Chương 3 - Ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nó hoàn toàn bình thường, tuyệt vời.”

Bốn tháng sau, khi tôi đã có thể rời khỏi máy móc hỗ trợ và đi lại được bình thường trên một đoạn đường, huấn luyện viên đã cùng tôi trong suốt quá trình hồi phục đã vỗ tay khen ngợi.

“Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi.”

“Là nhờ nghị lực của cô mạnh mẽ, thật sự, kỳ thật đùi cô bị gãy xương, bị thương đặc biệt nặng, nhưng cô là người duy nhất tôi từng thấy, trong toàn bộ quá trình dài đằng đẵng, chưa từng kêu đau lấy một tiếng.”

Tôi mỉm cười, không nói gì.

Tôi xuất viện rồi.

Làm thủ tục xong, đón xe rời khỏi bệnh viện.

Đã gần nửa năm, không trở lại, tôi im lặng một lát, ngón tay chạm vào khóa vân tay.

Mở cửa ra, bên trong thoáng có mùi bụi.

Đúng như tôi đoán, Chu Ngôn cũng rất ít khi trở về.

Tôi dọn dẹp sô pha một chút, mở hộp cháo thịt nạc vừa mua dưới lầu tiểu khu ra.

Mới vừa ăn hai miếng, điện thoại di động lại rung lên.

Nhìn tin tức trong nhóm, tôi trầm mặc.

“Trần Hàm xuất viện rồi.”

"Tôi đi, nhanh như vậy liền xuất viện, không phải bị thương rất nặng sao?”

“Cô ta lại muốn đi ra quấn lấy Chu Ngôn, kiếp trước Chu Ngôn thật sự là đã mắc nợ cô ta rồi, nên đời này mới cô ta quấn lấy không buông.”

“Đừng nói nữa, cô ta còn ở trong nhóm này, chờ cô ta thấy được, cẩn thận lại bị trả thù.”

“Tôi đi, gửi nhầm nhóm rồi.”

Nhanh chóng, tin nhắn trong nhóm, đã được thu hồi.

Tôi tắt điện thoại, tiếp tục ăn bát cháo kia.

Một mình ngủ một đêm, Chu Ngôn không trở về.

Trời sáng, tôi nâng bàn tay cứng ngắc lên, che giấu con mắt, chậm lại một lát, đứng lên, mặc quần áo vào.

Cầm lấy đồ trên bàn trà, đi ra ngoài.

Một khắc trước khi đóng cửa lại, tôi dừng lại một chút, lần nữa nhìn thoáng qua, là chính mình tỉ mỉ thiết kế ba phòng khách.

Bang, kéo cửa lại và rời đi.

Ở ngoài hành lang khoa chỉnh hình, tôi nhìn thấy Chu Ngôn.

Bọn họ vừa họp xong, một đám bác sĩ khoác  áo blouse trắng từ trong phòng họp đi ra.

Khi anh ấy nhìn thấy tôi, cả người ngây ngẩn đến động tác đang lật trang giấy trên tay cũng chợt ngừng lại.

Bác sĩ bên cạnh anh, nhìn chúng tôi một cái rồi ăn ý đi trước.

Tôi không biết tại sao tôi vẫn có thể cười và đi về phía anh ấy.

Có lẽ tôi có thể bình phục tốt, không thành tàn phế, đã là rất hạnh phúc rồi.

Có lẽ là tôi thoải mái hơn.

Làn da của anh ấy có nền tảng tốt, dưới mắt tuy có quầng thâm màu xanh nhạt nhưng cũng không thể nào che giấu được khuôn mặt hoàn hảo của anh ấy.

Anh ấy giải thích với tôi.

“Xin lỗi, hôm qua, anh có ba ca phẫu thuật, chờ làm xong, phát hiện em đã làm xong thủ tục, rời khỏi bệnh viện.”

Tôi gật đầu, đưa tài liệu trên tay lên.

“Cái này cho anh.”

“Cái gì?" Trong ánh mắt anh, có một thoáng mờ mịt.

Tôi nhún nhún vai, thoải mái cười một tiếng.

“Anh mở ra xem sẽ biết, là thứ anh muốn...... Chu Ngôn, nhà ở, xe cộ, tôi đều không cần, chúc anh về sau càng thêm thành công, chúng ta không hẹn gặp lại.”

Giao xong đơn ly hôn, tôi lui về phía sau, đi lẫn vào trong đám người

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro