Chương 10: Ngữ đã là người của anh rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bỗng nhiên bầu không khí vô cùng lạnh lẽo, tiếng cười nói rôm rả trong phòng khách chen lấn nhưng vẫn hoàn toàn lạnh lẽo.

Tô Vãn ban đầu bị sốc bởi Cố Tử Hàng và người phụ nữ đang nép anh ta trong vòng tay của ả, bây giờ cô bị sốc rất nặng, nhưng dần dần tâm trí Tô Vãn trở nên bình tĩnh hơn.

Cô rời ánh mắt khỏi vị hôn phu Cố Tử Hàng và chị họ Tô Ngữ, và bắt đầu nhìn quanh sảnh chính nơi mà những người này đang đứng. 

Ồ, đó thực sự là một bữa tối gia đình, có thấy ông bà, chị họ, chú của cô ấy, và vị hôn phu của cô ấy đều đến.

Trái tim Tô Vãn càng ngày càng lạnh, rõ ràng quan hệ thân mật ôn nhu hiện tại của Tô Ngữ đều hiện ra trước mắt, chẳng lẽ trong mắt những người cô coi như người thân, có thể cô là người ngoài cuộc?

Cố Tử Hàng là người đầu tiên phản ứng, lộ rõ vẻ nghi ngờ: "Một đêm, sao em lại trở về sớm như vậy? Em không phải là bác sĩ ở nước Đông Thần sao.."

 Lúc này, Tô Ngữ nhanh chóng ngắt lời Cố Tử Hàng, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lập tức lộ ra một chút khao khát và quan tâm.

"Một đêm, tại sao khi trở về không nói gì? Thật là kì lạ, sao không để bố chị và chị chuẩn bị sẵn sàng cho em trở về."

  Giọng Tô Ngữ rất ngọt ngào. Nhưng chỉ trong một vài từ, dễ dàng biết hành động của cô ấy là cô ý, và vô trách nhiệm..

Tô Vãn chỉ sống với ông bà. Cô ấy cố tình về một mình để không làm phiền hai người lớn tuổi, và chuẩn bị cho họ bất ngờ, nhưng thực tế đã đưa cô ấy đến tận cùng của nỗi đau!

 Tô Vãn cảm thấy trong cô rất đau buồn và hoảng loạn, cô hít một hơi thật sâu và cố gắng kiềm nước mắt vào trong  

"Chị Ngữ, nếu tôi thông báo cho chị, hôm nay có lẽ tôi sẽ không thấy được cái cảnh tuyệt vời này? Chị muống tôi bàn luận về chuyện kết hôn sao

Điều mà Tô Vãn không ngờ là, ông nội Tô Hằng lại là người khiển trách cô đầu tiên..

Tô Hằng liếc qua Tô Vãn không vừa lòng, sắc mặt rất lạnh:" Tiểu Vãn, ngươi mới về nhà, đừng náo loạn, hôm nay có khách, đừng để người khác xem chuyện cười của hai nhà chúng ta.

Tô Ngữ ôn nhu nhìn về phía Tô Vãn: "Đúng vậy, Tô Vãn em gái chị, hiểu cảm xúc của em, nhưng chuyện hôm nay rất phức tạp, chị và anh ấy sẽ giải thích cho em hiểu, bây giờ đừng có làm loạn nữa."

Ngay cả Cố Tử Hàng tỏ ra là bản thân đúng. Anh ta không hoàn toàn đồng ý với điều đó: "Tô Vãn, em đừng chơi trò trẻ con."

Giọng nói của Cố Tử Hàng vẫn có thể được sử dụng như một nam chủ, nhưng Tô Vãn nghe anh ta nói với cô không có chút tâm tình, nên cô chỉ có thể ngây người nhìn anh, làn da của cô trở nên trắng bệch

Tất cả máu dường như đông thành băng trong chốc lát.

Thì ra trong mắt bọn họ, hôm nay khi cô trở về, hóa ra họ coi cô chỉ là một trò cười, một kẻ ngốc, một đứa trẻ con..

Là người đứng ngoài cuộc, Lục Khuynh Vũ khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào mảnh mai giống như một kẻ bất lương:

"Không thể ngờ đây lại là trò đùa lại hay đến như vậy, tôi tới thật là đúng lúc mà." 

 Lúc này, chú của Tô Vãn, cha của Tô Ngữ là Tô Kiến Khải đến lạnh giọng nói: "Lục Khuynh Vũ, tập đoàn Thánh Xa cũng giống như tập đoàn Lục của anh sông không phạm sông, núi không phạm núi. Chuyện xảy ra ở đây hôm nay chỉ là chuyện riêng của nhà họ Tô. Anh là người ngoài, nên đừng xen vào."

"Nếu tôi nói tôi muốn hỗn?" Lục Khuynh Vũ khinh thường liếc nhìn Tô Kiến Khải, sau đó nhìn về phía Tô Vãn đang trước mặt.

Anh thấy cơ thể Tô Vãn lắc lư liên tục, đôi mắt cô mơ màng nhìn Cố Tử Hàng và Tô Ngữ vẫn đang thân mật với nhau, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cô ấy đã cố gắng kìm chế cảm xúc của mình và không để nước mắt trào ra.

Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Lục Khuynh Vũ thoáng hiện lên một tia tiếc nuối, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên điện thoại rung lên, Lục Khuynh Vũ mở máy, nhìn tin nhắn, đột nhiên thay đổi. Lục Khuynh Vũ bất lực nhìn Tô Vãn: "Không ngờ lại đột ngột khẩn cấp, xem ra anh không giúp được em. Tô Vãn anh xin lỗi." Lục Khuynh Vũ nói anh ta nhanh chóng rời đi.

Tô Vãn chưa bao giờ nghĩ đến việc nhờ anh chàng ăn chơi này giúp đỡ, cô từ từ nhắm mắt rồi lại mở mắt, cảm xúc đã dịu đi rất nhiều, nhưng bàn tay vẫn không ngừng siết chặt.

"Những người không liên quan đã đi hết, vậy bây giờ Cố Tử Hàng và chị Ngữ, anh chị có thể cho tôi một lời giải thích được không?"

Nghe Tô vãn nói, Tô Ngữ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình, có chút hoang mang, anh đưa mắt nhìn về phía người cao lớn và Cố Tử Hàng điển trai đang bên cạnh.

  Cố Tử Hàng xoa dịu mái tóc của Tô Ngữ, rồi nhìn Tô Vãn đầy hối lỗi: "Xin lỗi Tô Vãn, nhưng anh với Ngữ không giúp em được. Anh đã nghĩ đến việc tỏ tình với em, nhưng anh không biết nói thế nào."

Tô Vãn nhìn thấy những động tác nhỏ thân mật giữa Cố Tử Hàng và Tô Ngữ, chỉ cảm thấy những cảnh này quá đỗi thân quen.

"Vậy anh có thể nói chuyện với chị tôi nhưng không có thời gian gửi e-mail cho tôi để bày tỏ tình cảm chân thành ư?"

Ngay khi câu này nói ra, Cố Tử Hàng đã nhìn vào đôi mắt u ám của Tô Vãn. Anh ta ngập ngừng, không biết phải nói gì.

Tô Vãn cảm nhận được sự cứng ngắc của cơ thể Cố Tử Hàng, cô cắn chặt môi, một ánh mắt chật vật và buồn bã hiện lên dưới mắt cô. 

 "Một đêm, anh đừng có hung hăng, được không?" Lúc nãy Tử Hàng cũng muốn giải thích với anh, nhưng anh ấy lo lắng cho tình trạng của cô, sợ làm tổn thương trái tim của cô, cho nên mới giả vờ: "Anh với cô ấy không có gì cả, sao em về không báo một tiếng.

 Tại sao cô lại bị người thân, người yêu phản bội, vậy mà lại trở thành kẻ xấu xa trong mắt người khác?Tô Vãn chưa bao giờ biết rằng trái tim của một người có thể đau đến thế, đau như bị kim thép đâm vào:" Nếu anh thực sự lo lắng cho em và sợ em tổn thương, hai người sẽ không đến với nhau! "

Anh ta đã nói như vậy. Nhưng Tô Vãn vẫn im lặng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nặng nề vỗ bàn, giọng nói lúc nào cũng tốt bụng, nhưng giờ nghe thật chói tai.

" Đủ rồi! Tô Văn, hôm nay em không biết xấu hổ sao! Bình tĩnh trước đi, chuyện đã xong. Anh và Tô Ngữ đã rất hạnh phúc rồi, đừng có thúc ép bọn anh! "

Họ hạnh phúc ư? Không phải cô và Cố Tử Hàng đã từng yêu nhau trước đây sao?


 Như hiểu được suy nghĩ của Tô Vãn, Cố Tử Hàng đau lòng nhìn cô, trầm giọng nói.

" Tô Vãn, khi đó anh vẫn còn nhỏ, thật ra anh vẫn luôn coi em như em gái, chuyện đã qua cho qua đi, Tô Ngữ cô ấy đã là của anh rồi.." 

Nghe đến đây, Tô Vãn cứng đờ. Đôi mắt cô, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi ánh nhìn..

 Cô phải làm sao đây? Cô ấy sẽ mất Cố Tử Hàng, người đã nói rằng sẽ đói xử tốt với cô ấy suốt đời.

 Tô Vãn cúi đầu xuống và cười gượng, ngay khi những người khác nhìn nhau, Tô Vãn đột nhiên nắm lấy tay cầm cánh cửa.

Một cơn mưa tầm tã cuối cùng cũng lan đến thế giới hờ hững này sau một thời gian dài dại dột.

  Khi mọi người kịp phản ứng, trên màn sương và mưa rộng lớn, bóng dáng Tô Vãn chạy đi trong hoảng loạn từ lâu đã không còn thấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro