6. Hình xăm mỏ neo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ trưng ra bộ mặt bất mãn nhìn chiếc xe quen thuộc, tại sao cứ hết hư cái này lại đến hư cái kia vậy?

Tìm tòi một hồi nàng ngước lên hỏi cô: "Cái thắng xe này, sao mất con ốc rồi?"

"Em đâu có biết." Vương Dịch nhún vai tỏ vẻ vô tội.

Viên Nhất Kỳ đi tìm trong đống ốc vít, lấy ra một con ốc tương tự, vừa đi vừa lầm bầm: "Con ốc này rất cứng, sao có thể rơi ra được chứ?"

Vương Dịch nghe nàng nói liền giấu bàn tay đang trầy trụa của mình ra sau lưng.

Khụ khụ, quả thật là con ốc đó rất cứng, Vương Dịch phải ngồi cạy mất mấy tiếng đồng hồ nó mới chịu rớt ra, tay cũng phồng rộp lên cả rồi. Vương Dịch vì thế mà có chút mếu máo.

Vương Dịch nhìn tay nàng, khi thấy nàng sửa xe, cô không cảm thấy nó dơ hay nhơ nhuốc, cô thấy nàng rất đáng yêu. Nàng mặc bộ đồ bảo hộ trông hảo hảo đáng yêu, trước giờ Vương Dịch chưa từng thấy qua có thợ sửa xe là nữ, nên có chút lạ, cùng nhiều chút thích thú.

Con gái sửa xe thì làm sao chứ? Rất mạnh mẽ, rất tài giỏi.

Viên Nhất Kỳ đem con ốc mới gắn vào rồi vặn lại cho cô.

"Xong rồi."

Vương Dịch cười tươi: "Cảm ơn chị, lại trả bằng trà sữa nhé." Cô giơ ra ly trà sữa size lớn cho nàng.

"Ừ, về đi." Viên Nhất Kỳ nhận lấy rồi phẩy tay.

Vương Dịch nhìn đồng hồ, chỉ còn có mười lăm phút nữa là hết giờ làm rồi, cô háo hức nói: "Em chờ chị về."

"Tùy em." Viên Nhất Kỳ nói xong liền đi vào trong, có muốn cản cũng không thể cản được, dù sao cũng chỉ là một đoạn đường, cũng không có vấn đề gì.

-----

Viên Nhất Kỳ sau khi đóng cửa garage liền đi về, thấy Vương Dịch đang ngồi vắt vẻo trên xe máy cũng không thèm gọi một tiếng, cứ vậy mà đi thẳng.

Vương Dịch đang ngáy ngủ, thấy nàng đi mới vội dắt xe chạy theo. Ôi trời, cái bà chị bạc tình bạc nghĩa này, người ta có công ngồi một đống chờ chị nãy giờ mà chị cũng không thèm gọi người ta một tiếng nữa.

Vương Dịch dắt xe lủi thủi theo sau.

Thấy Viên Nhất Kỳ ghé vào một cửa hàng tiện lợi, cô liền đi vào theo.

"Chị mua đồ hả?" Cô đi theo sau Viên Nhất Kỳ lải nhải.

"Không, đi bơi." Viên Nhất Kỳ nhăn nhó, vào đây không mua đồ thì làm gì? Hỏi thừa.

Vương Dịch bất mãn phụng phịu.

Nàng chọn mấy trái dưa hấu, định tìm giỏ đựng liền thấy Vương Dịch cầm một cái giỏ chạy tới, còn nhe răng cười.

"Chị, để em cầm cho." Vương Dịch đem đồ trong tay nàng để vào giỏ rồi cứ tò tò đi theo sau nàng như người ở.

"Cái này cũng để em."

"Này cũng để em cầm luôn cho."

Cái gì Viên Nhất Kỳ mua đều bị Vương Dịch đặt vào giỏ ngay, sợ nàng cầm sẽ mỏi tay.

Đến khi mua đồ xong, ở quầy thanh toán, cô lại tranh: "Để em thanh toán."

Viên Nhất Kỳ nheo mắt: "Tránh ra mau, còn xớ rớ nữa tôi liền đá em vào cửa kính."

Nàng không thích dính líu tiền bạc với ai cả, kẻo lại phải nợ nần nhau suốt đời, với cả nàng và cô cũng đâu phải dạng quan hệ quá thân thiết với nhau.

Vương Dịch bị dọa liền ngoan ngoãn nép sang một bên cho nàng thanh toán. Canh me nhân viên vừa thanh toán xong liền ngay lập tức giành lấy túi đồ lớn, cầm giúp Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ cũng mặc kệ, cô thích cầm thì cứ để cô cầm, nàng cũng chẳng buồn quản.

Bước ra cửa, liền nhìn thấy một người con gái tóc ngắn ngang vai, trên người chi chít hình xăm lớn nhỏ, còn xỏ cả khuyên mũi và khuyên môi, trông bộ dạng có chút đầu gấu. Bên cạnh còn có một bé gái tầm khoảng ba tuổi với gương mặt giống hệt với cô ấy.

"Viên Nhất Kỳ..." Khác với vẻ bề ngoài, cô ấy có giọng nói trong trẻo, ấm áp, khẽ gọi tên người trước mặt.

"Tạ Vũ Đình? Ừ... chào." Viên Nhất Kỳ gượng gạo nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng, nhưng khi nhìn xuống thấy đứa bé, tròng mắt Viên Nhất Kỳ ngay tức khắc liền ửng đỏ.

Đây là lần đầu tiên Vương Dịch thấy Viên Nhất Kỳ có bộ dạng này, thất thần, lơ đễnh cùng yếu đuối.

Cô gái trước mặt này là ai? Vương Dịch cắn chặt môi, cô muốn hỏi, nhưng phải dùng tư cách gì đây? Càng nghĩ, hốc mắt Vương Dịch càng cay xè.

Phải, ngay cả bạn bè cũng không phải, cô hoàn toàn không có quyền xen vào cuộc sống riêng tư của nàng, bọn họ chỉ đơn giản là khách hàng và thợ sửa xe thôi, không có một danh phận gì vượt mức cho phép ở đây cả.

Cô gái tên Tạ Vũ Đình lại nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta... đi uống chút cà phê được không?"

Viên Nhất Kỳ nghe vậy liền gạt ngang: "E là không tiện, chào chị."

Nói xong liền lách người đi thẳng ra ngoài, giống như đang trốn tránh điều gì đó.

Tạ Vũ Đình ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng, tay cô ấy cuộn lại, tròng mắt tối đen.

Vương Dịch hôm nay trên đường về không chọc ghẹo nàng, cũng không muốn lải nhải mấy câu vô bổ. Cô chỉ im lặng, dắt xe sau lưng Viên Nhất Kỳ.

Cô trộm nhìn nàng, ánh mắt Viên Nhất Kỳ vẩn đục một màu đỏ, cố gắng cúi thấp mặt xuống, ngăn không cho cô thấy bản thân mình đang khóc.

Vương Dịch đau lòng, từ khi biết nàng đến nay, Viên Nhất Kỳ trong mắt cô chính là một người cao ngạo, cứng rắn, là giới hạn mà cô không thể chạm tới. Nhưng hôm nay Viên Nhất Kỳ giống như đã biến thành một người khác vậy, đủ biết cô gái lúc nãy có bao nhiêu là ảnh hưởng đối với nàng.

Giữa họ đã xảy ra việc kinh khủng gì mà có thể khiến một Viên Nhất Kỳ cao cao tại thượng phải khóc một cách đau lòng đến thế?

Nhưng Vương Dịch biết, cái Viên Nhất Kỳ cần nhất bây giờ chính là sự yên tĩnh. Cô im lặng, chỉ lẳng lặng ở phía sau dõi theo từng bước chân nặng trĩu của nàng, chân cô cũng như có búa tạ gắn vào, khiến từng bước đi trở nên vô cùng khó khăn.

Đến nhà, Viên Nhất Kỳ xém chút nữa là quên luôn đồ của mình đang ở chỗ Vương Dịch, cô khẽ gọi: "Chị Kỳ."

Nàng xoay người lại, đôi mắt vẫn cụp xuống, Vương Dịch chìa túi đồ ra cho nàng.

Viên Nhất Kỳ gật đầu, cầm lấy rồi quay lưng định bước vào nhà thì lại nghe sau lưng có tiếng nói: "Em không biết có chuyện gì đã xảy ra với chị, nhưng... đừng làm tổn thương bản thân. Em... em sẽ đau lòng."

Vương Dịch ngưng một chút, cô thở dài: "Em về nhé."

"Ừ." Viên Nhất Kỳ không trực tiếp quay đầu lại, chỉ đáp một chữ rồi đi vào nhà.

Viên Nhất Kỳ đem túi đồ vào bếp, quăng bừa lên bàn, mấy trái dưa hấu cứ thế lăn xuống đất vỡ đôi, bên trong nước dưa hấu chảy ra bê bết hệt như những dòng máu tươi, nhưng Viên Nhất Kỳ không quan tâm, nàng ngồi phịch xuống đất. Nhìn mình hiện tại, rất giống với năm đó, Viên Nhất Kỳ cũng nằm trên một vũng nước màu đỏ như thế, nhưng năm đó xung quanh nàng không chỉ đơn thuần là nước dưa hấu, mà là máu, máu của Viên Nhất Kỳ.

Từng dòng máu cứ thế chảy ra từ người nàng, bên cạnh nàng là Tạ Vũ Đình và một cô gái lạ mặt khác.

Viên Nhất Kỳ tự cười cợt bản thân, châm một điếu thuốc lá, sau bao nhiêu năm dài đằng đẵng, cứ tưởng mọi chuyện đã bị chôn sâu và trôi dần vào quên lãng, ai ngờ người đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.

Viên Nhất Kỳ vốn tưởng thời gian sẽ xóa nhòa đi mọi thứ, không ngờ hôm nay gặp lại, tim nàng vẫn đau như năm đó. Vết thương cũ chưa lành lặn lại lần nữa vì sự hiện diện của người nọ mà tứa máu, cảm giác giống như bị ai đó cố tình giẫm mạnh vào làm cho nó lở loét thêm.

Ngửa cổ phả ra làn khói trắng. Viên Nhất Kỳ lấy tay sờ lên vũng nước dưa hấu lênh láng bên cạnh mình, ký ức năm xưa lũ lượt kéo về vô cùng vội vã.

***

Năm đó Viên Nhất Kỳ tầm hai mươi, hai mươi mốt tuổi gì đó, vẫn chưa có gì trong tay, lại liều mạng mượn ngân hàng một số tiền để mở một garage nhỏ. Vì để tiết kiệm thêm chi phí mà nàng không dám thuê nhà ở, sau khi làm việc xong đều ngủ luôn tại garage, ăn uống đều là thức ăn nhanh hoặc mấy quán cơm bình dân ở ven đường.

Garage khi đó quy mô chưa được lớn, lại ít người ghé đến, chỉ có nàng và Trịnh Đan Ny suốt ngày quanh quẩn cùng nhau. Trịnh Đan Ny thì may mắn hơn khi quen được Trần lão sư, cả hai dọn về nhà ở. Còn nàng thì vẫn thui thủi một mình ở garage.

Tạ Vũ Đình hơn nàng một tuổi, là trẻ mồ côi nay đây mai đó, lớn một chút thì đua đòi theo lũ bạn đi học nghề ở một tiệm xăm nhỏ.

Ngày hôm đó, Viên Nhất Kỳ gặp Tạ Vũ Đình ngồi ở trước cửa garage vừa đục mưa vừa khóc. Hỏi ra mới biết thì ra Tạ Vũ Đình gom hết tiền để đóng học phí vào tiệm xăm, nhưng lại bị lừa hết, tiệm xăm đã bị bán đi từ đời nào rồi, chủ tiệm cũng bặt vô âm tính. Bây giờ không có tiền thuê nhà, lại càng không còn tiền để ăn uống.

Viên Nhất Kỳ thương cảm, mang cô ấy về garage cho cô ấy phụ giúp mấy việc lặt vặt, bao ăn ở.

Ở bên nhau lâu dài, tình cảm lớn dần, chuyện gì đến cũng sẽ đến, họ yêu nhau, chính thức trở thành một đôi.

Một năm sau đó, garage có chút khởi sắc, Viên Nhất Kỳ đem tiền mình dành dụm được cho Tạ Vũ Đình đi học lại.

Tạ Vũ Đình ban đầu cũng từ chối nhưng vì Viên Nhất Kỳ nhất quyết muốn như vậy nên cô ấy mới an tâm đi học.

"Kỳ Kỳ, đợi chị ra nghề, sẽ mở một tiệm xăm lớn. Đến lúc đó em không cần phải làm mấy việc nặng nhọc này nữa, chỉ việc về làm bà chủ cho chị thôi."

Tạ Vũ Đình trong bữa cơm nói với Viên Nhất Kỳ như thế, làm Viên Nhất Kỳ ngây thơ cười tít cả mắt.

Đem bàn tay có chút thô ráp của mình nựng gò má của Tạ Vũ Đình.

"Cục cưng ráng đi học chăm chỉ là được, em cực một chút cũng không sao."

Quả nhiên năm đó Viên Nhất Kỳ vẫn còn rất dịu dàng, bộ dạng khác hẳn với bây giờ. Nàng không hút thuốc, cũng chẳng đụng vào bia rượu, không đua xe, lại càng không đến những nơi xập xình như bar, club,... Vì nàng bảo mấy thứ đó có hại cho sức khỏe, chỉ những ai muốn tìm đến cái chết mới dại dột đâm đầu vào đó thôi.

Sau này, sau khi chia tay, Viên Nhất Kỳ mới chân chính trở thành bộ dạng mà bản thân từng rất căm ghét. Nhưng chính bộ dạng đó lại làm nàng rất hài lòng, ít ra nó không ủy mỵ, không mềm yếu để người khác có thể thỏa sức mà chà đạp.

Tạ Vũ Đình nhìn nàng, ôn nhu xoa xoa lên mái tóc nàng.

"Sao chị có thể để cô gái của chị chịu khổ được?"

Viên Nhất Kỳ lắc đầu: "Coi chị hôm nay ốm đi rồi kìa, mai em sẽ mua giò heo về hầm cho chị ăn."

Nàng gắp thêm cho Tạ Vũ Đình miếng thịt rồi vui vẻ ngồi ăn rau.

Tạ Vũ Đình học gần nửa năm thì ra nghề, vị khách đầu tiên cô ấy xăm chính là người yêu mình.

Cô ấy chăm chú đâm kim vào da Viên Nhất Kỳ, tiếng máy xăm kêu rè rè bên tai họ. Một hình mỏ neo trên cổ tay nàng dần dần hiện ra, tuy đường nét không quá tinh xảo nhưng lại khiến Viên Nhất Kỳ vô cùng hài lòng.

Tạ Vũ Đình nhìn thành quả của mình, dịu dàng hôn lên cổ tay nàng: "Mỏ neo chính là mong em một đời bình an."

Viên Nhất Kỳ cười tươi, hạnh phúc ngắm nghía hình xăm trên cổ tay mình, đôi môi có chút run run: "Bình an, chính là được bên cạnh chị."

Viên Nhất Kỳ trong những năm tháng ấy, ăn không dám ăn, xài không dám xài, mặc dù garage đã phát triển tốt nhưng toàn bộ số tiền kiếm được, nàng đều để dành cho Tạ Vũ Đình. Nàng muốn mở cho cô một tiệm xăm của riêng mình, không phải bôn ba đi làm thợ để bị người ta sai vặt nữa.

Nửa năm sau, cuối cùng giấc mơ cũng trở thành hiện thực. Một tiệm tăm be bé có tầng trệt, thêm một tầng gác và sân thượng, tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ dụng cụ, không gian thoáng mát dễ chịu. Khách hàng ngày một đông hơn, Tạ Vũ Đình cũng nhận thêm nhiều học viên vào để đào tạo hơn.

Tình cảm của Viên Nhất Kỳ và Tạ Vũ Đình rất tốt đẹp, ngoại trừ một việc là Tạ Vũ Đình ở với nàng nhiều năm như thế nhưng lại không hề đòi hỏi việc gì quá phận, hôn môi chính là cảnh giới cao nhất giữa họ.

Viên Nhất Kỳ mặc dù rất thắc mắc nhưng ai đời lại không biết xấu hổ đi hỏi thẳng người ta như thế, nên chỉ có thể im lặng. Mà nàng thật ra cũng chẳng có thời gian rảnh để mà quan tâm đến những việc đó. Nàng sáu giờ sáng đã phải hì hục mở cửa garage đón những vị khách đi làm sớm, có những đêm phải đến mười một, mười hai giờ mới đóng cửa trở về nhà, đặt chân vào nhà thì Tạ Vũ Đình đã ngủ mất từ đời nào rồi.

Viên Nhất Kỳ không chút hoài nghi, chỉ nghĩ Tạ Vũ Đình muốn giữ gìn cho nàng.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như hôm đó Viên Nhất Kỳ không đột ngột đi đến tiệm xăm của người yêu.

Háo hức cầm ổ bánh to trên tay, hôm nay nàng quyết định sẽ đóng cửa sớm một chút, đến chờ Tạ Vũ Đình về rồi cả hai sẽ tìm cái gì đó ngon ngon để ăn.

Cửa tiệm xăm mở ra, có vẻ là đang không có khách nên chỉ có một, hai học viên đang ngồi bên ngoài nghe nhạc, còn Tạ Vũ Đình thì chẳng thấy đâu.

Viên Nhất Kỳ nhìn họ hỏi Tạ Vũ Đình đang ở đâu, bọn họ không trả lời mà chỉ áy náy nhìn nhau.

Viên Nhất Kỳ linh cảm có chuyện gì đó không lành, trái tim nàng kịch liệt quặng thắt, nàng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Mãi đến sau này Viên Nhất Kỳ vẫn còn thấy hối hận, phải chi năm đó mình giả vờ ngu ngốc rời đi, xem như không có việc gì thì tốt rồi. Phải chi mình cứ thế giả điên giả khùng để mặc người ta thỏa sức lừa dối thì trái tim mình đã không bị dày vò đau đớn đến vậy.

Nàng ước gì bản thân có thể cao thượng hơn một chút, để mặc người ta phản bội, đổi lại việc người ta sẽ không rời bỏ nàng.

Nhưng không, Viên Nhất Kỳ năm đó vẫn một mực nghe theo lý trí, nàng không chút chần chừ liền chạy xộc lên tầng.

Càng lên cao, tiếng rên rỉ đứt quãng càng lớn hơn. Lồng ngực nàng đau nhói theo từng âm thanh thỏa mãn của ai đó.

"Đình à, mạnh hơn... ưm... em chịu không nổi, chị..."

"San San, chị yêu em..."

Tiếng nói quen thuộc ập thẳng vào não bộ Viên Nhất Kỳ, giọng nói này mỗi đêm đều vang lên bên tai nàng, thì thầm câu yêu. Bây giờ lại có thể không biết xấu hổ ở đây phóng túng cùng người con gái khác mà rên rỉ.

Viên Nhất Kỳ bắt đầu chần chừ, bước chân khựng lại, nàng lấy hết can đảm, dù sao cũng phải đối mặt với sự thật, cho dù sự thật đó có đau đớn, khắc nghiệt đến cỡ nào.

Nàng bước lên, căn phòng nhỏ trên tầng này là do chính tay Viên Nhất Kỳ thiết kế, nàng muốn Tạ Vũ Đình có chỗ nghỉ trưa tốt nhất. Nhưng hôm nay trong chính căn phòng này, cô ấy lại đang cùng một người phụ nữ khác giao hoan.

Ngón tay xinh đẹp kia không ngừng chiếm lấy cô ấy.

Người nàng yêu đang cuồng nhiệt hôn lấy người con gái khác, mở miệng nói yêu người con gái khác, thản nhiên làm tình với người con gái khác.

Ổ bánh to trên tay rơi xuống.

Cô gái kia toàn thân trần như nhộng, một chân gác lên vai Tạ Vũ Đình, miệng không ngừng rên rỉ, cô ấy phát hiện ra có người đang đứng đó nhìn mình liền giật mình tỉnh lại.

Tạ Vũ Đình sững sờ, lập tức đem tay rút ra, còn cẩn thận đem quần áo đến cho cô gái kia mặc vào rồi mới đi đến chỗ nàng.

'Bốp.'

Năm ngón tay in hẳn lên má của Tạ Vũ Đình.

"Tôi đã làm gì sai?" Mắt Viên Nhất Kỳ ngấn lệ, nhìn cô ấy.

Tạ Vũ Đình bối rối, tay chân quơ quào loạn xạ, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, giống như đang ngầm thừa nhận mọi thứ.

Cô gái kia sau một lúc đã mặc xong quần áo, còn vênh mặt lên nhìn nàng với vẻ thách thức.

"Gì đây? Người yêu của chị là bà cô già này sao? Hèn gì... chị ấy cứ luôn miệng bảo cô quá nhàm chán."

Viên Nhất Kỳ nhìn cô ấy, có vẻ chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi gì đó, mặc cái đầm như cái đầm ngủ, mỏng và ngắn cũn cỡn, lộ ra cặp chân dài miên man.

Nhìn lại bản thân mình, do tính chất công việc, Viên Nhất Kỳ chỉ lựa chọn những trang phục thuận tiện như là áo phông, quần short hoặc quần jean. Mang bản thân ra so sánh với cô ta quả thật có chút khập khiễng, không cân xứng.

"Chị ấy nói người cô lúc nào cũng đầy mùi dầu nhớt, rất khó ngửi."

"Trương San." Tạ Vũ Đình gầm lên, đôi mắt vẩn đục không dám đối diện với nàng.

Viên Nhất Kỳ cười. Phải, trên người nàng lúc nào cũng đầy mùi dầu nhớt, là để lo cho ai? Là ai phải bán mạng làm việc để nuôi Tạ Vũ Đình ăn học? Là ai suốt ngày cứ phải loay hoay mười mấy tiếng đồng hồ với đống tua vít, ốc vít, dầu nhớt, máy móc để có tiền mở tiệm xăm cho Tạ Vũ Đình?

"Thì ra... trong mắt chị, tôi dơ đến vậy hả?"

Nàng cười, bước đến lôi đầu Trương San lên sân thượng.

Tạ Vũ Đình ngỡ ngàng đuổi theo sau.

Viên Nhất Kỳ sức lực đương nhiên hơn hẳn Trương San, không một chút khó khăn mang tóc của ả ta túm lại như sợi dây mà lôi xồng xộc đi.

Đứng trên lan can sân thượng nhìn xuống dưới, Viên Nhất Kỳ cười.

"Cô... cô đừng làm bậy." Ả ta sợ hãi van xin.

"Mày thích đi cướp người yêu của người khác lắm đúng không? Lúc chị ta giông bão, bần cùng, mày ở đâu? Để đến khi chị ta đã có tất cả trong tay thì mày có quyền gì mà vác mặt đến? Là tao, là tao đã cho chị ta mọi thứ, chị ta lại bạc tình mang hết yêu thương bù đắp sang cho mày. Ha... chó má thật."

Tạ Vũ Đình cuối cùng cũng đuổi theo kịp, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang kích động liền nhỏ nhẹ nói: "Viên Nhất Kỳ, đừng kích động! Xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện. Tiệm xăm, chị trả lại cho em, tiền bạc chị nợ em, chị đều sẽ trả lại hết, xin em, đừng làm chuyện dại dột với cô ấy."

Viên Nhất Kỳ cười nhạt, cho tới phút cuối, Tạ Vũ Đình đành lòng từ bỏ hết mọi thứ chỉ để bảo vệ cô gái này.

"Vậy tình yêu tôi trao chị, chị trả bằng cách nào? Tạ Vũ Đình... tại sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Tôi một lòng một dạ yêu chị, tại sao, tại sao chứ?"

"Viên Nhất Kỳ, chị thích một người con gái dịu dàng hơn, làm một công việc nào đó nữ tính hơn, để chị còn mặt mũi mà ra ngoài..."

Câu nói còn chưa dứt thì Viên Nhất Kỳ đã kích động gầm lên: "Tôi không ăn cướp, cũng chẳng ăn trộm thứ gì của ai, tôi làm gì khiến chị mất mặt? Cái công việc mà chị coi là tầm thường, nhếch nhác kia đã nuôi sống chị mấy năm nay đó. Nó cho chị tiền học, cho chị tiền mở tiệm xăm... nó cho chị tất cả, cuối cùng chị lại trở mặt xem thường nó."

Viên Nhất Kỳ nấc nghẹn: "Tạ Vũ Đình, tôi thật sự nhìn lầm chị. Để hôm nay tôi cho chị biết, cảm giác mất mặt là như thế nào."

Dứt câu, Viên Nhất Kỳ quay người.

Tạ Vũ Đình nhận thấy được sự nguy hiểm liền lao đến ôm chầm lấy người con gái mà cô yêu.

Nhưng người đó không phải là nàng, mà là Trương San.

Trương San nằm gọn trong vòng tay của Tạ Vũ Đình ngã xuống sàn, còn Viên Nhất Kỳ thì ngã từ sân thượng tầng ba xuống mặt đường khô khốc. Một vũng máu đỏ tươi vây quanh lấy cơ thể bé nhỏ của Viên Nhất Kỳ.

Trong cơn mơ màng, Viên Nhất Kỳ cảm nhận tim mình không còn cảm giác đau đớn nữa. Nàng như đang bay bổng lên không trung, hình xăm mỏ neo mờ mờ ảo ảo vẫn yên vị trên cổ tay nàng. Tại sao nàng một chút cũng không hề cảm thấy bình an như lời người nàng yêu nói?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro