Chương 9: Sự phản bội đến đau lòng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Từ khi biết Lục Khuynh Vũ là một người nguy hiểm, Tô Vãn biết rằng mình càng phải tránh xa anh ta.

Và cái gọi là theo đuổi mà từ miệng Lục Khuynh Vũ thốt ra đối với cô chỉ là trò đùa của anh ta hồi cấp 3.

Một kẻ ăn chơi trác táng như Lục Khuynh Vũ, e rằng sẽ không tránh khỏi việc chọc tức anh ta khi nhìn thấy bất kỳ ai giống như đang lấy lòng anh ta.

Tô Vãn chỉ có thể mỉm cười ngượng nghịu: "Bất cứ điều gì anh không theo đuổi, Lục Khuynh Vũ, bạn gái của anh có thể có một công ty, có lẽ không có lượt tôi đến ở đâu?"

Lục Khuynh Vũ không để ý Tô Vãn đang giả ngu giả ngốc. Anh ta có thể nhìn Tô Vãn, và đôi mắt hồng đào ấy dường như lúc nào cũng chứa chan tình cảm.

"Vậy nếu tôi nói bây giờ tôi đang nhớ bạn gái, Tô Vãn, em có thể đồng ý không?"

Thật ra, Tô Vãn rất khó chịu với thể loại ăn chơi trác táng như anh ta, nhưng cô ấy không thể trở về nhà mình bây giờ, Vì vậy cô chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ, không thể xé rách da mặt.

"Lục thiếu gia, đừng có trêu chọc tôi. Nếu có ai thiếu bạn gái thì anh không thiếu được. Hơn nữa, canh biết rõ Cố Tử Hàng chính là vị hôn phu của tôi."

Lục Khuynh Vũ khóe môi hơi cong lên, giọng nói trầm thấp quyến rũ: "Tôi biết rõ, Cố Tử Hàng là chồng chưa cưới của em. Anh ta thực sự đáng tin cậy ư? Tôi đã không thấy anh ấy xuất hiện trong ba năm. Tôi sợ cuộc hôn nhân này không thể tổ chức thành công.." 

Nghe những gì Lục Khuynh Vũ nói, có vẻ như Tô Vãn có lẽ hiểu ra có điều gì đó. Lục Khuynh Vũ đang bán mình và muốn chơi với cô ấy.

 Tô Vãn trong lòng tức giận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ít nhất hiện tại không thể xúc phạm chàng trai trẻ phiền phức này, nếu không có anh ta, có lẽ hôm nay cô đã không thể về đến nhà.

Bởi vì cô ấy thực sự không muốn thảo luận vấn đề tình cảm với những người như Lục Khuynh Vũ, Tô vãn xua tay nhanh chóng và xoay chuyển chủ đề.


"Lục thiếu gia, tôi vừa trở về. Nhân viên bảo vệ ở đây không nhận ra tôi. Anh có thể đưa tôi vào được không?"  

Lục Khuynh Vũ nhướng mày, rất nhẹ nhàng mở cửa: "Thật vinh hạnh cho Lục gia. Một người con gái xinh đẹp đi cùng tôi lên xe. Nào lên xe đi." 

Tô Vãn liếc nhìn màu xanh xe thể thao Infiniti hoàng gia, và mỉm cười ngượng nghịu: "Ư, tôi muốn tốt hơn ngồi ở phía sau. Tôi sợ say xe khi tôi tài xế lái xe trên con đường núi.."

 Cô không có gan ngồi ở hàng ghế đầu với Lục Khuynh Vũ. Rốt cuộc, người bên kia là một nam nhân bên kia đã lao vào ô tô với một cô bé học trung học. 

E hèm, nói tóm lại, Lục Khuynh Vũ rất hỗn láo, mình nên tránh xa anh ta..

Nghe được lời biện hộ của Tô Vãn, Lục Khuynh Vũ bất giác mỉm cười mở miệng nói: "Vậy thì em cứ tự nhiên."

 Còn bác bảo vệ nghe giọng điệu của hai người này, bọn họ. Đã quen nhau từ lâu, và họ ngày càng tỏ ra e ngại. Những người có thể sống trong khu Vân Ảnh dù giàu có hay đắt tiền, loại thanh niên này làm sao có thể làm mất lòng người bình thường như cô gái ấy được?

 Thấy Tô Vãn không có ý trách mình, chú bảo vệ vội vàng ấn nút mở cửa để xe chạy vào êm ái. 

Mặc dù đang lái xe, nhưng Lục Khuynh Vũ vẫn muốn thỉnh thoảng bắt chuyện với Tô Vãn: "Nhìn thời tiết, hình như sắp mưa rồi."

 Tô vãn lơ đễnh đáp lại chữ "Ừ" rồi nói cô ấy nhìn đi. Ngoài cửa sổ xe, bầu trời tối đen, nhưng cây cối trên núi càng ngày càng xanh tươi, biệt thự tư nhân sang trọng nằm rải rác trong cảnh núi non tuyệt đẹp. 

Thấy cô không bị dụ dỗ, Lục Khuynh Vũ hỏi Tô Vãn cũng chỉ đáp lại vài câu là giải quyết xong chuyện, Lục Khuynh Vũ liền đơn giản không nói nữa, chỉ tập trung vào vô lăng trong tay.

 Một lúc sau, Tô Vãn nhìn thấy biệt thự nhà họ Tô, cánh cổng sắt rèn kiểu châu Âu lặng lẽ mở ra, chữ "Khu vườn yên tĩnh" trên đỉnh biệt thự sáng rực rỡ, bắt mắt như bảo vật.

Lục Khuynh Vũ ngừng Infiniti, và các quý ông mở cửa xe cho Tô Vãn. Su Wan ngước nhìn anh và nói: "Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến đây. Lục Khuynh Vũ bận rộn quá, đừng lo lắng về tôi."


 Tuy nhiên, Tô Vãn ngạc nhiên, Lục Khuynh Vũ còn chưa chuẩn bị rời đi, ngược lại còn cười nói với cô: "Tô Vãn, tôi đã giúp em rồi, mà em lại muốn đuổi tôi đi? Không mời anh cũng đi vào ngồi."

 Nam nhân ăn chơi này thực sự được chào đón sao! 

Tô Vãn cau mày, nhưng cô nhanh chóng vươn vai: "Thế nào, Lục thiếu gia đã yêu cầu rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Nhìn thấy lòng không muốn của Tô Vãn, nụ cười trên khóe môi của Lục Khuynh Vũ không hề tắt, bước chân của anh chỉ chậm nửa bước so với Tô vãn. 

Tô Vãn vừa bước vào cổng nhà đã thấy một chiếc Pagani màu bạc và một chiếc Cayenne màu đỏ anh đào đang đậu trong sân, trông rất bắt mắt.

 Ông nội có đổi xe không? Nhưng điều đó là không thể, ông nội luôn thích vẻ ngoài giản dị của chiếc xe Phaeton, dù mua những nhãn hiệu khác, ông cũng sẽ không chọn những màu ấm và sang trọng như bạc và đỏ anh đào. 

Có lẽ đó là một vị khách đến từ nhà..

 Tô Vãn trầm ngâm nhấm mắt, cô đi qua hành lang, và nghe thấy một tràng cười vang trước khi bước vào sảnh chính. 

 "Chúng ta đều sắp trở thành một gia đình rồi, lễ phép làm gì vậy."

"Ông nội, đừng nói khách sáo, ăn rau, Tô Hằng ngài không thích ăn cá tuyết hấp mận, nhưng ngài có thể nếm thử xem. Như thế nào, ngon không?" 

Tô Vãn sắp thành gia thất rồi, cô cảm thấy khó hiểu..

Nghe giọng nữ quyến rũ phía sau Tô Vãn nói "Tử Hàng", mắt Tô Vãn sáng lên, phải không. Có thể hôm nay Tử Hàn đến ư. Vậy những chiếc xe kia là của anh ấy. 

 Nghĩ đến khả năng được gặp Cố Tử Hàng, Tô Vãn ngây ngẩn cả người, lập tức đi về phía trước định gọi tên anh, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trước mặt, tất cả lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

  Cô đã không gặp Cô Tử Hàng trong ba năm, và bây giờ anh ấy đã hoàn toàn khác với các đường nét trên khuôn mặt của mình, và anh ấy trông đẹp trai hơn so với thời trung học.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tô Vãn cũng không thể phớt lờ người phụ nữ đang nép vào vòng tay của Cố Tử Hàng và nhẹ nhàng đấm vào vai Cô Tử Hàng bằng bàn tay ngọc của cô ta.

Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, Tô Vãn phân biệt rõ ràng tình cảm sâu sắc trong cặp mày của Cố Tử Hàng, và cảm giác quan tâm không tự chủ khiến Tô Vãn cảm thấy trời đất sắp nứt vào lúc đó, và cô không thể chấp nhận tình cảnh này - có phải là tất cả.

 Vai Tô Vãn khẽ run lên, trong mắt cô nhanh chóng xuất hiện nước mắt, người này có thực sự là Cố Tử Hàng của cô?

Chân Tô Vãn đến chân mềm nhũn, suýt nữa không đứng vững, Lục Khuynh Vũ nhân cơ hội ghé sát vào lỗ tai cô, khóe môi cười mỉa mai: "Làm sao vậy? Em vẫn hài lòng với vị hôn phu của em chưa, là nó đấy?"

Tô Vãn đã không nhìn vào Lục Khuynh Vũ chút nào. Cô ấy ném tay của người kia đang ôm vai cô, và bước về phía trước với can đảm.

Cùng lúc đó, mọi người đang nói cười cũng chú ý tới Tô Vãn và Lục Khuynh Vũ đang đứng sau lưng cô đồng thời ngừng cười, kinh ngạc mở miệng.


Thời gian như đóng băng trong hai giây, Tô Vãn nhìn thấy Cố tử Hàng đang đắm chìm trong thế giới của hai người cuối cùng cũng quay đầu lại.

Khi ánh mắt anh nhìn đến Tô Vãn, biểu cảm của Cố Tử Hàng lại thay đổi liên tục, rõ ràng là anh rất sốc, nhưng dù vậy, anh vẫn không đẩy người phụ nữ trong tay mình ra.

Tô Vãn cắn môi, tự hỏi Cô Tử Hàng sẽ giải thích cảnh này với cô như thế nào..

Nếu lý do là hợp lý, cô vẫn chọn tin anh.

Tuy nhiên, trước khi Cố Tử Hàng có thể nói, người phụ nữ nhìn thấy chú chim nhỏ trong vòng tay của Cố Tử Hàng cuối cùng cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, và bắt đầu quay đầu lại và nhìn về phía Tô Vãn đang đứng.

Làm sao có thể là cô ấy?

 Khoảnh khắc đối phương quay lại, khuôn mặt xinh đẹp đó khiến Tô Vãn trợn tròn mắt, cả người cô trở nên cứng đờ - còn gì không thể chấp nhận hơn việc chị họ và vị hôn phu phản bội cô chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro