Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐺🐟

Đĩa hát album

"Sao em còn giữ thứ này thế?" Tống Á Hiên thu dọn phòng trữ đồ, ngẫu nhiên nhìn thấy đĩa hát đầu tiên mình phát hành, cười giơ lên hỏi Lưu Diệu Văn ở đằng sau.

Lưu Diệu Văn đang dọn mấy thùng bám bụi, mặt mũi toàn bụi đất, tranh thủ nhìn Tống Á Hiên một cái, cười: "Cái này có ý nghĩa mà, đây là đĩa hát đầu tiên của anh đó."

Nghĩ lại khi đó, Tống Á Hiên ôm đĩa hát đầu tiên nóng nổi vì mới được in ra, vui mừng hớn hở đem về cho Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nhận được thì vui vẻ không chịu buông tay, khoe khoang trên trang cá nhân một lượt mới hài lòng cất đĩa vào hộp nhỏ tinh tế rồi cất giữ cẩn thận.

Khi đó Tống Á Hiên hơi bất mãn: "Em không nghe thử sao?"

Lưu Diệu Văn nghiêm mặt: "Em sợ làm xước mất, em đợi đĩa hát của anh bắt đầu bán thì đi mua một cái." Sau đó xem như bảo bối ôm chặt hộp nhỏ: "Đĩa này em không nỡ đâu."

Dự toán budget (ngân sách)

 "Thưa ngài," Nhân viên phục vụ lễ phép nhìn về Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường vẫn đang lựa chọn cà vạt: "Xin hỏi dự toán của ngài là bao nhiêu, tôi có thể giới thiệu cho ngài."

Hai hôm nữa Hạ Tuấn Lâm có buổi họp báo quan trọng, cậu tiện miệng nói một câu không có cà vạt nào đẹp hết, Nghiêm Hạo Tường liền không nói gì mà đưa người đến cửa tiệm để lựa đồ.

Hạ Tuấn Lâm nghe nhân viên phục vụ hỏi như thế thì hít ngụm khí lạnh, cậu không cần nghĩ cũng biết Nghiêm Hạo Tường sẽ trả lời thế nào.

Quả nhiên——

"Không có tính toán, lấy loại đắt nhất."

Thẳng thắn confess (thú nhận)

"Cuối cùng chịu nói thật rồi?" Lý Thiên Trạch cười lạnh một tiếng, ngồi bắt chéo chân, nhìn Ngao Tử Dật ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt.

Ngao Tử Dật không dám nói chuyện, ngoan ngoãn gật đầu.

Đôi mắt Lý Thiên Trạch tràn ngập thất vọng, quay người không quan tâm y.

Ngao Tử Dật vội lên trước ôm lấy người ta dỗ dành: "Thiên Trạch, anh sai rồi."

Lý Thiên Trạch biểu cảm nhàn nhạt quay đầu, có thể nghe được sự giận dỗi từ trong giọng điệu: "Không phải không chịu nhận sao? Không phải nói không phải anh mua sao?" Sau đó tức tối chỉ vật dụng người lớn kỳ quái ở trên bàn.

Ngao Tử Dật cười gượng vài tiếng: "Không phải do anh.... sợ em tức giận sao...."

Lý Thiên Trạch liếc y một cái, không nói gì.

Ngao Tử Dật cười ôm chặt lấy người ta: "Vậy anh cũng nói thật rồi, có phải em nên cùng anh dùng thử hay không?"

Đồ ngốc donkey

"Em thật sự không hiểu...." Lưu Diệu Văn ấm ức nhìn giấy nhớ trên tay do Tống Á Hiên viết cho cậu——「Anh muốn làm với em những gì mùa xuân đã làm với hoa anh đào.」 Cậu trước giờ đều không hiểu những thứ nho nhã như này.

Tống Á Hiên thở dài, kéo cổ áo Lưu Diệu Văn qua: "Đồ ngốc, ý nghĩa chính là thế này."

Sau đó ngồi lên người Lưu Diệu Văn, hôn nhẹ lên yết hầu cậu, hài lòng nghe thấy giọng của Lưu Diệu Văn trở nên dồn dập.

Đồ ngốc, mùa xuân đến thì hoa anh đào cần phải thụ phấn đó.

Động đất earthquake

"Đem đến một tin khẩn cấp cho mọi người, một trận động đất cấp 5 sẽ bắt đầu vào ba giờ đêm nay ở thành phố Y, tuy rằng bây giờ đã ngừng, nhưng có thể sẽ còn dư chấn nhẹ, vì để đảm bảo an toàn của mọi người, xin tất cả hôm nay hãy cẩn thận khi ra ngoài, trên đây...." Tiếng máy móc trong tin tức không để an ủi được Tống Á Hiên, sắc mặt anh vẫn trắng bệch.

Lưu Diệu Văn vừa hay kiểu gì lại đi công tác vào tối qua, cũng không biết máy bay có sao không.... Tống Á Hiên nắm chặt điện thoại, Lưu Diệu Văn sao vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh chứ.

Tiếng chìa khóa xoay chuyển từ sảnh vang lên, Tống Á Hiên lộc cộc chạy qua, nhìn thấy Lưu Diệu Văn mồ hôi đầy đầu thì không để tâm gì mà ôm chặt lấy cậu: "Em dọa chết anh rồi...."

Lưu Diệu Văn hơi áy náy sờ sờ đầu anh: "Anh sợ lắm phải không Hiên nhi, em xin lỗi, điện thoại hết pin rồi, máy bay trễ giờ, biết thành phố Y có việc em lập tức trở về rồi, chỉ là cảnh sát chết tiệt vây sân bay lại không cho ra, nếu không em sớm đã về đến rồi, tối qua có phải sợ lắm không, xin lỗi...."

Lời phía sau của Lưu Diệu Văn bị nụ hôn chặn lại, cậu nhẹ nhàng hôn đáp trả.

Xúc cảm quen thuộc giờ mới an ủi được Tống Á Hiên, thậm chí anh có chút muốn khóc. Không sao là tốt, không sao là tốt......

Cằm cờ flag (cá cược)

"Em bảo đảm, tuần này sẽ không đụng đến anh!" Nghiêm Hạo Tường lời thề son sắt, hắn nhìn Hạ Tuấn Lâm hiếm khi tức giận, vội bảo đảm.

Hạ Tuấn Lâm vẫn cau mày, hôm nay đi giao bản thảo thiết kế, bị khách hàng trêu chọc cả buổi chiều vì những vết dâu tây của mình, rõ ràng đã nói với Nghiêm Hạo Tường hôm sau có việc, hắn vẫn không thèm để tâm gì cả.

"Lúc nào em cũng thế, hôm nay khách hàng liên tục nhìn cổ của anh, anh cũng không cách nào làm việc đàng hoàng nữa." Nghiêm Hạo Tường thấy đôi môi mỏng của cậu khép khép mở mở, đôi mắt hoa anh đào đang cau lại có một kiểu phong tình khác biệt, hắn sáp đến nhẹ nhàng hôn lấy.

"Nghiêm Hạo Tường!" Nghiêm Hạo Tường không quan tâm sự phản kháng của cậu, cười tít mắt ôm lấy người ta: "Không để lại dấu vết là được rồi mà."

Em vừa mới nói đó.... haizzz, bỏ đi, thứ flag này, lập lên rồi cũng sẽ đổ thôi.

Mắt kính glass

"Không đeo kính đẹp biết mấy." Trương Chân Nguyên vươn tay tháo kính mắt của Trần Tứ Húc xuống, nhìn gương mặt tinh tế quá mức của y, liên tục gật đầu.

"Đeo vào rất xấu sao?" Trần Tứ Húc hỏi ngược lại y.

Trương Chân Nguyên nhất thời cạn lời, Trần Tứ Húc luôn có thể dùng một câu nói để chặn lại khiến y nói không nên lời.

Trần Tứ Húc nghiêng nghiêng đầu trước gương, lần nữa đeo kính lên: "Đeo vào trông em có học vấn hơn."

Trương Chân Nguyên: "......"

Vũ Lai Hương hyacinth

(*) tên của một loài hoa, có nhiều tên lắm, có thể google để rõ hơn nha

Tống Á Hiên không vui ôm bó vũ lai hương mà bên tổ chức tặng cho anh sau khi kết thúc sự kiện ký kết.

Lưu Diệu Văn một tay lái xe một tay xoa xoa đầu anh: "Làm sao thế?"

Tống Á Hiên bĩu môi: "Anh không thích Vũ Lai Hương."

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn nhìn: "Làm sao thế? Em thấy cũng tốt mà." Cậu tưởng là vì Vũ Lai Hương không đẹp.

Tống Á Hiên lắc lắc đầu: "Hoa của Vũ Lai Hương là tình yêu bi thương, rất không may mắn."

Lưu Diệu Văn im lặng, sau đó đột nhiên đổi hướng dừng ở bên đường, Tống Á Hiên khó hiểu nhìn cậu cầm bó hoa trong tay mình lên, lưu loát mở cửa xe ném vào thùng rác bên đường.

"Không may mắn." Lưu Diệu Văn nhíu mày, lần nữa khởi động xe.

Đau ốm illness

Mã Gia Kỳ vì nguyên nhân công việc mà bị thương ở chân, vốn không có chuyện gì lớn, nhưng Đinh Trình Hâm lấy lí do "thương tích cả trăm ngày" mà bắt éo nhập viện.

(*) thương tích cả trăm ngày: bản gốc là "伤筋动骨一百天"

Mỗi ngày y đều bị ép nhận lấy sự quan tâm và hỏi han từ rất nhiều người như bạn bè, người thân, khách hàng..., bất lực mệt mỏi lặp lại vô số lần câu "Anh không sao."

Kẻ đầu sỏ đang ngồi ở bên giường gọt táo cho y, sau đó cắt một miếng đút cho y, sợ dao có nguy hiểm, Đinh Trình Hâm chỉ đành dùng tay cầm miếng táo lên bón vào miệng y.

Mã Gia Kỳ nảy ý xấu ngậm nhẹ lấy ngón tay của anh.

Đinh Trình Hâm vội rút tay về, cắt miếng táo tiếp theo.

Mã Gia Kỳ gác cánh tay ra sau đầu, tâm trạng tốt nhìn vành tai đỏ bừng của Đinh Trình Hâm.

Hình như thế này cũng khá tốt.

Tuổi trẻ mà junior

Lý Thiên Trạch bất lực đẩy đẩy tên đang đè lên người mình giở trò vô lại: "Ngao Tử Dật anh một vừa hai phải thôi."

Ngao Tử Dật vẻ mặt ấm ức: "Không phải em cũng thích mấy thứ tiểu nãi cẩu này sao."

(*) tiểu nãi cẩu: chỉ những thiếu niên trẻ tuổi, thích dính người, đáng yêu, hoạt bát

Thứ tào lao gì thế.... chẳng qua là center của một nhóm nam mới debut gần đây trông hơi giống Ngao Tử Dật, vì thế mới nhìn thêm mấy cái, ai ngờ chú chó lớn nhà mình lại sốt ruột trước, nói mình thích mấy thứ tiểu nãi cẩu vừa trẻ trung vừa đẹp đẽ này.

Lý Thiên Trạch bị lải nhải đến phiền, ôm lấy mặt y hôn lên.

"Không thích tiểu nãi cẩu, em thích anh."

Trẻ con kid

"Nếu anh thật sự thích, chúng ta nhận nuôi một đứa đi." Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ luyến tiếc tạm biệt Bánh Ú Nhỏ, về nhà rồi vẫn còn nhớ nhung không quên, anh có hơi đau xót và áy náy, bản thân cũng là con trai, không cách nào cho Mã Gia Kỳ một đứa trẻ thuộc về y.

Mã Gia Kỳ lắc lắc đầu, cười dùng tay xoa xao đầu anh: "Không phải anh có một đứa trẻ đây rồi sao?"

Phu nhân lady

Phụ nữ thật sự là sinh vật khó đối đãi nhất trên thế giới. Lưu Diệu Văn nghĩ thầm, trước khi kết hôn, mẹ vẫn là mẹ mình, sau khi kết hôn, mẹ lại hoàn toàn trở thành mẹ của Tống Á Hiên rồi.

"Con mau thu dọn vali đi, đừng chậm trễ chuyến bay của Hiên Hiên." Mẹ Lưu một mặt kéo tay Tống Á Hiên, mềm giọng căn dặn gì đó, một mặt lại thúc giục Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn đột nhiên cảm thấy mình giống con dâu ấm ức bị mẹ chồng ác độc làm khó.

Hồi ức memory

"Khi đó anh đến xin phương thức liên lạc của em, em còn tưởng anh đến kéo em vào tổ chức tiêu dùng nữa kìa." Đinh Trình Hâm nhớ lại khi đó vẻ mặt Mã Gia Kỳ mỉm cười đi về phía mình, sau đó lễ phép nói muốn kết bạn làm quen với mình.

Mã Gia Kỳ dường như cũng nhớ đến việc khiến y lúng túng, lắc lắc đầu thử lắc bay quá khứ đó: "Việc trước đây đừng nhắc nữa...."

Y cũng là lần đầu chủ động đến xin phương thức liên lạc của người khác, nhất thời không biết nói gì, chỉ đành bày ra tác phong vốn có của hội trưởng hội học sinh.

Đinh Trình Hâm thấy y buồn cười như thế, cười hi hi nhắc lại lịch sử đen tối của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ vẻ mặt vừa đỏ vừa trắng: "Chừa đường sống cho Tiểu Mã đi....."

Khăn ăn napkin

"Lại ăn dính khóe miệng rồi." Nghiêm Hạo Tường cười hơi bất lực, dùng tay lau lau cho Hạ Tuấn Lâm, lại bị Hạ Tuấn Lâm dùng tay vỗ đi: "Dùng giấy ăn đi."

Nghiêm Hạo Tường nhướn nhướn mày, dùng tay bàn tay vừa từ chối mình, sáp đến liếm sạch vết kem bị dính ở khóe miệng Hạ Tuấn Lâm. hài lòng nhìn Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng mặt.

"Giấy ăn của Nghiêm thị, anh xứng đáng có được."

Văn phòng office

"Lưu Diệu Văn... ưm.... em chính là đồ... a... em là đồ biến thái....." Tống Á Hiên vừa thừa nhận khoái cảm Lưu Diệu Văn đem đến, vừa vì sợ hãi bị nghe thấy mà dùng sức nén âm thanh xuống, nhỏ giọng tố cáo.

Lưu Diệu Văn cười, quay đầu hôn hôn lên trán đầy mồ hôi của anh: "Khi em vừa chuyển vào văn phòng này đã muốn làm thế này rồi."

Tống Á Hiên trừng mắt nhìn cậu, bụm lấy miệng mình chặn lại tiếng rên rỉ khe khẽ bị lộ ra.

Lưu Diệu Văn ý cười càng đậm, ngàn người gọi Lưu tổng, cũng không hay bằng mấy tiếng "khốn nạn" của Tống Á Hiên.

Thao trường playground

Trần Tứ Húc đưa Trương Chân Nguyên về đại học Y thăm hỏi giáo sư ngày trước, khi đi ngang thao trường đột nhiên cười, chỉ chỉ vào sân: "Lần đầu em gặp anh chính là ở đây này."

Trương Chân Nguyên quay đầu nhìn, sau đó nghi ngờ hỏi y: "Lần đầu chúng ta gặp nhau không phải ở hội học sinh sao?"

Trần Tứ Húc chỉ cười mà không nói.

Trương Chân Nguyên bất lực lắc lắc đầu: Hóa ra mình sớm đã bị nhắm đến rồi.

Tranh cãi quarrel

Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ cũng từng cãi nhau, tuy rằng rất ít khi, nhưng ở bên nhau lâu rồi khó tránh sẽ có xung đột.

"Hôm nay anh không về đâu." Đinh Trình Hâm giận hờn ngồi trong quán bar, mặc Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm khuyên thế nào cũng không nhúc nhích.

"Anh về rồi đây!" Trương Chân Nguyên vừa trở về quán nhìn thấy Đinh Trình Hâm say bí tỉ và Tống Á Hiên Hạ Tuấn Lâm không còn sức chống đỡ, không rõ nên gọi điện thoại cho Mã Gia Kỳ.

"Cuối cùng giải phóng rồi." Hạ Tuấn Lâm vứt Đinh Trình Hâm cho Mã Gia Kỳ rồi ngả lên người Tống Á Hiên, cả hai cảm kích nhìn Trương Chân Nguyên một cái, té khói chạy về nhà.

Đinh Trình Hâm uống nhiều hai mắt đỏ hoe, nhưng mùi hương quen thuộc khiến anh nhận rõ người đang ôm lấy mình là Mã Gia Kỳ, anh cọ cọ trong vòng tay quen thuộc, âm thanh mềm mại hơn: "Em xin lỗi mà....."

Mã Gia Kỳ thở dài, ôm lấy người ta: "Là lỗi của anh, chúng ta về nhà thôi."

Hoa hồng rose

"Tam gia," Lý Thiên Trạch sắc mặt phức tạp: "Hoa hồng đỏ này dung tục quá."

Cái đuôi và tai chó ẩn hình của Ngao Tử Dật đều cụp xuống, trông rất đáng thương: "Em không thích sao?"

Câu 'không thích' của Lý Thiên Trạch đột nhiên không nói ra được, y nhận mệnh nhận lấy quà kỷ niệm kết hôn của Ngao Tử Dật: "Thích chứ."

Đồ ăn vặt snack

"Muốn ăn gì đây?" Nghiêm Hạo Tường đứng ở trước quầy đồ ăn vặt đủ màu sắc, call video với Hạ Tuấn Lâm: " em mang về nhà cho anh."

Hạ Tuấn Lâm nhướn mày hoa cả mắt, cuối cùng bất lực lắc lắc đầu: "Anh không chọn được, em tự xem rồi mua đi, mang về chút đồ ăn vặt là được."

Nghiêm Hạo Tường tắt điện thoại, trầm mặc một lúc trước quầy hàng,  tiện tay kéo một nhân viên bán hàng: "Làm phiền lấy mỗi loại một cái cho tôi, cảm ơn."

Cái đuôi tail

"Một lần thôi." Lưu Diệu Văn không ngại làm nũng, kéo kéo tay áo Tống Á Hiên: "Có được không?"

Tống Á Hiên cười không nổi, giành lấy đuôi mèo trong tay Lưu Diệu Văn ném sang một bên: "Cút, đừng có mơ."

Không thay đổi unaltered

Mọi người ai cũng biết tình yêu kiên định dài lâu của Trương Chân Nguyên,  Trần Tứ Húc càng có lĩnh hội sâu sắc.

Nhỏ đến kem đánh răng dầu gội đầu không thay đổi, lớn đến tình yêu mãi mãi không thay đổi.

Kỳ nghỉ vacation

"Mệt chết em rồi." Đinh Trình Hâm vừa nhận một hạng mục nên bận cả nửa tháng trời, mỗi ngày không đến nửa đêm thì không chợp mắt, sau khi kết thúc hạng mục cũng ốm đi một vòng.

Mã Gia Kỳ đau lòng nhéo nhéo cánh tay sắp không còn thịt của anh, nhíu mày: "Kỳ nghỉ này đến thành phố M chơi đi, bên đó nhiều thứ em thích ăn."

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn y :"Không phải anh bận ngốc rồi chứ? Kỳ nghỉ ở đâu ra?"

Mã Gia Kỳ nhướn mày, hơi đắc ý cất tiếng: "Anh là ông chủ, anh nói nghỉ thì nghỉ."

Mùa đông winter

"Sao em nói thích mùa đông thế?" Ngao Tử Dật hơi khó hiểu hỏi Lý Thiên Trạch.

Hôm nay khi mười người vui đùa ở quán bar, không biết là ai nhắc đến vấn đề này, Lý Thiên Trạch không chút do dự nói thích mùa đông.

Lý Thiên Trạch rõ ràng rất sợ lạnh. Ngao Tử Dật nghĩ đến đây thì càng khó hiểu.

Lý Thiên Trạch cười với y: "Vì có người sinh ra vào mùa đông đó."

Chất gỗ xylograph

"Lưu Diệu Văn anh hận em là tên đầu gỗ." Đinh Trình Hâm bất lực liếc mắt, chỉ vào ngày tháng được ghi chú rõ trên điện thoại: "Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì, em ngốc à?"

Lưu Diệu Văn sáp đến nhìn——Đậu, hôm nay là kỷ niệm ngày yêu nhau.

Cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Em chỉ nhớ ngày kỷ niệm kết hôn thôi....."

Nghiêm Hạo Tường cạn lời lắc lắc đầu: "Cậu tiêu đời rồi." Mình là người nhớ kỹ mỗi một ngày kỷ niệm, thậm chí lần đầu tiên.... khụ, hắn đều nhớ rõ.

Lưu Diệu Văn xoa xoa mông vừa bị Đinh Trình Hâm đá một cái, lúng túng vẫy tay tạm biệt với họ: "Không nói nữa, em về dỗ anh ấy đây."

Tiếng kêu yell

Lưu Diệu Văn thật lòng cảm thấy âm thanh của Tống Á Hiên rất hay.

Khi anh ở trên sân khấu nhìn mình hát tình ca đã thấy thế, khi anh ngấn nước mắt ở trên giường tóm lấy cánh tay mình kêu cũng thấy như thế.

Mụn Zit

Tống Á Hiên hơi phiền lòng sờ sờ nốt mụn nhỏ bên má mình, quay đầu oán trách Lưu Diệu Văn: "Ngày mai anh còn phải lên sân khấu."

Lưu Diệu Văn nghĩ mình ở gần như thế còn không nhìn rõ, nốt mụn nhỏ thế làm sao ảnh hưởng đến nhan sắc được, miệng vẫn ngon ngọt dỗ dành: "Hiên nhi nhà ta vẫn ở tuổi dậy thì mà, mọc mụn cũng bình thường."

Tống Á Hiên cười, miệng vẫn phản bác: "Bệnh thần kinh, hai mươi sáu rồi còn dậy thì gì nữa."

Trong lòng vui đến đâu cũng không biết nữa.

TOÀN VĂN HOÀN

🐺🐟

/lại kết thúc thêm một bộ rồi, tiếp theo sẽ dịch bộ nào thì phải xem tui có thời gian không đã, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nha/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro