Chương 72: Đêm náo nhiệt trước bữa tiệc máu đỏ ở nơi Thành Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bang!

Cánh cửa bật mở rồi một nhóm người bước vào phòng. Đó là Nhóm quân đánh thuê Hắc Vân Đoàn do Heo Ran-ju và Go Dosa lãnh đạo.

Go Dosa nhìn quanh phòng và nói.

“Có vẻ như anh ta đã rời khỏi nơi này rồi.”

Căn phòng trống rỗng. Chăn được gấp gọn gàng, trên giường không có một bóng người.

Hyeol Seung nhìn kỹ vào trong phòng nói.

“Hắn ta đã không ở đây tối qua.”

“Có phải anh ấy rời khỏi nhà trọ khi biết rằng chúng ta sẽ tới và tấn công anh ta không?”

“Tôi không nghĩ như vậy. Có vẻ như hắn chỉ vừa mới trả tiền phòng mà chưa hề đặt chân vào đó.

“Haizz…”

Go Dosa thở dài.

Hyeol Seung không chỉ giỏi võ thuật mà còn giỏi cả việc sử dụng cái đầu của mình. Chính vì điều này nên Heo Ran-ju và Go Dosa rất tin tưởng vào phán đoán của Hyeol Seung.

Go Dosa nhìn Heo Ran-ju.

"Chúng ta nên làm gì đây? Có nên đợi ở đây cho tới khi hắn ta quay lại không? Hay là ta rút lui?”

“Chờ đợi cũng vô ích thôi. Tôi không nghĩ anh ấy sẽ quay lại đây.”

"Tại sao cô nghĩ vậy?"

“Anh ấy là kiểu người lên kế hoạch cho các hành động của mình rất tỉ mỉ. Anh ta biết rằng anh ấy sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ, vậy nên tại sao anh ấy lại phải quay lại chứ?

"Cô nói đúng."

“Tôi có thể là một con khốn điên rồ dễ bị u mê bởi vẻ bề ngoài của một người. Nhưng tôi thề là khi tôi và hắn gặp lại nhau, tôi chắc chắn sẽ xé nát hắn ra.”

Heo Ran-ju trông giống như một con rắn độc. Cô ấy nghĩ rằng mình đã bị Pyo-wol lợi dụng triệt để.

“Chúng ta phải bắt kẻ đó ngay lập tức.”

“Go Dosa, ngươi có nghĩ rằng hắn ta sẽ gây thiệt hại nhiều cho chúng ta hơn nữa không?”

“Ngươi không thấy hắn đã từng làm những việc gì sao? Hắn giỏi võ thuật, và hắn ta thậm chí còn vô cùng tàn nhẫn. Cả vô tâm nữa. Nếu chúng ta để gã này lộng hành, hậu quả sẽ khó có thể lường trước được.”

Go Dosa lúc trước luôn tươi cười, đùa cợt thì giờ đã ngừng cười. Đó là bằng chứng cho thấy anh ấy đang xem xét tình hình này một cách nghiêm túc.

Người lãnh đạo Nhóm quân đánh thuê Hắc Vân Đoàn là Zhang Mu-ryang, nhưng chỗ dựa tinh thần của nhóm là Go Dosa.

Go Dosa đã giúp Nhóm lính đánh thuê Hắc Vân Đoàn đoàn kết làm một với bầu không khí hài hước và độc đáo của mình. Tuy nhiên, Go Dosa không hẳn chỉ là một người tốt tính như thế.

Anh ta chính là hình ảnh phản chiếu của câu nói phổ biến, "Sói đội lốt cừu."

Anh ta giấu một con dao trong tiếng cười của mình, nó khiến anh ta càng trở nên đáng sợ hơn.

Hiếm khi Go Dosa bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn như vậy. Đó là bằng chứng cho thấy anh ta đang chấp nhận Pyo-wol như một mối đe dọa thật sự.

“Ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, tôi đã biết hắn ta rất mạnh.”

"Chết tiệt! Sao lúc đó anh không có nói cho tôi biết chứ!"

“Tôi có nhất thiết phải nói cho cô biết không? Dù sao đi nữa, cô nên cẩn thận đi.”

"Gì cơ?"

“Cô đã từng rơi vào lưới tình của tên khốn đó.”

"Này! Khi nào chứ? Tôi là Heo Ran-ju, người có thể giữ vững được lý trí của mình. Nếu tôi thu phục được một chàng trai, tôi sẽ chỉ nếm thử họ thôi. Tôi không thật sự trao cho họ trái tim của mình đâu.*

(*) Hiểu nôm na ý bả là chỉ quan tâm vấn đề tình dục, thể xác ( sướng cái thân ) chứ không có quan tâm tới tình yêu lứa đôi trong sáng -.-

"Được rồi! Hãy cứ giữ cái quyết tâm đó cho chắc vào. Nếu cô mà trao trái tim của mình cho hắn ta ấy, thì tôi sẽ giết chết cô trước.

Trong một khoảnh khắc, Heo Ran-ju cảm thấy lạnh sống lưng.

Mặc dù Go Dosa nói với khuôn mặt tươi cười, nhưng anh ấy là kiểu người có thể nói là làm.

"Đừng lo. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”

“Hử? Ồ vâng vâng, chuyện đó là hiển nhiên rồi.”

Anh đáp lại cô bằng nụ cười đặc trưng của mình. Tuy nhiên, Heo Ran-joo không hề thả lỏng tí nào. Heo Ran-ju nhìn Hyeol Seung.

"Chà, anh có tìm thấy gì không?"

"Không có gì cả. Anh ta không để lại bất kì một dấu vết nào cho dù là nhỏ nhất.”

“Anh đang làm cái quái gì vậy?”

“A Di Đà! Vậy tại sao cô chọn tôi chứ? Cô nghĩ tôi là một cái túi đấm hình người hay gì đó tương tự à?

Hyeol Seung thở dài khi bị Heo Ran-ju đánh. Go Dosa lắc đầu.

“Haizz! Những tên khốn này đúng là không thể ngồi yên mà. Nhân tiện, anh có nghĩ là hắn ta sẽ đi đâu không? Giả sử ấy…?"

Một ý nghĩ đáng lo ngại len lỏi vào tâm trí anh. Tuy nhiên, Go Dosa nhanh chóng lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình.

"Không! Hắn ta có lẽ sẽ không.

* * *

Hoàng Kim Môn ( phái ) đã cung cấp một phụ lục cho việc thu hồi Cheongyeop.

Đó là một khu nhà phụ độc lập, nơi hắn có thể hồi phục sức khỏe mà không phải lo lắng về thế giới bên ngoài. Ngay khi Cheongyeop trở lại Hoàng Kim Môn ( phái ), hắn vẫn ở lại khu nhà phụ và bắt đầu thiền định.

Hắn có thể đã trấn áp Jeonghwa, nhưng đồng thời trong quá trình đó, hắn cũng bị nội thương khá nhiều. Nếu không được chữa trị kịp thời, hắn sẽ phải chịu di chứng nội thương suốt phần đời còn lại.

Nhưng Cheongyeop không hề lo lắng.

May mắn thay, giáo phái Thanh Thành có phương pháp Ungong Yosang* có thể được sử dụng trong trường hợp như vậy.

(*) Hoy mấy bác đọc engsub đỡ chứ tui bó chân không biết dịch tên các chiêu thức của các bang phái võ lâm bên hàn dư lào. [ Team hóng manhwa :')) ]

Ungong Yosang được phát triển hàng trăm năm và có hiệu quả vượt trội hơn so với các môn phái khác.

Nhờ vậy, mà hắn đã có thể vượt qua thời khắc quan trọng dù chỉ mới thực hiện được ba giờ đồng hồ kể từ khi chiêu thức này được thực hiện.

“Hùu!”

Cheongyeop mở mắt sau khi hắn ta thở ra hơi thở mà hắn đã nín nhịn bấy lâu. Đôi mắt của hắn trở nên rõ ràng hơn so với trước khi hắn đến đây.

Dù vậy, thì hắn vẫn không khỏi phiền lòng.

Vì đó chỉ là biện pháp tạm thời để giải quyết nội thương chứ không phải là phương pháp điều trị thích hợp.

Để chữa lành hoàn toàn nội thương, hắn phải quay lại phái Thanh Thành, uống những viên thuốc cần thiết và tập trung vào việc luyện tập Ungong Yosang trong hơn hai hoặc ba tháng.

“Nhưng bây giờ chúng ta có nên yên tâm với việc đàn áp Jeonghwa không?”

Trận chiến giữa Jeonghwa và Cheongyeop không phải là một cuộc chiến đơn giản.

Mỗi người trong số họ đều là đệ tử lớn của môn phái của mình và họ là những võ giả có khả năng trở thành thế hệ lãnh đạo môn phái tiếp theo. Cuộc đối đầu của họ là cuộc đối đầu giữa phái Nga Mi và phái Thanh Thành, và đó là trận chiến có thể quyết định dòng chảy của Tứ Xuyên trong tương lai sẽ rơi vào tay phái nào.

May mắn thay, Cheongyeop đã áp đảo được Jeonghwa.

Điều này có nghĩa là phái Thanh Thành cũng có thể áp đảo phái Nga Mi trong thời đại tiếp theo. Ngay cả khi phái Nga Mi hay Jeonghwa phủ nhận kết quả, những người khác đã theo dõi cuộc chiến của họ sẽ nghĩ khác.

Đó là một cuộc chiến quan trọng, vì vậy Cheong-yeop đã nỗ lực hết mình để giành chiến thắng.

"Huh! Ta sẽ phải nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại thuyền.”

Trong lúc đó.

Ssreuk!

Một giọng nói lạ lọt vào tai Cheongyeop.

Ai đó đang đi vào nơi mà hắn ta đang ở. Ban đầu, hắn không nghĩ đó là điều cần phải quan tâm.

Cho dù phụ lục có tách biệt như thế nào, các đệ tử của giáo phái Thanh Thành vẫn đang canh giữ bên ngoài, một vài người trong số họ thường xuyên theo dõi và báo cáo tình hình của Cheongyeop.

Đôi khi đột nhiên cảm nhận được có sự hiện diện khác ở đây không có gì là lạ.

Tuy nhiên, Cheongyeop lại cảm thấy một cảm giác phi lý áp đảo khác.

Là bởi bước chân ấy rất nhẹ nhàng.

Các đệ tử của phái Thanh Thành cho dù có cẩn thận đến đâu thì cũng không thể nhẹ nhàng bước đi như thế này được.

'Vậy đó có phải là thủ lĩnh giáo phái của Hoàng Kim Môn không? Không! Nếu là ông ta, thì cũng không có lý do gì để che giấu bước chân của mình như thế này cả.

Cheongyeop trong tư thế bắt chéo chân liền đứng dậy, ra khỏi chiếc ghế của mình.

Đúng lúc đó, cánh cửa lặng lẽ mở ra và có người bước vào.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy người kia bước vào, một cái cau mày thật sâu hiện ra giữa trán Cheongyeop.

Vì gương mặt của vị khách không mời này quá đẹp trai.

Vẻ ngoài xinh đẹp tới nỗi có thể khiến cho một người phụ nữ phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng đôi mắt đỏ rực ngay cả trong bóng tối của anh đã khiến Cheongyeop hoảng sợ.

Cheongyeop lên tiếng hỏi trong khi vươn tay cầm thanh kiếm được đặt dựa đứng vào tường bên cạnh mình.

"Ngươi là ai?"

“Pyo wol.”

Người đàn ông đó, Pyo-wol, đã tiết lộ danh tính của mình.

Cheongyeop nghiêng đầu. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một cái tên như vậy. Tuy nhiên, Cheongyeop vẫn tiếp tục nói mà không hề hoảng sợ.

"Được rồi. Pyo wol! Tại sao ngươi lại chui nhủi vào đây như một con mèo hoang vào lúc nửa đêm thế này?

“Không có ai lẻn vào ban đêm và đến với mục đích tốt cả. Và với ta thì cũng vậy.”

“Ồ vậy ra ta đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc rồi. Người không tốt sẽ đến còn người tốt sẽ không đến.“

// Ông này nói chuyện tỉnh queo luôn :))) //

Biểu hiện của Cheongyeop cứng lại.

“Ta muốn hỏi một câu cuối cùng. Chẳng lẽ ngươi là người giết thiếu gia của Lôi Âm Môn sao?”

"Phải."

“Thì ra là ngươi à. Có thể cho ta biết lý do tại sao ngươi giết hắn ta không?

"Để thu hút sự chú ý của phái Thanh Thành."

Pyo-wol thành thật trả lời. Anh biết lý do tại sao Cheongyeop lại hỏi như vậy, đó vốn là để câu giờ càng nhiều càng tốt.

Nó không thành vấn đề...

Bởi vì Pyo-wol đã trấn áp tất cả những người lính đang canh gác khu nhà phụ.

Cheongyeop ném cho anh một cái nhìn nghi ngờ.

“Ngươi đã từng là học viên trường Bon và Eun Won à? Tại sao ngươu lại mong muốn giáo phái Thanh Thành chú ý tới?

“Ta có thù oán với Thanh Thành phái và Nga Mi phái.”

“Nga Mi? Nếu là như vậy, đệ tử phái Nga Mi chết chắc chắn là lỗi của ngươi.”

"Đúng thế."

Pyo-wol nhẹ nhàng gật đầu. Vẻ mặt của Cheongyeop tối sầm lại.

Anh ta đang cố gắng câu giờ bằng cách nói chuyện với Pyo-wol, nhưng vẫn không có đệ tử nào từ bên ngoài chạy đến. Điều đó có nghĩa là Pyo-wol đã chiếm lĩnh hoàn toàn nơi này.

Cheongyeop nói, thầm tăng nội lực ở trong người.

“Một người có thù oán với cả Thanh Thành phái và Nga Mi phái. Ta không nghĩ tới có một người như vậy. Ngươi có thể cho ta biết thêm ngươi thực sự là ai không?

“Ta là thích khách.”

"Thích khách?"

“Có vẻ như ngươi không nhớ. Dù sao thì chính bởi vì phái Nga Mi, ta đã được nuôi dưỡng như một sát thủ, và trở thành kẻ thù truyền kiếp của phái Thanh Thành.”

"Ngươi đang nói về những gì đã xảy ra bảy năm trước?"

“Ta đoán là ngươi vẫn còn nhớ. Có vẻ như ngươi không đến ngu ngốc."

“Vậy ngươi chính là sát thủ đã giết Woo Gunsang.”

"Phải."

Pyo-wol gật đầu. Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi anh.

Để so sánh, biểu hiện của Cheongyeop thậm chí còn cứng ngắc hơn. Bởi vì nó làm anh nhớ lại vào ngày đó bảy năm trước.

Đó là giáo phái Thanh Thành đã tự hào về mạng lưới an ninh kỹ lưỡng nhất ở Tứ Xuyên. Lúc đấy là bảy năm về trước, lòng tự trọng của họ đã bị đập tan.

Chính phái Cheongseong đã tự hào về mạng lưới ranh giới kỹ lưỡng nhất ở Tứ Xuyên. Đã bảy năm, lòng tự trọng như vậy đã bị đập nát.

Một ngày nọ, một sát thủ đã phục kích thành công Woo Gunsang, thành viên mới nổi của giáo phái Thanh Thành. Điều này không chỉ mang đến một cú sốc lớn cho giáo phái Thanh Thàng, mà còn là cú sốc lớn đối với toàn bộ Tứ Xuyên.

Các đệ tử ưu tú của phái Thanh Thành và phái Nga Mi đã tham gia vào một vụ truy đuổi sát thủ đã giết Woo Gunsang cùng với nhiều môn phái ở tỉnh Tứ Xuyên đã giúp đỡ họ.

Cheongyeop run sợ không chỉ đơn giản là vì Pyo-wol đã ám sát Woo Gunsang.

Mà Pyo-wol còn tiết lộ sự thật của vụ việc bằng cách dụ dỗ các đệ tử của phái Nga Mi và phái Thanh Thành thông qua một liên doanh ngầm.

Sau ngày hôm đó, phái Nga Mi và phái Thanh Thành trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Nguyên nhân của tất thảy mọi chuyện đều là do tên thích khách đang đứng ngay trước mặt hắn ta.

Pyo-wol đang che phần dưới của khuôn mặt bằng một chiếc khăn quàng cổ. Cheongyeop biết điều đó có nghĩa là gì.

“Pyo wol! Ta sẽ không bao giờ quên cái tên đó!”

Cheongyeop giơ kiếm lên.

Mặc dù vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng hắn không nghĩ rằng mình sẽ không thể đối phó với một sát thủ. Cho dù bị thương sâu như thế nào, hắn vẫn là người sẽ trở thành giáo chủ tiếp theo của Thanh Thành phái. Nếu ngay cả một sát thủ cũng không xử lý được, bị tước bỏ thân phận đại đệ tử cũng ( là chuyện dễ hiểu ) không thể nói được gì.

“Nhưng Pyo wol! Ngươi đã phạm một sai lầm lớn trong ngày hôm nay. Hãy nhanh trốn vào trong bóng tối trước khi ta kết liễu ngươi. Nếu như làm vậy, có khi ngươi sẽ giữ được mạng sống tầm thường của mình thêm vài hôm nữa ”.

Xoẹt!

Thanh kiếm của Cheongyeop xuyên qua bóng tối, và một luồng năng lượng kiếm dữ dội bay về phía Pyo-wol. Tuy nhiên, Pyo-wol đã loại bỏ năng lượng của thanh kiếm bằng cách di chuyển sang một bên và sau đó lao về phía trước.

Anh ấy không lấy con dao ma hay Sợi dây thu hồn mà anh đã thường sử dụng trước đó.

Không phải Aguido, một võ sĩ người Đức, mà là chiêu thức của phái Nga Mi, Pyoseol Cheonunjang, đã giết chết Cheongyeop ngày hôm nay.

Pyoseol Cheonunjang rất khó luyện nó do triết lý của phái Nga Mi.

Nếu không nắm vững chiều sâu của Nga Mi, thậm chí chưa thể mơ đến việc thể hiện sức mạnh thực sự của nó.

Tuy nhiên, Pyo-wol đã thay thế triết lý sâu xa của Nga Mi bằng phương pháp Tiểu Lôi Xà.

Kết quả là Pyoseol Cheonunjang trở nên mờ ám và phá hoại hơn.

Nó thực sự vượt qua sức mạnh của bản gốc.

Quào!

Khi Pyo-wol vung tay, áp lực dữ dội giáng xuống Cheongyeop.

Cheongyeop vung thanh kiếm của mình để cố gắng đẩy lùi sự căng thẳng.

Bang!

Năng lượng dội lại đập vào bức tường của khu nhà phụ và khiến nó sụp đổ. Bức tường rung chuyển bấp bênh như thể những ngôi nhà phụ sắp đổ sập bất cứ lúc nào.

"Cái Gì?"

“Đó không phải là nơi ở của sư huynh Cheongyeop sao?”

Trước sự hỗn loạn bất ngờ, các đệ tử của giáo phái Thanh Thành và Thiên Hoàng Môn lo lắng chạy ra ngoài. Ngay lúc đó, hai người đàn ông đã lao qua mái nhà phụ và bay lên không trung.

Một người là Cheongyeop, và người kia là một người đàn ông không rõ danh tính với chiếc khăn che nửa mặt.

Cheongyeop muốn công bố danh tính thực sự của Pyo-wol ngay bây giờ.

Tuy nhiên, khi hắn ta cố gắng mở miệng trong khi truyền khí, vì vết thương bên trong sâu, khí của hắn đã bị phân tán và chính vì vậy mà nó chảy ngược trở lại.

Do đó, Cheongyeop không thể nói bất cứ điều gì và phải sử dụng các kỹ thuật kiếm của mình trong khi mím chặt môi.

'Mình chỉ cần khuất phục hắn ta. Sẽ không quá muộn để tiết lộ danh tính của hắn sau khi mình chế ngự được hắn.’

Xoẹt!

Thanh kiếm của hắn ta xuyên qua bóng tối và bắn về phía Pyo-wol. Tuy nhiên, Pyo-wol đã thoát khỏi thanh kiếm của Cheongyeop chỉ bằng cách né tránh trong không khí trong gang tấc.

Các đệ tử của giáo phái Thanh Thành đã cố gắng giúp đỡ Cheongyeop, nhưng cuộc chiến giữa hai người rất căng thẳng nên họ không dám can thiệp.

Vào lúc đó, Pyo-wol giải phóng Pyoseol Cheonunjang.

Hoo-woong!

Một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, không gì có thể so sánh được trước đó, đã bắn về phía Cheongyeop.

“Đó là Pyoseol Cheonunjang à?”

“Vậy người đó có phải là người phái Nga Mi không?”

Một số binh lính của giáo phái Thanh Thành đã nhận ra kỹ thuật kiếm thuật của Pyo-wol. Điều này là do Pyoseol Cheonunjang là một cuộc tấn công nổi tiếng.

“Chuyện như thế này…”

Cheongyeop rút hết nội lực còn lại của mình và đặt nó vào thanh kiếm của mình. Mục đích là để cắt đứt năng lượng đến cùng một lúc.

Tất cả nội lực của anh ta sẽ cạn kiệt, nhưng anh ta mong đợi rằng các đệ tử của phái Qingcheng sẽ chạy đến để giúp anh ta.

Anh ta vung thanh kiếm của mình bằng tất cả sức mạnh của mình.

Hoo-hung!

Nhưng thanh kiếm của anh ta xé toạc không khí một cách vô ích. Cheongyeop mở to mắt.

Vì điều không thể đã xảy ra.

Ngay cả trong giấc mơ cũng không thể bỏ lỡ một thanh kiếm đã được tôi luyện hàng chục năm. Cheongyeop bất giác nhìn xuống chân mình. Bởi vì anh cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh chân mình.

Đó là một sợi khí, không thể phân biệt được bằng mắt thường.

Vào thời khắc quyết định, Pyo-wol đã sử dụng Sợi chỉ thu linh hồn và làm xáo trộn sự cân bằng của Cheongyeop. Sự khác biệt tinh tế khiến Cheongyeop không thể làm chệch hướng đòn tấn công sắp tới.

Bang!

Ở ngực của Cheongyeop, có thể nhìn thấy dấu vết của chiêu thức Pyoseol Cheonunjang.

“Khự— Aaa!”

Cheongyeop hét lên một tiếng tuyệt vọng và ngã xuống sàn.

“Sư huynh!”

"Ôi không!"

Các đệ tử của giáo phái Thanh Thành và Thiên Hoàng Môn vội vàng chạy tới.

Nhưng khi họ đến nơi thì Cheongyeop đã tắt thở và qua đời.

Trước cái chết khủng khiếp của Cheongyeop, phái Thành Thành và các môn đồ của Thiên Hoàng Môn đã mất trí.

"Đuổi theo hắn ta!"

"Phái Nga Mi đã giết sư huynh Cheongyeop!"

“Chúng ta phải báo thù!”

Các đệ tử của Thanh Thành phái và Thiên Hoàng Môn đồng thời mất lý trí.

Trước mặt họ, Cheongyeop đã thiệt mạng vì kiếm thuật của phái Nga Mi. Họ nghĩ rằng Nga Mi đã cử một môn đồ có tay nghề cao để trả thù.

Các môn đệ chạy ra mà không có ai ngăn cản.

Đích đến của họ là Bách Hoa Phòng, nơi các đệ tử của Nga Mi ở lại.

“AHH!”

"Hãy đuổi bọn đệ tử Nga Mi bẩn thỉu ra khỏi nơi này!"

“Chúng ta phải báo thù cho Sư Huynh Cheongyeop!”

Những con đường đêm ở Thành Đô tràn ngập tiếng la hét của họ.

Bầu trời đêm Thành Đô vừa mới tĩnh lặng một lần nữa chuẩn bị nhuốm màu máu đỏ trở lại.

Hết chap 72.

.

.

.

Xiên phi cũng muốn hét lên: Aaaaaa! Tại sao tác giả nhả lắm chữ thế!!! Khí thế quá!!! Cột sống của tui!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro