nói: "Được được được, nói với ngươi là được chứ gì. Ngươi thả ta ra trước đã, để vậy khó chịu chết đi được." Hắn nói xong lại lắc lắc đầu.

Kính Huyền thả cho hắn thoáng bớt, ngồi lên giường: "Nói đi."

"Bức họa Vạn Tượng Phương đó, là người khác đưa cho ta. Lần hành động này, cũng là người khác lệnh ta đi làm. Còn về vật trung gian mà ngươi nói, có lẽ là cái vòng tay kia." Tiêu Tễ xoa nắn cổ tay bị trói đau. "Nhưng mà món đồ đó đã bị Tu gia lấy đi rồi, việc này ngươi cũng biết mà."

"Người khác là ai?"

Tiêu Tễ nói: "Cái này thì ta thật sự không biết."

"Không biết mà ngươi còn bán mạng vì người đó?" Kính Huyền nói xong bóp chặt lấy cổ tay của hắn. "Ta không có lòng kiên nhẫn đâu."

Tiêu Tễ nhìn vẻ hung dữ của Kính Huyền, biết chàng không phải đang đùa, đành nói: "Người đó giam lỏng cha mẹ ta, trừ việc bán mạng vì hắn ra ta còn có thể làm gì? Đưa Lệ muội muội và Vạn Tượng Phương đi cũng là theo lệnh mà làm, nhưng đợi khi đến được Nhân Giới, ta có thể bảo đảm an toàn cho Lệ muội muội, ta chưa từng muốn hại muội ấy! Hơn nữa, ngươi thấy Lệ muội muội ở trên đảo này sống những ngày như thế nào? Về quê hương, ta nhất định sẽ bảo vệ muội ấy, cẩm y ngọc thực, tuyệt đối không bạc đãi muội ấy."

"Đủ rồi!" Kính Huyền nói: "Ngươi đừng hòng đưa nàng ấy đi!"

Tiêu Tễ thấy dáng vẻ giận giữ của Kính Huyền thì bị dọa một trận: "Này này này? Con người của ngươi đúng thật là, ta đã kể hết những gì ta biết cho ngươi nghe rồi, ngươi không tin thì ta đâu còn cách nào nữa?"

Kính Huyền không để ý hắn, nói: "Đừng có bắt quàng làm họ, không được gọi nàng ấy là muội muội, nàng ấy không phải là muội muội của ngươi."

"Không phải là muội muội của ta, lẽ nào là của ngươi?" Nói đến đây, đôi mắt của Tiêu Tễ đảo một vòng, lúc này mới ngộ ra: "Thì ra, ngươi thích Lệ..."

Hai chữ "muội muội" còn chưa kịp nói ra, Kính Huyền đã phóng một ánh mắt sắc như dao về phía hắn.

"Hóa ra ngươi thích Lệ cô nương!"

Kính Huyền không để ý đến hắn, nói: "Ngươi thành thật một chút, giải quyết xong chuyện này, ta sẽ tiễn ngươi ra biển, lúc đó ngươi có thể đưa người của ngươi rời đi. vĩnh viễn không được quay lại đây nữa."

Rời khỏi Tu phủ, Kính Huyền điểm lại những manh mối trong đầu.

Quái vật đi theo mình muốn Vạn Tượng Phương, người khác trong miệng của tên người phàm kia cũng muốn Vạn Tượng Phương. Nhưng Vạn Tượng Phương ở Tư Lượng Đảo, tại sao ở Nhân Giới lại có người biết đến nó? Người ở Nhân Giới muốn có Vạn Tượng Phương rốt cuộc là ai? Hoặc, Vạn Tượng Phương là vật khởi động Tinh Túc Trận? Nếu thật sự là vậy, tại sao người ở Trưởng Lão Hội lại lấy nó làm tặng phẩm, sao lại phóng khoáng như vậy?

Kính Huyền lẩm bẩm: "Chỗ này có quá nhiều nghi vấn."

- - - - -

Ngày hôm sau, ba người xách hành lý cùng lên đường.

Kính Huyền nói: "Hướng mà yêu quái đó đi là Bối Vân Lĩnh." Nói xong, chàng lấy một mảnh lông vũ màu đen ra, thứ này là chàng lấy được từ trên người nó. "Ta cảm thấy nó cố ý để lại manh mối, dẫn dụ ta đến tìm."

"Bối Vân Lĩnh? Đó không phải là nơi ông đang tu luyện sao?" Đồ Lệ nói: "Đến đó ta phải đi tìm ông trước, bảo ông rời đi."

Kính Huyền từ sớm đã lường trước được suy nghĩ của Đồ Lệ, cũng chuẩn bị sẵn sẽ giả làm Hằng Lão để gặp nàng, tránh cho nàng lo lắng. Nên nói: "Được, đến lúc đó nàng đi tìm Hằng Lão, bảo ông ấy rời khỏi Bối Vân Lĩnh."

Tu Linh Tê có vẻ nghi ngờ: "Nghe nói Bối Vân Lĩnh đó, đường lên thì bốn mùa như xuân, chim hót hoa nở, nhưng đường xuống thì..."

"Đường xuống, đều là dã thú hung mãnh, cả năm đều là đêm tối." Đồ Lệ nói tiếp lời của Tu Linh Tê. "Hơn nữa, đường xuống của Bối Vân Lĩnh, là nơi lưu đày của những tội tiên phạm tội nghiêm trọng nhất, có thể nói là chỉ đi không có về."

Kính Huyền thấy Đồ Lệ nói chuyện sinh động như thế, hỏi: "Nàng không sợ sao?"

"Ta sợ gì chứ? Đó là nơi lưu đày của tiên nhân, ta là người phàm mà." Đồ Lệ nói xong vỗ vỗ vai Kính Huyền: "Huynh sợ rồi đúng không?"

Kính Huyền cười cười nói: "Ừm, sợ rồi. Đến lúc đó nàng phải bảo vệ ta nhiều hơn đấy."

Đồ Lệ nghe vậy đỏ mặt: "Ta làm gì gì có bản lĩnh như huynh chứ..."

Kính Huyền tựa như suy nghĩ gì đó, sờ sờ cằm: "Vậy sao, vậy nên đổi thành ta chăm sóc nàng nhiều hơn."

Tu Linh Tê thấy hai người như thế, nói: "Tình cảm của Đồ cô nương và Thượng Tiên tốt thật."

Nghe vậy, hai người lập tức cảm thấy ngại ngại.

Kính Huyền giả vờ ho khan, chỉ con đường phía trước: "Phía trước có khách trạm, tạm ở đó trước. Nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng lên đường sau."

- - - - -

Tu Linh Tê: Gì đây? Ta còn ở đây nha, không được chim chuột nhauuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro