Chương 71: Jeonghwa chết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao ngươi vẫn... Rõ ràng là ngươi đã chết từ lâu rồi cơ mà? Mu Jeong...jin chắc chắn đã ném ngươi vào hố rắn..."

Jeonghwa lẩm bẩm một cách khó hiểu.

Tình huống trước mặt ả ta không thể hiểu, theo lẽ thường. Khi một người gặp phải một tình huống vượt quá nhận thức hiểu biết của họ, họ cần có thời gian để chấp nhận nó.

Đó là cảm giác của Jeonghwa lúc này. Đôi mắt run rẩy ánh lên sự bối rối của ả.

Khự!

Khi ả nhận được cú sốc lớn, các cơ quan nội tạng vẫn chưa kịp ổn định của cô ta lại một lần nữa bị kích động và máu chảy ra từ miệng cô ta.

Nước da của Jeonghwa tái nhợt ngay lập tức. Không có gì lạ khi cô ả bị hụt hơi nhanh chóng.

Ngay lúc đó, Pyo-wol vươn tay nắm lấy cổ tay cô và truyền khí công vào người cô ta. Khi các cơ quan nội tạng và khí công của Jeonghwa ổn định, sắc mặt của ả dần trở lại.

Nhưng Jeonghwa không vui chút nào. Thay vào đó, cô ta trừng mắt nhìn Pyo-wol như thể sắp ăn tươi nuốt sống anh.

"Đồ sát thủ bẩn thỉu! Sao ngươi dám cả gan chạm vào tay ta?"

Cô ả hét lên bằng tất cả sức lực của mình. Việc làm này là để ai đó từ bên ngoài có thể nghe thấy giọng hét của cô ta. Nhưng trái với ý muốn của ả, giọng nói của ả ta vẫn còn rất yếu ớt.

Gần như không thể nghe được trừ những người ở trong phòng.

Biết được điều đó, Pyo-wol chẳng hề bận tâm việc Jeonghwa có hét lên hay không.

"Ngay cả khi ngươi không hét lên như thế thì ta vẫn sẽ giết ngươi thôi."

"Ngươi định làm gì ta?"

Ta đã nói rồi. Ta tới để giết chết ngươi."

"Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào đây? Ngươi cho rằng phái Nga Mi sẽ để ngươi yên sao?"

"Ta tất nhiên là sẽ không để yên rồi. Giống như cách mà ta đã làm bảy năm trước."

Bảy năm trước, hắn đã biết phái Nga Mi ngoan cường như thế nào. Hắn thậm chí đã gần như chạm đến bờ vực của cái chết.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao anh không hề cảm thấy sợ hãi với bất chấp lời đe dọa của Jeonghwa. Khi đó, Pyo-wol yếu hơn bây giờ rất nhiều và cũng chưa có sự chuẩn bị gì cả.

Tuy nhiên, Pyo-wol cuối cùng vẫn sống sót.

Bởi vậy mà ngay bây giờ đây, anh ấy đã chuẩn bị tốt tất cả và trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, anh không có lý do gì để cảm thấy bị đe dọa bởi Jeonghwa nữa.

"Đồ sát thủ bẩn thỉu!"

"Ồ, ta biết rồi. Có phải là vì ta mà ngươi trở thành như thế này hay không?"

"Ý ngươi là sao?"

"Chính tay ta đã giết Gongseon. Và ta cũng là người đã giết chủ nhân trẻ tuổi của Lôi Âm Môn.

"Dối trá!"

Jeonghwa gay gắt phủ nhận lời nói của Pyo-wol. Nhưng vẫn Pyo-wol tiếp tục,

"Đó là sự thật, Gongseon đã tắt thở khi cô ta đang ngủ. Chà, ít nhất thì ta đã để cô ta chết mà không cảm thấy đau đớn. Việc giết thiếu gia của Lôi Âm Môn cũng không khó. Giống như những gì ngươi đã nói, ta là một tên sát thủ* bẩn thỉu. Chính vì vậy, ta thích trốn chui nhủi trong bóng tối."

(*) Mấy mé thích tui để là "sát thủ" hay "thích khách" thì để lại bình luận nha. Chiều theo ý mn hết :))

"Cái, Ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?"

Ta đã nói rồi. Ta là một thích khách. Và ta đã lớn lên theo cái danh đó."

"Mau dừng trò nhảm nhí của ngươi lại."

"Ngươi và Cửu Họa Sư Thái* đã ủy thác cho Huyết Linh Đoàn ám sát Woo Gunsang. Bởi thế mà Huyết Linh Đoàn đã bắt cóc ta cùng với những đứa trẻ khác và nuôi dạy chúng như những sát thủ. Bọn ta thực sự rất giống con cái của mấy người đó. Bởi vì nếu không có các ngươi, chúng ta cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành sát thủ."

(*) Abbess of Nine Calamities commissioned: Dịch gg nên tui cũng chả rõ chỗ này sửa như nào. Thấy có chữ "Nine" nên tui nghĩ là lấy tên bà già kia bên manhwa.

"Đó chỉ là ngụy biện thôi-"

"Ngươi thực sự nghĩ vậy à? Rằng đó có thật là ngụy biện hay không?

Pyo-wol nhìn vào mắt Jeong-hwa. Trong một khoảnh khắc, toàn thân Jeong-hwa run lên.

Đó là bởi vì đôi mắt đỏ của anh, tỏa sáng trong bóng tối, dường như đang ăn mòn trái tim của ả. Jeonghwa đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ, như thể một con rắn khổng lồ đang ẩn nấp trong bóng tối trực chờ cướp đi mạng của ả ta.

Bóng tối dường như đã động đậy mỗi lần con rắn kia thở ra.

Pyo-wol là con rắn khổng lồ.

Anh ấy đang nhìn Jeonghwa với đôi mắt hoàn toàn bất động. Không có ác ý hay lửa hận trong mắt anh ta.

Jeonghwa không dám thở mạnh. Cô ta dường như đã hiểu tại sao một con chuột khi trước mặt con rắn lại từ bỏ việc trốn thoát.

Đó chính là cảm giác của cô ta lúc này.

Chỉ cần nhìn vào mắt Pyo-wol, ý chí sống của ả đã vụt tắt.

Jeonghwa hét lên để rũ bỏ nỗi sợ hãi.

"Ng, ngươi muốn gì ở ta?"

"Ta chẳng muốn bất cứ điều gì cả. Ta chỉ muốn nói với ngươi điều này.

"L- là gì?"

"Ngươi có đoán được điều gì sẽ xảy ra với phái Nga Mi trong tương lai không?"

"..........."

"Nga Mi phái sẽ tiếp tục kịch liệt chiến đấu với Thanh Thành phái, bởi vì Cheongyeop của Thanh Thành phái sẽ chết vào đêm nay. Các môn đồ phái Thanh Thành tức giận sẽ chạy đến nơi này mà không một chút do dự. Cho dù ngươi có viện cớ gì đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ nghe. Một cái chết cho đại đệ tử của một giáo phái danh tiếng như vậy sẽ không bao giờ bỏ qua một sự cố như thế ngay cả khi ngươi cố gắng bào chữa."

"Ngư, ngươi...!"

Jeonghwa không thể nói lên lời và miệng thì liên tục run rẩy.

Máu đen tiếp tục chảy ra từ miệng cô ta. Đó là bằng chứng cho thấy vết thương của cô ta ngày càng nặng hơn. Jeonghwa đã chết. Ả ta sôi máu, điên tiết tới mức khiến vết thương cũ trở nên trầm trọng thêm bên trong ả ta.*

(*) Có thể hiểu đơn giản là ' Tức chết ' đúng nghĩa ლ(◕ω◕ლ)

Nguyên nhân là do Pyo-wol.

Mặc dù Pyo-wol không chạm tay vào cô ta, nhưng anh ấy vẫn làm ảnh hưởng rất nhiều đến Jeonghwa.

"hiển nhiên là sẽ có vài người đặt câu hỏi về chuyện này, phải không nào? Đã có một số người nghĩ rằng có người khác nào khác đã tham gia vào, chẳng hạn như muội muội Yong Seol-ran của ngươi chẳng hạn. Cô ta thực sự là một muội muội tốt.

Pyo-wol nhớ đến Yong Seol-ran và mỉm cười.

"Nhưng nó sẽ chẳng có ích lợi gì đâu. Cheongyeop sẽ bị ám sát vào tối nay bằng cách sử dụng kỹ thuật đặc trưng của phái Nga Mi của nhỉ, *Pyoseol Cheonunjang.1"

(*) Chịu... Tui lười qua manhwa xem lại. Cái này hình như là tên của tuyệt chiêu nào đó. Chắc tui sẽ dịch là Tuyệt Thế Pyoseol =)))

"Gì?"

"Có một bản sao của Pyoseol Cheonunjang trong trang phục của một đệ tử Nga Mi được để lại trong hang động dưới lòng đất sau khi ông qua đời. Vì vậy, tôi đã học được nó.

Jeonghwa mở to mắt và khóe mắt đã rách. Máu từ vết thương chảy vào mắt ả hòa cùng nước mắt. Có vẻ như cô ta đang khóc ra máu.

"Thật là may mắn cho ta khi một trong những người thân của ngươi muốn thử Pyoseol Cheonunjang."

"Ôi, đồ khốn! Khi chết rồi ngươi sẽ không bao giờ được yên thân đâu! Đồ ác quỷ! *

(*) Mếu hỉu, bên trên nói ả đã chết mà ở đây lại mở miệng mắng người được, hiện hồn về à?

Vào lúc đó, Jeonghwa nhận ra ý định của Pyo-wol và nôn ra đủ kiểu chửi rủa. Tuy nhiên, Pyo-wol vẫn tiếp tục nói mà không ngừng lại.

"Đó là viễn cảnh mà ta tự vẽ ra trong đầu. Ngươi nghĩ sao? Sẽ rất thú vị đúng không?"

"D...Dừng lại đi."

"Các đệ tử của cả phái Thanh Thành và phái Nga Mi đến Thành Đô sẽ gây chiến với nhau. Nếu điều đó xảy ra, ngay cả những con quái vật đang ngồi trên núi cũng không thể ngồi yên được nữa. Trụ trì của Cửu Họa Sư Thái, Mu Jeong-jin, v.v.-"

"Khư khự khục!"

Máu và nước bọt trộn lẫn ở trong miệng Jeonghwa.

Cơn giận của cô ta bốc lên trên đến đỉnh đầu, và trái tim cô ta nhói đau. Mặc kệ tất cả, Pyo-wol vẫn tiếp tục.

"Ta sẽ buộc họ phải xuống núi. Và ta sẽ xé toạc chúng ra khỏi thế giới này. Như thể chúng chưa từng tồn tại ngay từ đầu."

Những lời cuối cùng của Pyo-wol là đòn cuối cùng giáng xuống.

Pặc!

"Khặc khặc!"

Các mạch máu trong não Jeonghwa bùng phát vì tức giận quá mức và ngày càng hằn sâu. Cơ thể cô không chịu được cái áp lực tâm lý quá lớn ấy.

Jeonghwa tắt thở với biểu cảm đau đớn nhất thế gian.

Nhưng những lời của Pyo-wol vẫn chưa kết thúc.

"Thật khủng khiếp phải không? Rằng có một người như ta sống trên thế gian này. Nó cũng khủng khiếp đối với ta mà. Và..."

Ánh mắt của Pyo-wol chuyển sang Jeonghwa.

Thân ảnh của Pyo-wol phản chiếu trong đôi mắt trống rỗng đang ngấn lệ đẫm máu của Jeonghwa.

Pyo-wol hỏi Jeonghwa, người đã chết.

"Tại sao ngươi lại bỏ thời gian ra để nuôi dưỡng một kẻ như ta?"

* * *

Yong Seol-ran cau mày.

Ra đến nơi nàng có cảm giác khác lạ đã thành thói quen.

Mặc dù nàng không cho ai xem, nhưng kỹ năng võ thuật của nàng ta đã vượt qua Jeonghwa từ lâu. Chỉ là cho đến bây giờ nàng ta vẫn chưa bộc lộ kỹ năng của mình, vì sợ vướng vào những chuyện phiền phức.

Như nàng vẫn luôn tập, bởi nàng muốn sống yên lặng trong tương lai. Nhưng hoàn cảnh lại thay đổi nhanh chóng không để nàng ta yên.

"Hùu! Cái này khó quá."

Yong Seol-ran đi dạo một mình gần Bách Hoa Phòng.

Bởi vì Bách Hoa Phòng là nơi được chăm sóc cẩn thận nên nơi ở của họ rất đẹp.

Xung quanh cái ao lớn ở núi Seokga, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc. Những bông hoa đón ánh trăng đang khoe sắc thắm.

Tuy nhiên, đôi mắt của Yong Seol-ran vẫn bối rối.

Ngay cả việc đi dạo giữa những bông hoa cũng không khiến tâm trí rối bời của nàng dịu đi chút nào. Thay vào đó, một cảm giác kì lạ làm tim nàng ta đập dữ dội hơn.

Ngay lúc đó.

"Cái- có cái gì đó không ổn! Sư tỷ!

Một đệ tử thế hệ thứ hai của phái Nga Mi chạy đến chỗ cô với một tiếng hét chói tai.

"Có chuyện gì vậy?"

"J, Jeonghwa, tiền bối- đã qua đời."

"Gì cơ?"

Yong Seol-ran tỏ vẻ hoài nghi.

Mặc dù vết thương của Jeonghwa rất nghiêm trọng, nhưng Yong Seol-ran đã nghe nói rằng Jeonghwa đã qua khỏi cơn nguy kịch. Yong Seol-ran không thể tin rằng vết thương của Jeonghwa trở nên tồi tệ hơn và cô ta đã chết trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Yong Seol-ran vội vã đến nơi ở của Jeonghwa.

Trước thi thể của Jeonghwa, thầy thuốc và các đệ tử của phái Nga Mi đã tập trung. Đặc biệt, khuôn mặt của bác sĩ điều trị cho Jeonghwa trở nên trắng bệch.

Đó là bởi vì Jeonghwa đã chết trong khi người này vắng nhà một khoảng thời gian.

"Làm sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao Jeonghwa tỷ tỷ lại-?"

"Cái đó, ta cũng không biết. Ta chắc rằng tình trạng của tiền bối đã ổn định-"

"Tỷ ấy có bị tấn công không?"

"Không có vết thương bên ngoài nào được tìm thấy. Từ sự hiện diện của máu trên khóe miệng, vết thương bên trong của tiền bối dường như trở nên tồi tệ hơn, khiến tiền bối nôn ra máu."

Thầy thuốc vội vàng nói những gì mình biết.

Đó là bởi vì y sĩ ấy sợ rằng mình sẽ bị hiểu lầm rằng Jeonghwa đã chết vì hành động của chính mình.

Vị y sĩ tuyệt vọng giải thích rằng điều này xảy ra là do Jeonghwa đã đuổi ta ra khỏi phòng. Khuôn mặt y sĩ đầy sợ hãi vì sợ rằng phái Nga Mi sẽ bắt vị y sĩ này phải chịu trách nhiệm.

Yong Seol-ran nhìn cơ thể của Jeonghwa trong khi lắng nghe những lời của y sĩ lọt vào tai cô. Dòng máu đỏ sẫm thấm đẫm khuôn mặt và ngực của Jeonghwa thậm chí còn không lọt vào tầm mắt của cô.

Điều mà Yong Seol-ran tập trung quan sát là con mắt duy nhất của Jeonghwa.

Đôi mắt cô ấy, đã mất tròng đen và tràn ngập sự sợ hãi.

Jeonghwa không phải là loại người dễ dàng thể hiện cảm xúc của mình như thế này chỉ vì cô ấy sợ cái chết của chính mình. Rõ ràng là có điều gì đó khác khiến tỷ ấy kinh hãi.

Yong Seol-ran hỏi bác sĩ.

"Lần cuối cùng ngươi đi vắng là khi nào?"

"Cái đó... mới cách đây nửa tiếng thôi."

Đôi mắt của Yong Seol-ran tỏa sáng.

'Nếu là nửa giờ trước, thì cũng chưa lâu đâu.'

Yong Seol-ran vội vã ra khỏi Bách Hoa Phòng.

"Sư tỷ!"

Phía sau, cô nghe thấy tiếng của các đệ tử Nga Mi gọi mình, nhưng Yong Seol-ran phớt lờ tất cả. Cô ra khỏi dinh thự và nhìn xung quanh một lúc.

Đường phố tối om và cô không cảm thấy có sự hiện diện nào.

Yong Seol-ran leo lên gian hàng cao nhất trong khu vực. Cô ấy giải phóng khí công của mình và truyền nó ra khắp khu vực.

Nếu một chiến binh bình thường phát tán khí công của họ như thế này, họ sẽ gục ngã vì kiệt sức ngay sau đó. Tuy nhiên, năng lượng bên trong của Yong Seol-ran sâu sắc và rộng lớn hơn nhiều so với những gì hầu hết mọi người biết.

Nội công của cô lan tỏa khắp khu vực dường như không có giới hạn. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Yong Seol-ran.

"Tìm thấy ngươi rồi!"

Ngay trước lúc nội công của cô ta cạn kiệt, cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự hiện diện của kẻ kia.

Ban đầu, sự hiện diện của hắn ta mờ nhạt đến mức cô nghĩ đó là một con vật nhỏ như mèo hay chuột đang di chuyển. Tuy nhiên, con mèo hay con chuột không thể di chuyển vài mét trong một lúc như vậy được.

'Phía bắc!'

Yong Seol-ran bay về hướng mà kẻ lạ mặt kia di chuyển.

Cô chạy qua bầu trời đêm Thành Đô như một ngôi sao băng. Cô ấy càng đi xa về phía bắc, sự hiện diện của đối thủ càng mạnh mẽ.

Nhưng ngay tại thời điểm đó, sự hiện diện của kẻ mà cô ấy đang theo đuổi đã hoàn toàn biến mất.

"Cái gì?"

Yong Seol-ran dừng lại ở nơi cảm nhận được sự hiện diện cuối cùng của đối thủ và nhìn xung quanh.

Nhưng không có sự hiện diện khả nghi nào ở bất cứ đâu.

"Có phải là do mình gặp ảo giác không nhỉ?"

Yong Seol-ran ngay lập tức lắc đầu.

Dù chỉ là trong chốc lát, nhưng cô đã cảm nhận rõ ràng năng lượng của một sự tồn tại xa lạ nào đó.

Nó không phải là một con chuột hay một con mèo. Đó rõ ràng là của con người.

Yong Seol-ran nheo mắt và nhìn xung quanh. Nhưng cô cũng không cảm thấy gì cả. Cô cảm thấy mình bị hoa mắt. Cứ như thể có thứ gì đó vô hình đã giễu cợt cô vậy. Yong Seol-ran lại một lần nữa tỉnh táo lại với vẻ mặt bối rối. Tuy nhiên, không có dấu hiệu khả nghi nào ở bất cứ đâu.

Yong Seol-ran cuối cùng đã rời khỏi khu vực một cách bất lực.

Ngay sau khi cô ấy biến mất, một người nào đó bước ra khỏi bóng râm của một bức tường cách đó không xa.

Chính Pyo-wol đã di chuyển trong khi che giấu sự hiện diện của mình. Pyo-wol nhìn về phía Yong Seol-ran khuất bóng dần.

'Cô ta có một giác quan tốt đấy.'

Cho đến bây giờ, không có võ sĩ nào cảm nhận được chuyển động của mình cả.

Yong Seol-ran là người đầu tiên phát hiện ra sự hiện diện của anh ấy kể từ khi anh ấy chào đời. Tuy nhiên, khi Pyo-wol quyết định che giấu hoàn toàn sự hiện diện của mình, cô ấy lại không nhận ra anh ấy mặc dù cô ấy chỉ ở cách đó một khoảng cách ngắn.

Nếu Pyo-wol thật sự che giấu sự hiện diện của mình, thì không có sự tồn tại nào trên thế giới có thể tìm thấy anh ta được. Chỉ cần nhìn thấy Yong Seol-ran đã thuyết phục Pyo-wol về kỹ năng của anh ấy.

Pyo-wol tiến thêm một bước.

Bây giờ đích đến của anh ta không còn xa, không có lý do gì để thực hiện các kỹ thuật chân nhẹ. Một lúc sau, điểm đến của anh ta đã xuất hiện ngay trước mặt.

Tại Cổng Vàng.

Một thành viên của Tam Môn và là nơi các đệ tử của phái Thanh Thành ở lại.

Giống như Bách Hoa Phòng, có một mạng lưới an ninh nghiêm ngặt tại Cổng Vàng. Khuôn mặt của những chiến binh canh giữ Cổng Vàng đều lộ vẻ mệt mỏi. Nhưng không ai lơ là nhiệm vụ của mình.

"Chúng tôi không biết khi nào phái Nga Mi sẽ tấn công, vì vậy mọi người hãy đề phòng."

"Mấy con điếm Nga Mi bẩn thỉu đó."

Trời đã rạng sáng nhưng các môn đồ canh giữ Cổng Vàng đang hừng hực khí thế đối với phái Nga Mi.

Ngày hôm qua, họ đã mất rất nhiều đồng môn vào tay phái Nga Mi.

Dù họ có thắng thế nào trong cuộc chiến, nỗi buồn mất đi một người đồng đội vẫn không nguôi ngoai.

Cảm giác đau buồn của họ biến thành sự tức giận đối với phái Nga Mi.

Đôi mắt của họ đầy lửa khi họ đứng cổng canh chừng phái Nga Mi, sợ rằng họ sẽ phát động một cuộc tấn công.

Nhưng dù sao thì.

Không có ai chú ý đến một bóng đen đang xâm nhập vào bên trong, kẻ đó uyển chuyển lướt qua Cổng Vàng như một con rắn.

Hết chap 71.

.

.

.

Xiên: Hơn 3k từ đấy... Ôi tay của tôi, mắt của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro