Chương 225: Trái đạo đức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Mười Một, thành Yên Kinh có trận tuyết đầu tiên.

Tuyết không lớn, nhưng thời tiết đã lạnh thấu xương. Nghe nói dãy núi ở phía đông đã bị tuyết chặn kín đường đi, thợ săn không dám vào núi. Cũng có người vì mưu sinh mà liều mình vào núi, không vì gì khác, mùa này săn được một tấm da sói trắng bán cho các phu nhân nhà giàu có thể được trăm lượng bạc.

Vì mưu sinh, con người có thể làm bất cứ điều gì.

Trên mái cung điện ngoài hoàng cung, đều phủ một lớp tuyết trắng, tuy không dày như trong mùa đông, nhưng cũng đã lộ ra vẻ đẹp đầu tiên. Những thái giám và cung nữ mới vào cung vẫn còn rất ngạc nhiên, khi quét tuyết trong sân thường không kìm được mà dùng chân giẫm lên, có lúc nghỉ ngơi không có ai, còn vo tuyết thành quả cầu ném nhau chơi, thật là thú vị.

Những người lớn tuổi hơn, thì không có hứng thú như vậy. Mùa đông, con người dễ dàng trở nên dễ xúc động, dường như mọi thứ đều mất đi hy vọng. Nhìn những cung nữ mới vào, chỉ biết lắc đầu thở dài. Hôm nay có mà mai không, năm nào cũng có người vào cung, năm nào cũng có người chết. Không thấy tuyết trắng tinh khiết này sao, dưới lòng đất chôn bao nhiêu xác vô danh. Trong cung nhìn thì tráng lệ, thực ra nguy hiểm, đối với họ, điều may mắn lớn nhất là sống bình an vài năm, đến khi hết năm thuận lợi rời cung, lập gia đình, sống yên ổn.

Tiếng niệm kinh trong Từ Ninh cung gần đây không còn thường xuyên như trước. Có lẽ là quá lạnh, thái hậu ngồi trong điện chép kinh, chép không lâu thì tay chân đã cứng đờ, cung nữ vội mang lò sưởi đến cho bà ủ tay.

"Già rồi..." Thái hậu thở dài, nói: "Gần đây tay chân lúc nào cũng lạnh."

"Có lẽ trong điện quá lạnh," Mai Hương đáp: "Nô tì sẽ cho người thêm than vài lò sưởi."

Thái hậu cười nhẹ, không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày, xoa trán, Mai Hương nói: "Thái hậu nương nương có muốn vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát không?"

"Được." Thái hậu đáp. Mai Hương nghe lời dìu thái hậu vào phòng ngủ, vừa đến cửa phòng, thái hậu chợt nói: "Mai Hương, ngươi đứng canh ngoài cửa, không cho ai vào."

Mai Hương không hỏi tại sao, chỉ gật đầu rồi lui ra. Thái hậu lúc này mới nhìn người bên trong.

Bên giường của bà, có một người đang ngồi, người đó chống tay ra sau, chân gác lên ghế, bà vốn được nuông chiều, giường đệm luôn là những thứ tinh tế mềm mại nhất, người này ngồi như vậy, làm lún giường đi một nửa, thật là buồn cười.

"Ngươi không muốn sống nữa sao? Dám đến đây." Thái hậu bình tĩnh nói, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong mắt.

Đó là một người đàn ông trung niên, gương mặt cương nghị anh tuấn, mang chút phong trần không thuộc về thành Yên Kinh, nghe vậy, ông ta chỉ cười nhẹ, không quan tâm, nói: "Nhu Gia, lâu rồi không gặp."

Thân hình thái hậu khẽ run lên, "Nhu Gia" là nhũ danh của bà, bao nhiêu năm trôi qua, tiên đế khi còn sống chưa từng gọi bà như vậy một lần, chỉ có người đàn ông trước mặt này, dù bà là tiểu thư nhà họ Lâm, là thái tử phi, là hoàng hậu, hay là thái hậu như bây giờ thì khi gọi bà ông ta vẫn luôn gọi "Nhu Gia".

Người đàn ông này là Ân Trạm.

Hạ quận vương, đệ đệ tiên đế, vị Chiêu Đức tướng quân lừng danh, cứ thế mà xông vào tẩm điện của thái hậu, gọi bà một cách thân mật như vậy.

Thái hậu mấy năm nay luôn giữ vẻ bình tĩnh, giờ đây đã có một vết nứt, bà thậm chí còn tỏ ra căng thẳng.

"Đừng lo," Ân Trạm nói: "Ta đến gặp hoàng thượng, lúc đến đây không ai phát hiện, nàng nên tin vào khả năng của ta. Nhu Gia, nàng vẫn luôn cẩn thận như vậy."

Thái hậu lạnh lùng nói: "Dù sao mấy chục năm trước, ta đã vì không cẩn thận mà gây họa lớn rồi."

Ân Trạm im lặng một lúc, mới nói: "Chuyện đó đã qua rồi."

"Đối với ta thì không," thái hậu nhạt nhẽo nói: "Ta ăn chay niệm Phật mấy chục năm nay, chính là để chuộc lại tội lỗi năm xưa."

"Ồ?" Ân Trạm cười nói: "Ta còn tưởng nàng cầu nguyện cho ta, cầu nguyện ta bình an vô sự."

Lời này nói ra đầy ý tứ đùa cợt, khiến thái hậu nhíu mày, bà nói: "Ta không hiểu, ngươi trở về làm gì?"

"Nhu Gia," Ân Trạm thu lại nụ cười, "Nàng vẫn không chịu nói thật lòng, mục đích ta trở về, chẳng phải giống mục đích của nàng bao năm nay sao?"

Thái hậu nói: "Ta không có mục đích gì."

"Nàng hẳn đã gặp Chi Li rồi." Ân Trạm cắt lời bà, "Nó rất giống nàng."

Thân hình thái hậu đột nhiên không kìm được mà run rẩy, từ lúc bắt đầu đến giờ bà vẫn giữ bình tĩnh, giờ phút này đột nhiên sụp đổ.

"Chi Lê, nó là..."

"Nó là con của nàng." Ân Trạm dịu dàng nói, "Bao năm nay, ta đã dạy dỗ nó rất tốt, nó rất xuất sắc, chỉ là lòng nó còn mềm yếu. Điều này bất lợi..." vẻ mặt ông ta hiện lên chút lo lắng, "Đối với việc nó sẽ làm sau này, đây là một trở ngại."

"Ngươi nói những điều này với ta làm gì," thái hậu cười lạnh, "Nó dù là con ta... cũng không thể công khai. Ngươi đã tái hôn, hãy an tâm sống đời của ngươi đi."

"Hoá ra nàng giận ta vì chuyện này." Ân Trạm ngược lại tỏ ra vui mừng, cười nói. Nếu điều này rơi vào tai người nhà họ Ân, phu nhân Ân Diên Trạch, e rằng họ sẽ kinh ngạc lắm. Ông ta cương nghị, phong trần, nhưng không có tình cảm. Lý do là ông ta dành hết tình cảm cho người trước mặt này.

"Năm đó tiên đế đề phòng ta, ta buộc phải cưới, không chỉ vì ta, mà còn vì nàng, vì Chi Lê" Ân Trạm nói: "Có Diên Trạch rồi, tiên đế bớt nghi ngờ. Ta không đụng đến cô ta, Nhu Gia," ông ta nhìn thẳng vào mắt thái hậu, "Trong lòng ta chưa từng có ai khác."

Thái hậu quay đầu, muốn tránh ánh mắt của ông ta, vừa quay đầu lại đụng vào gương đồng bên cạnh. Trong gương, người phụ nữ, đã không còn là cô gái đáng yêu như xưa, bao nhiêu năm trôi qua, dung nhan bà dần phai tàn, tóc còn có vài sợi bạc, bà không còn trẻ như trước. Thời gian không thương tiếc tàn phá nhan sắc của người đẹp, trong đó, đối với phụ nữ còn tàn khốc hơn đàn ông. Ân Trạm so với trước càng trưởng thành, càng quyến rũ, đứng bên cạnh ông ta, ai cũng không thấy họ xứng đôi.

Trong hoàng cung này cuối cùng đã biến bà thành người xa lạ.

"Ta không muốn nghe những điều này." Thái hậu nói: "Nếu ngươi đến để ôn chuyện cũ, mời ngươi ra ngoài. Năm đó ta đã nói rất rõ, đời này đừng gặp lại. Xem ra ngươi không để tâm lời ta nói."

"Năm đó là tình thế ép buộc, ta đã trù tính hai mươi năm, chính là vì hiện tại." Ân Trạm nói: "Nhu Gia, dù bây giờ, trong lòng nàng vẫn có ta, đúng không? Dù nàng bỏ được ta, nhưng không bỏ được Chi Lê. Ngàng với nó bao năm không gặp, nó luôn nghĩ mẫu thân ruột của nó đã chết, nếu ta nói cho nó biết thân phận thật..."

"Không!" Thái hậu nhanh chóng ngắt lời, "Đừng nói với nó."

"Nàng biết điều đó không thể, Nhu Gia." Ân Trạm nói:

"Nó nên học cách chấp nhận số phận của mình. Cũng nên nhận lại mẹ ruột của mình, chẳng lẽ nàng không muốn nó gọi nàng một tiếng mẹ? Chi Lê rất tốt, nó sẽ không hận ai, nó không nỡ để nàng đau lòng."

Vai thái hậu run lên.

Bà ở trong cung đã nhiều năm, trông có vẻ không tranh giành với đời, nhưng lại giữ vững vị trí thái hậu một cách chắc chắn. Chính xác mà nói, khi tiên đế còn sống, bà đã luôn giữ vị trí hoàng hậu vững chắc, mọi việc đều làm không chê vào đâu được.

Thái hậu là tiểu thư nhà họ Lâm, khi còn trẻ, là con gái trưởng của Lâm Thành Bá. Tiếng tăm ôn nhu, hiền thục của bà được biết đến rộng rãi, lúc mười sáu tuổi, bà được hoàng đế lúc bấy giờ gả cho thái tử, trở thành thái tử phi.

Một khi vào cung sâu như biển, từ đó Tiêu Lang trở thành người qua đường. Trong lòng thái hậu cũng có một Tiêu Lang, người đó không ai khác, chính là Hạ quận vương Ân Trạm, em cùng cha khác mẹ của thái tử, khi đó còn là hoàng tử.

Lâm Nhu Gia một ngày lên núi đến chùa cầu phúc, gặp phải kẻ xấu, đúng lúc đó Ân Trạm ở gần đó, đã cứu Lâm Nhu Gia một mạng. Lâm Nhu Gia cảm kích, giúp Ân Trạm băng bó vết thương. Hai người trẻ tuổi bắt đầu nảy sinh tình cảm đặc biệt. Bà bị thu hút bởi sự anh dũng, uy vũ của Ân Trạm, còn Ân Trạm thì thích sự dịu dàng, ôn nhu của bà. Lâm Thành Bá cho rằng chuyện con gái gặp nạn truyền ra ngoài không tốt, nên đã không công khai. Khi đó, những hạ nhân nhà họ Lâm có mặt đều bị xử lý hết. Vì vậy, chuyện này không ai biết. Trong mắt người ngoài, Lâm Nhu Gia và Ân Trạm vẫn là hai người không liên quan gì đến nhau.

Nhưng tình cảm không cần không gian, thích là thích, đôi khi chỉ cần một cái nhìn nhẹ nhàng, lâu ngày, sẽ dẫn đến một chấp niệm lớn. Ân Trạm vốn định cho người đến nhà họ Lâm cầu hôn, nhưng chưa kịp thực hiện thì tin hoàng đế ban hôn đã truyền đến.

Lâm Nhu Gia trở thành thái tử phi.

Cuộc đời có lẽ là như vậy, luôn có những điều không trọn vẹn. Lâm Nhu Gia nghĩ, có lẽ Ân Trạm chính là chấp niệm mà bà cả đời này không thể hoàn thành. Bà quyết định buông bỏ mối tình thuở thiếu thời, làm tốt vai trò thái tử phi.

Bà đã làm rất tốt, hoàng đế băng hà, thái tử trở thành hoàng đế mới, bà trở thành hoàng hậu, thậm chí còn sinh hạ một tiểu thái tử.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lâm Nhu Gia từ khi vào cung. Lâm Thành Bá cảm thấy rất hài lòng, cách ngày lại để phu nhân vào cung cùng con gái nói chuyện, nhà họ Lâm đều tự hào về Lâm Nhu Gia. Huynh đệ tỷ muội của bà cũng được hưởng lợi, còn hoàng đế vì có tiểu thái tử trước, đối với đứa con trai trưởng này rất quan tâm, thường xuyên đến Từ Ninh cung, điều này khiến Lâm Nhu Gia rất vui mừng.

Hoàng đế ba cung sáu viện bảy mươi hai phi tần, không thể chỉ yêu thương một người phụ nữ, đặc biệt là làm hoàng hậu càng phải hiền minh, rộng lượng, không thể ghen tuông. Nhưng trong lòng Lâm Nhu Gia, vẫn chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, bà không chịu nổi sự lạnh nhạt. Vì vậy, sự quan tâm mang lại bởi con trai đối với bà trở nên vô cùng quý giá.

Sau đó, trong cung lần lượt có thêm các hoàng tử khác. Lưu Thục Phi sinh hạ nhị hoàng tử, Hạ Quý Phi sinh hạ tam hoàng tử, còn có những mỹ nhân tân tuyển khác. Hoàng đế sủng ái Lưu Thục Phi, tán thưởng Hạ Quý Phi, đối với nhị hoàng tử và tam hoàng tử cũng rất tốt. May mắn là tiểu thái tử được hoàng đế đích thân nuôi dưỡng, hoàng đế vẫn cưng chiều thái tử nhất.

Hạ Quý Phi sau khi sinh hạ tam hoàng tử không lâu thì qua đời, hoàng đế nuôi tam hoàng tử dưới danh nghĩa hoàng hậu. Bề ngoài Lâm Nhu Gia đối xử tốt với tam hoàng tử, nhưng thực ra bà ghét bỏ, sợ đứa trẻ này sinh ra những ý nghĩ không nên có, muốn tranh giành với thái tử, không ngừng đề phòng. Dù sao thái tử chính là chấp niệm cuối cùng của Lâm Nhu Gia.

Nhưng ông trời lại cướp đi chấp niệm cuối cùng bên cạnh Lâm Nhu Gia.

Thái tử chết lúc năm tuổi.

Lâm Nhu Gia gần như phát điên, bà gần như phát cuồng, một mực khẳng định là do tam hoàng tử làm, nếu không hai hoàng tử cùng chơi trong ngự hoa viên, sao chỉ có thái tử gặp chuyện?

Hoàng đế an ủi bà, Lâm Nhu Gia căm ghét muốn Tam hoàng tử lập tức chết, sau đó thái y đến, kiểm tra xác thân, thêm lời chứng của các cung nhân, thái tử là do bẩm sinh, phát bệnh tim đột ngột mà chết. Tam hoàng tử vô tội.

Lâm Nhu Gia gần như sụp đổ, bà biết nhiều người như vậy, thái y không thể nói dối, nhưng đó không phải là câu trả lời bà muốn. Nếu không phải Tam hoàng tử, bà sẽ không còn đối tượng để gửi gắm nỗi căm hận, bà sẽ chết mất.

Sau khi thái tử chết, hoàng đế một thời gian rất quan tâm Lâm Nhu Gia, vì thế mà chiều theo bà đủ thứ, nhưng lòng kiên nhẫn của đế vương có hạn, Lâm Nhu Gia ngày ngày u ám, lâu ngày, hoàng đế không còn thích đến Khôn Ninh cung nữa. Mà trong cung tranh đấu khắc nghiệt nhất, chỉ cần lùi một bước, rất có thể rơi vào vực sâu vạn trượng. Ví dụ như mẫu thân của Nhị hoàng tử, Lưu Thục Phi, lúc này đã có ý đồ mưu đồ.

Nếu lập Nhị hoàng tử làm thái tử, Lưu Thục Phi sẽ trở thành thái tử phi, thay thế vị trí hoàng hậu chỉ là chuyện sớm muộn. Hoàng hậu có chút lo lắng, Lâm Thành Bá nói với bà không cần sợ, bà vẫn còn có một tam hoàng tử. Tam hoàng tử này tính tình giống hệt Hạ Quý Phi đã qua đời, thông minh, biết tiến biết lùi, không phải không thể lợi dụng. Dù thế nào, đã mất một thái tử, tuyệt đối không thể mất luôn vị trí hoàng hậu.

Lâm Nhu Gia nghe lời Phong Thành Bá, tỉnh ngộ, quyết tâm giữ vững vị trí của mình, không để người khác có cơ hội. Bà bắt đầu ôn hòa với Tam hoàng tử, nuôi dạy cậu ấy, như một người mẹ từ mẫu. Tam hoàng tử cũng không phụ sự mong đợi của bà, trở nên sắc bén, và một tiếng "mẫu hậu," dường như rất thân thiết. Gần như khiến người ta quên mất, vài năm trước, vì cái chết của thái tử, hoàng hậu căm ghét muốn giết cậu ấy.

Đôi khi Lâm Nhu Gia nhìn cảnh mẹ con hòa thuận giữa bà và thái tử, trong lòng không khỏi mỉa mai không lời, chỉ cảm thấy đó chỉ là hai người đang diễn trò. Bà càng nhớ con trai đã mất, cũng lạnh lùng với sự vô tình của hoàng đế.

Lúc này, Ân Trạm khải hoàn trở về.

Từ khi Lâm Nhu Gia trở thành thái tử phi, Ân Trạm rời Yên Kinh, đi biên cương. Lâm Nhu Gia chỉ có thể biết tin về ông ta từ báo cáo của cung nhân. Nhưng thời gian lâu dần, bà bận rộn với tranh đấu và chịu đựng, cuộc sống thay đổi lớn, cũng đã quên những chuyện này. Ân Trạm dường như là một ảo ảnh rất xa vời, rất xa vời, khi Lâm Nhu Gia biết ông ta sẽ trở về, bà cũng rất bình tĩnh, cho rằng sau nhiều năm, khi gặp lại Ân Trạm, có lẽ cũng chỉ là hai người xa lạ gặp nhau mà thôi.

Bà không biết là đã đánh giá quá cao quyết tâm của mình hay đánh giá thấp lòng mình, khi gặp lại Ân Trạm, trong chốc lát, bà phát hiện ra rằng, hàng ngàn đêm ngày đã trôi qua, không hề làm phai nhạt tình cảm của mình dành cho Ân Trạm. Ân Trạm vẫn là hình ảnh trong ký ức của bà, thậm chí còn quyến rũ hơn trước. Chỉ có điều, Ân Trạm bây giờ đã kết hôn, và bà biết người vợ đó, cũng giống như bà ngày xưa, dịu dàng và thiện lương. Nhìn lại bản thân, Lâm Nhu Gia cảm thấy mình bây giờ không còn là mình nữa, khó có thể đối diện với Ân Trạm.

Nhưng Ân Trạm lại dám xông vào tẩm cung của bà.

Ông mạo hiểm bị phát hiện và mất mạng, bất chấp mọi thứ, giống như lần đầu tiên gặp gỡ, ông đã dũng cảm bảo vệ một cô gái xa lạ, không ngại bị thương. Ông  xông vào tẩm điện của bà , xông vào trái tim khô cằn của bà.

Ân Trạm hiểu hết mọi nỗi bất mãn, đau khổ và tức giận của bà. Ông mạnh mẽ và dũng mãnh xoa dịu những vết thương và trống trải trong lòng bà suốt bao năm qua. Tình cảm của họ bùng phát như một ngọn lửa nhỏ được thêm củi, bùng cháy rực rỡ, trở thành ngọn lửa thiêu đốt cả trời đất.

Không ai trong số họ có thể ngăn cản ngọn lửa đó lớn dần, dù biết rằng kết cục cuối cùng là vạn kiếp bất phục, như đi trên dây thép trong cơn nguy hiểm mà vẫn đắm chìm. Nhưng không ai muốn dừng lại. Dường như chết như vậy cũng xứng đáng.

Ân Trạm nói với bà rằng người vợ ông lấy chỉ vì lệnh của phụ mẫu, không có tình cảm. Trong lòng ông, suốt đời suốt kiếp, ông chỉ yêu một người phụ nữ, chính là Lâm Nhu Gia.

Lâm Nhu Gia là một người phụ nữ, bà giả vờ hiền thục đoan trang bao năm qua chỉ vì một người đàn ông không yêu bà. Lúc này đây, trước Ân Trạm, bà bỗng cảm nhận được hương vị của tình yêu. Bà điên cuồng, bà bất chấp, thậm chí bà còn sinh con cho Ân Trạm.

Đứa con đó, Ân Trạm đã cho nó một thân phận trong Ân gia. Thậm chí, người vợ đã qua đời của Ân Trạm cũng là nạn nhân của bí mật này.

Bà đã phản bội chồng mình, hắn phản bội người huynh huynh đệ tốt nhất của mình. Họ đạt đến đỉnh cao của sự vui sướng trong sự phản bội, nhưng niềm vui đó không phải là vĩnh cửu.

Hoàng đế cuối cùng cũng nghe được tin đồn, nhưng họ giấu kín quá tốt, không tìm được chứng cứ. Hoàng đế liền ra một chỉ thị, điều Ân Trạm đi Vân Trung.

Ân Trạm ra đi một cách ung dung, trước khi đi ông thậm chí còn cưới thêm một vợ kế, không lâu sau người vợ kế đó cũng mang thai. Hắn đi vội vã, không để lại lời nào cho Lâm Nhu Gia, khiến bà hận suốt nhiều năm. Bà nghĩ rằng mình lại bị bỏ rơi, nhưng vẫn không cam lòng.

Cho đến khi Thái tử đăng cơ, trở thành Hồng Hiếu hoàng đế, bà trở thành Thái hậu, càng ngày càng trốn trong Từ Ninh cung để chép kinh Phật. Bà chép nhiều năm, khiến bản thân không biểu lộ cảm xúc, nhưng khi người đàn ông này, người đã quấy rối cuộc đời bà suốt nửa đời, mạo hiểm xông vào tẩm cung của bà, bà buồn bã nhận ra, trái tim bà vẫn rung động vì ông. Những kinh Phật đó không hề có tác dụng, bà dễ dàng bị hắn khơi dậy sự điên cuồng, không thuốc chữa.

"Ngươi làm ta bối rối, Ân Trạm." Bà nhẹ giọng nói. Câu nói này không mang tính kiêu ngạo, ngược lại còn nhẹ nhàng, giống như Lâm Nhu Gia của nhiều năm trước. Bà nói: "Việc ta muốn làm, tự ta sẽ làm. Ngươi xông vào đây, ta không hiểu nổi."

"Khi rời đi năm đó, ta thực sự quá vội vàng. Hoàng huynh đã bố trí tai mắt khắp nơi trong cung. Nếu ta đến từ biệt nàng, nhất định sẽ bị phát hiện. Ta không muốn liên lụy đến nàng, Nhu Gia." Ông dịu dàng nói: "Nhiều năm qua, nàng đã chịu khổ rồi."

Nước mắt Lâm Nhu Gia gần như rơi xuống, bà quay đầu nói: "Ân Trạm, ta không phải chịu khổ, ta là mệt mỏi."

Cung điện yên lặng một lúc, ông nói: "Lần trước ra đi không từ biệt nàng, nàng có thể ghi hận ta, nên lần này trước khi đi, ta nhất định phải đến từ biệt nàng."

"Từ biệt?" Thái hậu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Ân Trạm, giọng có chút thay đổi, "Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta muốn làm một việc, Nhu Gia," Ân Trạm đứng dậy, bước đến bên cạnh Thái hậu, Thái hậu không dấu vết lùi lại một bước, nhưng bị hắn giữ lấy vai. Hắn cúi đầu nhìn bà, Thái hậu trông nhỏ bé trước hắn. Hắn tiếp tục nói: "Năm đó còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Nếu không xử lý hết những rắc rối đó, nàng và Chi Lê sẽ rất khó khăn. Ta là người đàn ông của nàng, là cha của Chi Lê, những chuyện này nên do ta làm."

Thái hậu từ lời nói của ông nhận ra một số manh mối, lòng không khỏi lo lắng, bà không còn giữ được vẻ điềm tĩnh, hỏi: "Ngươi định làm gì?"

"Xem này," ông nhìn phản ứng của Thái hậu, như thể hài lòng mà cười, "Quả nhiên nàng vẫn quan tâm đến ta."

"Con trai của Cơ huynh, tức Túc Quốc Công hiện tại , nàng cũng đã thấy." Ân Trạm nói: "Hắn nhắm vào ta."

Thân thể Thái hậu đột nhiên run rẩy dữ dội. Hai mươi năm rồi, đã hai mươi năm trôi qua, nhưng nghe thấy cái tên đó, bà vẫn cảm thấy kinh hãi.

"Ân Trạm, người đó..." Bà nói: "Ta không hiểu, nhiều năm qua, ta muốn giết hắn, nhưng," bà lắc đầu, "Ta không giết được hắn."

Dù bà có thần thông quảng đại đến đâu, cũng chỉ là một nữ tử trong cung. Cơ Hành không phải người bình thường, muốn giết hắn không dễ. Ít nhất Thái hậu đã thử nhiều năm, chưa bao giờ thành công.

"Thực ra ta không muốn giết hắn," Ân Trạm nói: "Nhưng hắn đã biết rồi, mục tiêu của hắn là giết ta. Nếu không giết hắn, hắn sẽ làm hại Chi Lê. Nhu Gia, ta không thể để chuyện đó xảy ra. Con trai của Cơ huynh, hoàn toàn không giống Cơ huynh. Cơ huynh là người quang minh lỗi lạc, chính trực hào sảng, nhưng con trai hắn thì không từ thủ đoạn, tâm cơ sâu sắc. Hắn rất giống mẹ mình."

Thân thể Thái hậu không nhịn được lại run rẩy.

Ngu Hồng Diệp, cái tên này, đã từng là cơn ác mộng của bà suốt một thời gian dài. Bà không cố ý nhớ đến người này, nhưng người này luôn không mời mà tự đến, chui vào tâm trí bà.

Sự thông minh, xảo quyệt, gan dạ, cùng với sự tức giận và tuyệt vọng, nguyền rủa và khó tin của bà.

Thái hậu bất chợt nhắm mắt lại.

"Nhu Gia, đừng sợ, ta trở về lần này là để giải quyết chuyện này. Cơ Hành từ lâu đã lên kế hoạch cho việc này rồi. Từ khi hắn nâng đỡ Thành Vương, chính là để buộc ta trở về. Dù ta không ra mặt, hắn cũng sẽ ra tay với nàng." Ân Trạm nói: "Nhu Gia, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, nàng có sợ không?"

Ông nhìn chằm chằm vào Thái hậu.

Trên mặt Thái hậu lập tức hiện lên một nụ cười mang chút khinh bỉ, chút mỉa mai, cuối cùng cũng có chút bóng dáng của Thái hậu. Bà nói: "Từ lúc sinh ra đến giờ, ta chưa từng có lựa chọn nào khác, ngươi hỏi ta có sợ không, nhiều năm trước ta đã hiểu rồi, sợ có ích gì chứ? Ngươi đi đi." Bà cúi đầu: "Ta đã biết từ lâu sẽ có ngày này. Hãy giết sạch bọn họ, thiên hạ là của ngươi, ta cũng là của ngươi. Nếu ngươi chết, ta sẽ chết cùng."

Ân Trạm cười nhẹ, nói: "Ta sẽ không chết."

Thái hậu nhìn vào mặt anh, nói: "Hãy nhớ lời ngươi nói."

Ân Trạm hôn Thái hậu, bà đứng cứng đơ, khi Ân Trạm rời đi, Mai Hương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thái hậu ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.

"Thái hậu nương nương." Mai Hương vội vàng đến đỡ bà, nhưng chưa kịp đến bên cạnh Thái hậu, Thái hậu đã khoát tay, không cho cô lại gần.

Bà ôm lấy ngực, tim đập nhanh.

Bà trả lời Ân Trạm không sợ, nhưng làm sao có thể không sợ chứ? Họ giống như những con chuột lẩn trốn, âm u, hèn mọn, chờ cơ hội. Từ nhiều năm trước, niềm vui say đắm đó đã gieo mầm họa, hạt giống tai họa này âm thầm suốt nhiều năm, nay đến lúc bùng phát.

Không ai biết kết cục sẽ ra sao.

...

Ân Trạm rời khỏi Từ Ninh cung, ông vòng qua một đoạn đường, không phát hiện. Hôm nay ông vào cung là gặp Hoàng đế, thực chất là để gặp Lâm Nhu Gia, nhưng bây giờ vẫn chưa thể công khai, ông không muốn gây rắc rối cho Lâm Nhu Gia.

Khi ông vòng qua hành lang cung điện, định ra ngoài cung, thì gặp một người chặn đường.

Người này mặc y phục đỏ, viền đỏ thêu những con bướm đen, đôi giày đen, đai bạc, trông thật yêu kiều. Tay cầm một chiếc quạt gấp, dù mùa đông, hắn ta cũng không rời chiếc quạt. Đôi mắt câu hồn đoạt phách, nửa cười nửa không nhìn Ân Trạm, nói: "Hạ Quận Vương."

"Túc Quốc Công." Ân Trạm dừng bước.

Ông đánh giá Cơ Hành. Năm xưa Cơ Minh Hàn là mỹ nam nổi tiếng của Bắc Yên, mẹ của Cơ Hành là đại mỹ nhân nổi tiếng, đáng gọi là yêu cơ. Hiện tại, Cơ Hành không chỉ tính cách giống Ngu Hồng Diệp, mà ngay cả khuôn mặt cũng thừa hưởng vẻ đẹp rực rỡ của Ngu Hồng Diệp. Về phần Cơ Minh Hàn, thừa hưởng không nhiều.

Ông nói: "Ngươi và cha ngươi, thật sự không giống nhau chút nào."

"Nhưng ta giống mẹ ta," Cơ Hành cười nói, "Ân Chi Lê và mẹ của hắn ta, không giống nhau chút nào."

Ân Trạm cười lớn: "Khuôn mặt con người, không phải chuyện giống hay không thể nói rõ được."

"Hạ Quận Vương nói đúng," Cơ Hành nhẹ nhàng nói, "Hạ Quận Vương hiểu rõ cha mẹ ta như vậy, chẳng trách ngày xưa là bạn bè."

Ân Trạm cảm thấy phức tạp, ông và Cơ Minh Hàn thật sự là huynh đệ chí cốt, từng là tri kỷ với nhau. Khi Ngu Hồng Diệp gặp rắc rối ở thanh lâu, biết ý định của Cơ Minh Hàn, Ân Trạm còn giúp đỡ vài lần. Ông và cha mẹ của Cơ Hành thật sự là bạn, mà là bạn chân thành. Nếu không phải sau này có chuyện nhầm lẫn, Cơ Hành nên gọi ông là thúc thúc, ông nên gọi Cơ Hành là thế điệt.

*Thế điệt: Cháu

"Tuy nhiên, tình hình giờ không còn như trước. Hiện tại, khi Cơ Hành nói chuyện với ông với giọng điệu khinh bạc và ngang hàng, thậm chí ẩn chứa sự khinh bỉ, Cơ Hành đứng ở vị trí cao, còn ông thì chìm trong muôn vàn suy tư phức tạp."

"Đúng vậy." Ân Trạm cười: "Nếu cha mẹ ngươi còn sống, nhìn thấy ngươi như bây giờ, cũng sẽ rất mãn nguyện."

"Không phải ai cũng có phúc như thế tử của Quận Vương." Cơ Hành cười nói.

Sắc mặt Ân Trạm thay đổi, trên danh nghĩa, mẹ của Ân Chi Lê đã qua đời, nhưng Cơ Hành lại cố tình nói vậy... Quả nhiên hắn đã biết.

Dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng nghe Cơ Hành nói ra, Ân Trạm vẫn không khỏi giật mình.

"Chiêu Đức tướng quân không cần căng thẳng." Cơ Hành ung dung nhìn ông, nhẹ nhàng nói: "Nợ thì phải trả, đó là lẽ thường tình. Giết người thì đền mạng, cũng như vậy. Bất kể là ai, đều không chạy thoát. Đúng không?"

Giọng nói của hắn lướt qua không khí, nụ cười tàn nhẫn khiến người ta lạnh lẽo.

.......

Trời đất, thế mà tác giả dành cả 1 chương dài viết về tình cảm của phản diện ????

T dịch mà t tức, cp chính tui mới có 1 nụ hôn thôi đấy, ác lắm tác giả ><

Chờ đón chương mới vào ngày mai nha mọi người !!!

Chúc mọi người ngủ ngon !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro