Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Dịch bởi Thu Trà -

Pip biết họ sống ở đâu.

Mọi người ở Little Kilton đều biết họ sống ở đâu.

Ngôi nhà của họ giống như ngôi nhà ma ám của chính thị trấn; bước chân của mọi người trở nên vội vã khi họ đi ngang qua, lời nói của họ bị nhỏ dần và đọng lại trong cổ họng. Những đứa trẻ la hét sẽ tụ tập trên đường đi bộ từ trường về nhà, không dám chạy lại và chạm vào cổng trước.

Nhưng căn nhà này không bị ám bởi những bóng ma, chỉ là ba con người buồn bã cố gắng sống cuộc sống của họ như trước đây. Một ngôi nhà không bị ám ảnh bởi ánh đèn nhấp nháy hay những chiếc ghế rơi đầy ma quái, mà bởi những vết sơn tối màu ghi Gia đình cặn bã và những ô cửa sổ bị ném vỡ bằng đá.

Pip luôn tự hỏi tại sao họ không chuyển. đi Không phải do bắt buộc; họ đã không làm bất cứ điều gì sai. Nhưng cô không biết họ đã phải sống như thế nào.

Pip biết rất nhiều điều; cô biết hippopotomonstrosesquipedaliophobia là thuật ngữ chuyên môn chỉ chứng sợ nói dài, cô biết trẻ sinh ra không có xương bánh chè, cô biết nguyên văn những câu trích dẫn hay nhất của Plato và Cato, và có hơn bốn nghìn loại khoai tây trên thế giới. Nhưng cô ấy không biết làm thế nào nhà Singh tìm thấy sức mạnh để ở lại đây. Ở đây, ở Kilton, dưới áp lực của rất nhiều cặp mắt mở to, những lời bình luận thì thầm vừa đủ to để nghe được, những câu chào hỏi của hàng xóm không bao giờ kéo dài thành những cuộc nói chuyện nữa.

Một điều độc ác hơn nữa là nhà của họ lại quá gần Trường Grammar Little Kilton, nơi cả Andie Bell và Sal Singh đều từng học, nơi Pip sẽ trở lại vào năm cuối của cô sau vài tuần nữa khi ánh mặt trời đỏ cam của tháng Tám chuyển sang tháng Chín.

Pip dừng lại và đặt tay lên cổng trước, bỗng chốc dũng cảm hơn một nửa số trẻ em của thị trấn. Đôi mắt cô lần theo con đường dẫn đến cửa trước. Quãng đường đó chỉ mất vài bước chân nhưng có một cái hố ngăn cách giữa nơi cô đứng và đằng kia. Có thể đây là một ý tưởng rất tồi; cô đã cân nhắc điều đó. Ánh nắng buổi sáng bỏng rát và cô có thể cảm thấy đầu gối của mình bắt đầu ngứa ngáy bên trong quần jean. Một ý tưởng tồi hoặc một ý tưởng táo bạo. Tuy nhiên, những bộ óc vĩ đại nhất trong lịch sử luôn khuyên rằng hãy táo bạo hơn là an toàn; kể cả là những ý tưởng tồi tệ nhất.

Đặt chân vào hố sâu, cô bước tới cửa và dừng lại một giây để kiểm tra xem mình có chắc chắn không, và gõ ba tiếng. Gương mặt căng thẳng của cô hiện ra bên trên cánh cửa: mái tóc đen dài nhuộm màu nâu nhạt hơn ở phần chóp, khuôn mặt nhợt nhạt, mặc dù đã dánh một tuần ở miền Nam nước Pháp, đôi mắt xanh lục đục ngầu đang chuẩn bị cho cuộc gặp mặt.

Cánh cửa mở ra với tiếng xích rơi và tiếng lách cách của khóa kép.

"Xin chào?" Anh nói, giữ cánh cửa mở hờ với một tay để trên cửa. Pip chớp mắt để tránh nhìn chằm chằm, nhưng không thể được. Anh trông rất giống Sal: Sal mà cô biết từ tất cả những phóng sự truyền hình và hình ảnh trên báo chí. Sal mờ dần khỏi ký ức thơ bé của cô. Ravi có mái tóc đen vuốt ngược bù xù của anh trai mình, lông mày cong dày và làn da rám nắng.

"Xin chào?" Anh lại nói.

"Ừm. . . " Cử chỉ quyến rũ tại chỗ của Pip đã phát huy tác dụng quá muộn. Bộ não cô đang bận rộn xử lý rằng, không giống như Sal, anh có một má lúm đồng tiền ở cằm, giống hệt như cô. Và anh ấy thậm chí còn cao hơn kể từ lần cuối cô nhìn thấy anh. "Ừm, xin lỗi, xin chào." Cô vẫy tay vụng về và ngay lập tức hối hận.

'Chào?'

"Chào, Ravi," cô nói. 'Em . . . anh không biết em . . . em là Pippa Fitz-Amobi. Em kém anh vài năm ở trường trước khi anh rời đi. '

'Vâng. . . '

'Em chỉ đang tự hỏi liệu em có thể mượn một khoảnh khắc của anh được không? Ờ thì, không phải là khoảnh khắc. . .  Anh có biết một khoảnh khắc là một phép đo thời gian thực tế không? Đó là một phần trăm giây, vì vậy. . . anh có thể dành ra một vài khoảnh khắc liên tiếp cho em không? "

Ôi trời, đây là những gì xảy ra khi cô lo lắng hoặc bị dồn vào góc tường; cô bắt đầu kể những sự thật vô ích được ngụy trang thành những câu đùa dở ẹc. Và một điều nữa: Pip phiên bản lo lắng trở nên sang chảnh hơn bốn lần, từ bỏ tầng lớp trung lưu để vật lộn với sự giả tạo kém cỏi của giới thượng lưu. Cô đã bao giờ nghiêm túc nói "khoảnh khắc" trước đây chưa?

"Cái gì cơ?" Ravi hỏi, có vẻ bối rối.

"Xin lỗi, đừng bận tâm," Pip nói, cố gắng bình tĩnh lại. 'Là thế này, em đang tiến hành bài EPQ của mình ở trường và -'

'EPQ là gì?'

'Chứng chỉ Dự án Mở rộng (Extended Project Qualification). Đó là một dự án làm việc độc lập, cùng với mức độ A. Anh có thể chọn bất kỳ chủ đề nào mình muốn. '

"À, anh chưa bao giờ học được xa như vậy ở trường," anh nói. "Anh đã cố rời đi nhanh nhất có thể."

"Ờm, không biết liệu anh có sẵn sàng được phỏng vấn cho dự án của em không."

"Chuyện gì vậy?" Đôi lông mày đen của anh kéo sát vào mắt anh hơn.

'Ừm. . . đó là về những gì đã xảy ra cách đây 5 năm. "

Ravi thở hắt ra, môi anh cong lên trông giống như tức giận.

"Tại sao?" Anh nói.

"Bởi vì em không nghĩ rằng anh trai anh đã làm điều đó - và em sẽ cố gắng chứng minh điều đó."

Pippa Fitz-Amobi

EPQ 01/08/2017

Ghi chép quá trình - Mục 1

Phỏng vấn Ravi Singh, đã đặt trước vào chiều thứ Sáu (trả lời các câu hỏi đã chuẩn bị).

Nhập bản sao cuộc phỏng vấn với Angela Johnson.

Ghi chép này nhằm biểu thị bất kỳ trở ngại nào bạn gặp phải trong việc nghiên cứu, tiến trình của bạn và mục tiêu của báo cáo cuối cùng của bạn. Ghi chép của tôi sẽ phải khác một chút: Tôi sẽ ghi lại tất cả các nghiên cứu tôi thực hiện ở đây, cả có liên quan và không liên quan, bởi vì, tôi thực sự không biết báo cáo cuối cùng của mình sẽ là gì, cũng như kết thúc là có liên quan. Tôi không biết mình đang hướng tới điều gì. Tôi sẽ chỉ phải chờ xem mình đang ở vị trí nào khi kết thúc nghiên cứu và có thể viết lại thành bài luận như thế nào. [Sao mình cảm thấy giống như viết nhật ký vậy???]

Tôi hy vọng đó sẽ không phải là bài luận mà tôi đã đề xuất với cô Morgan. Tôi hy vọng đó sẽ là sự thật. Điều gì thực sự đã xảy ra với Andie Bell vào ngày 20 tháng 4 năm 2012? Và - như bản năng mách bảo - nếu Salil 'Sal' Singh không có tội, thì ai đã giết cô ấy?

Tôi không nghĩ mình sẽ thực sự giải quyết được vụ án và phát hiện ra kẻ đã sát hại Andie. Tôi không phải là cảnh sát có quyền vào phòng thí nghiệm pháp y (rõ ràng là vậy) và tôi cũng không bị ảo tưởng. Nhưng tôi hy vọng rằng nghiên cứu của tôi sẽ khám phá ra những sự thật và những người có liên quan dẫn đến nghi ngờ hợp lý về tội lỗi của Sal và cho rằng cảnh sát đã nhầm lẫn khi kết thúc vụ án mà không tìm hiểu thêm.

Vì vậy, phương pháp nghiên cứu của tôi thực sự sẽ là: phỏng vấn những người thân cận với vụ án, stalk trên mạng xã hội và đưa ra nhưng suy đoán VÔ CÙNG ngông cuồng.

[ĐỪNG ĐỂ CÔ MORGAN XEM MẤY THỨ NÀY!!!]

Giai đoạn đầu tiên của dự án này sẽ là nghiên cứu những gì đã xảy ra với Andrea Bell - được mọi người gọi là Andie - và hoàn cảnh xung quanh sự biến mất của cô ấy. Thông tin này sẽ được lấy từ các bản tin và cuộc họp báo của cảnh sát từ khoảng thời gian đó.

[Viết tài liệu tham khảo ngay để sau này khỏi phải lục lại!!!]

Được sao chép và dán ra từ tờ báo quốc gia đầu tiên đưa tin về sự mất tích của cô ấy:

'Andrea Bell, 17 tuổi, được thông báo mất tích khỏi nhà ở Little Kilton, Buckinghamshire, hôm thứ Sáu tuần trước.

Cô rời nhà trên chiếc ô tô - chiếc Peugeot 206 màu đen - cùng điện thoại di động, nhưng không mang theo quần áo. Cảnh sát nói rằng sự biến mất của cô là "hoàn toàn trái ngược với tính cách thường ngày".

Cảnh sát đã khám xét khu rừng gần nhà của gia đình vào cuối tuần qua.

'Andrea, được biết đến với cái tên Andie, được miêu tả là người da trắng, cao 1m68, với mái tóc dài màu vàng. Họ cho rằng cô  mặc một chiếc quần jean sẫm màu và một chiếc áo cộc tay màu xanh lam vào cái đêm mà cô mất tích. '1

Sau khi mọi chuyện xảy ra, các bài báo sau đó đã nói chi tiết hơn về thời điểm Andie được nhìn thấy lần cuối cùng còn sống và khoảng thời gian mà cô ấy được cho là đã bị bắt cóc.

Andie Bell 'được nhìn thấy lần cuối cùng bởi em gái của cô, Becca, vào khoảng 10:30 tối. vào ngày 20 tháng 4 năm 2012. '2

Điều này đã được chứng thực bởi cảnh sát trong một cuộc họp báo vào thứ Ba ngày 24 tháng 4: "Đoạn phim CCTV được quay từ camera an ninh bên ngoài Ngân hàng STN trên Phố Little Kilton High Street xác nhận rằng chiếc xe của Andie được nhìn thấy đang rời khỏi nhà vào khoảng 10:40 tối." 3

Theo cha mẹ của cô, Jason và Dawn Bell, Andie 'phải đón (họ) từ một bữa tiệc tối lúc 12:45 đêm.' Khi Andie không xuất hiện hoặc trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của họ, họ bắt đầu gọi cho bạn bè của cô để xem có ai biết cô đang ở đâu. Jason Bell 'đã gọi cảnh sát để thông báo con gái ông mất tích lúc 3 giờ sáng thứ Bảy.' 4

Vì vậy, bất cứ điều gì đã xảy ra với Andie Bell đêm đó, đều xảy ra trong khoảng 10:40 tối đến 12:45 đêm.

Bản sao cuộc phỏng vấn với Angela Johnson từ Cục Người mất tích

Angela: Xin chào.

Pip: Xin chào, đây có phải là Angela Johnson?

Angela: Là cô đây. Đây có phải là Pippa không?

Pip: Vâng, cảm ơn cô rất nhiều vì đã trả lời email của cháu.

Angela: Không có chi.

Pip: Cháu có thể ghi lại cuộc phỏng vấn này để sau đó có thể đánh máy và sử dụng trong dự án của mình không?

Angela: Yeah, được thôi. Cô xin lỗi, cô chỉ có khoảng mười phút thôi. Vậy cháu muốn biết gì về những người mất tích?

Pip: Dạ, liệu cô có thể nói cho cháu biết điều gì sẽ xảy ra khi một người nào đó được thông báo là mất tích không? Quá trình và các bước đầu tiên mà cảnh sát thực hiện là gì?

Angela: Thế này, khi ai đó gọi điện đến số 999 hoặc 101 để báo có người mất tích, cảnh sát sẽ cố gắng lấy càng nhiều chi tiết càng tốt để họ có thể xác định được các mối nguy đối với người mất tích và từ đó đưa ra phản ứng thích hợp của cảnh sát. Các loại chi tiết mà họ sẽ hỏi trong cuộc gọi đầu tiên này là tên, tuổi, mô tả về người đó, bộ quần áo mà họ được nhìn thấy lần cuối cùng, hoàn cảnh mất tích, việc đột nhiên biến mất có giống tính cách thường ngày của người đó hay không, thông tin chi tiết về bất kỳ phương tiện đi lại nào được sử dụng. Với những thông tin này, cảnh sát sẽ xác định xem đây là trường hợp rủi ro cao, thấp hay trung bình.

Pip: Và những trường hợp nào thì được coi là có nguy cơ cao?

Angela: Nếu họ dễ bị tổn thương vì tuổi tác hoặc khuyết tật, thì đó sẽ là nguy cơ cao. Nếu hành vi đó không giống tính cách thường ngày, thì có khả năng là một dấu hiệu cho thấy họ đã bị tổn hại, do đó sẽ có nguy cơ cao.

Pip: Ừm, vậy, nếu người mất tích mới mười bảy tuổi và việc cô ấy mất tích được coi là khác với tính cách thường ngày, thì đây có được coi là một trường hợp rủi ro cao không?

Angela: Ồ, hoàn toàn có thể, nếu đó là trẻ vị thành niên.

Pip: Vậy cảnh sát sẽ ứng phó như thế nào đối với trường hợp rủi ro cao?

Angela: Vậy thì, họ sẽ ngay lập tức triển khai các nhân viên cảnh sát đến vị trí mà người đó mất tích. Viên cảnh sát có trách nhiệm sẽ phải thu thập thêm thông tin chi tiết về người mất tích, chẳng hạn như thông tin chi tiết về bạn bè hoặc đối tác của họ, về tình trạng sức khỏe , thông tin tài chính của họ trong trường hợp có thể tìm thấy họ khi cố gắng rút tiền. Họ cũng sẽ cần một số bức ảnh gần đây của người đó và trong trường hợp rủi ro cao, họ có thể lấy mẫu ADN cho cuộc kiểm tra pháp y tiếp theo. Và, với sự đồng ý của chủ nhà, khu vực sẽ được tìm kiếm kỹ lưỡng để xem liệu người mất tích có bị che giấu hay ẩn náu ở đó hay không và để xác định xem có bất kỳ đầu mối bằng chứng nào khác hay không. Đó là quy trình thông thường.

Pip: Vậy là, cảnh sát sẽ ngay lập tức tìm kiếm bất kỳ manh mối hoặc gợi ý nào chỉ ra rằng người mất tích có phải là nạn nhân của một tội ác hay không?

Angela: Chắc chắn rồi. Nếu các trường hợp mất tích này đáng ngờ, các sĩ quan luôn được bảo rằng, 'nếu nghi ngờ, cứ cho đó là giết người.' Tất nhiên, chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ các vụ mất tích chuyển thành các vụ giết người, nhưng các sĩ quan được hướng dẫn ghi lại bằng chứng ngay từ đầu giống như họ đang điều tra một vụ giết người.

Pip: Và sau khi tìm kiếm địa chỉ nhà ban đầu, điều gì sẽ xảy ra nếu không thấy có gì đáng chú ý ?

Angela: Họ sẽ ngay lập tức mở rộng tìm kiếm sang khu vực xung quanh. Họ có thể yêu cầu thông tin điện thoại. Họ sẽ hỏi bạn bè, hàng xóm, bất kỳ ai có thể có thông tin liên quan. Nếu người mất tích đó là một thanh niên, một thiếu niên, thì khả năng cao là cha mẹ cũng chưa thể biết hết bạn bè và người quen của con họ. Cháu biết đấy, những người bạn cùng lứa của họ là nguồn thông tin lớn cho những mối quan hệ quan trọng khác, kiểu như là, bạn trai hay đại loại như vậy. Và một chiến lược sử dụng báo chí thường được thảo luận vì sự kêu gọi thông tin trên các phương tiện truyền thông có thể rất hữu ích trong những tình huống này.

Pip: Vì vậy, nếu đó là một cô gái mười bảy tuổi bị mất tích, cảnh sát sẽ liên lạc với bạn bè và bạn trai của cô ấy từ khá sớm chứ?

Angela: Phải, tất nhiên rồi. Các cuộc điều tra kiểu vậy sẽ được thực hiện, bởi vì, nếu người mất tích đã bỏ trốn, rất có thể họ đang trốn ra ngoài với một người thân thiết.

Pip: Và vào thời điểm nào trong vụ án mất tích thì cảnh sát chấp nhận chuyển sang giai đoạn tìm xác?

Angela: Ừm, nếu biết cách sự dụng thời gian, nó không phải. . . Ôi, Pippa à, cô phải đi rồi. Cô xin lỗi, đến lúc cô phải họp rồi.

Pip: Vâng, cảm ơn cô rất nhiều vì đã dành thời gian nói chuyện với cháu ạ.

Angela: Và nếu cháu có thêm bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần gửi email cho cô và cô sẽ liên hệ lại ngay khi có thể.

Pip: Chắc chắn rồi, cảm ơn cô một lần nữa ạ.

Angela: Cô đi nhé.

Tôi đã tìm thấy những thống kê này trên mạng:

80% số người mất tích được tìm thấy trong 24 giờ đầu tiên. 97% được tìm thấy trong tuần đầu tiên. 99% các trường hợp được giải quyết trong năm đầu tiên. Vậy là còn lại 1%.

1% những người biến mất không bao giờ được tìm thấy. Nhưng có một con số khác cần xem xét: chỉ 0,25% của tất cả các trường hợp mất tích có kết quả tử vong. 5

Vậy Andie Bell nằm ở đâu trong khoảng này? Không ngừng trôi nổi ở một nơi nào đó từ 1% đến 0,25%, tăng và giảm theo tỷ lệ theo từng con sô thập phân tí hon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro