7. Trà sữa vị giấm chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Nhất Kỳ được đưa vào bệnh viện với tình trạng chân phải đã gãy, chân trái bị rạn xương, phổi bị dập mức độ nhẹ, thiếu máu trầm trọng và bất tỉnh nhân sự.

Phải cấp cứu gần mười hai tiếng đồng hồ mới có thể giữ lại được mạng sống của nàng.

Viên Nhất Kỳ hai chân được bó bột vô cùng đau đớn, ngũ tạng lúc bấy giờ như không còn là của nàng nữa. Đầu óc Viên Nhất Kỳ trống rỗng không thể phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm, chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng từng cơn đau đang hoành hành trong cơ thể mình.

Trịnh Đan Ny chỉ chờ bác sĩ cho phép liền chạy vào trong, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đang thoi thóp nằm trên giường bệnh, chai nước biển vẫn đều đặn từng giọt truyền vào người nàng, tim Trịnh Đan Ny như cuộn lại, người bạn thân nhất của mình vừa mới trở về từ cõi chết. Trịnh Đan Ny đi đến bên cạnh chạm khẽ vào vai Viên Nhất Kỳ.

"Cậu vì sao lại làm chuyện dại dột như thế?"

Viên Nhất Kỳ nghe, nàng mở mắt ra nhìn Trịnh Đan Ny, nhưng chỉ có thể lắc đầu, hơi thở yếu ớt co ro như con cún mắc mưa.

Ít lâu sau, Tạ Vũ Đình bước vào, chị ta cúi đầu ẩn nhẫn đi đến gần giường bệnh của nàng.

Viên Nhất Kỳ cảm thấy trái tim mình sắp không xong rồi, hình ảnh chị ta đang cùng cô gái kia làm tình một lần nữa lại hiện lên trong đại não nàng, rõ mồn một như một thước phim, nhẫn tâm đánh thật mạnh vào lồng ngực nàng một cú đau điếng, rầm một phát, nổ vang trời.

Viên Nhất Kỳ thều thào: "Biến... chị... biến ngay cho tôi."

"Xin lỗi." Tạ Vũ Đình chỉ có thể nói bấy nhiêu đó.

Viên Nhất Kỳ gào lên, đem cơ thể không còn lành lặn của mình vực dậy: "Không cần, cút đi."

Tim nàng thắt lại, nàng đã dùng tất cả tình yêu, niềm tin và hy vọng của mình đặt lên người con gái này. Nhưng cô ta bây giờ lại phản bội nàng, rồi chỉ đơn giản nói một câu xin lỗi, cứ như vậy liền muốn nàng xem như không có chuyện gì xảy ra? Cô ta xem nàng là trò đùa chắc?

Viên Nhất Kỳ tự ôm lấy thân thể nàng, nhướn người cầm lấy chai nước biển đang treo lơ lửng phía trên đầu mình.

'Xoảng.' Viên Nhất Kỳ không thèm quan tâm, trực tiếp mang nó đập vỡ rồi lấy mảnh vỡ rạch vào cổ tay mình, nơi đó vẫn yên vị một hình xăm mỏ neo tượng trưng cho sự bình an.

"Viên Nhất Kỳ, bác sĩ, bác sĩ..."

Trịnh Đan Ny thảng thốt, chạy đến giật lấy mảnh vỡ trong tay nàng quăng đi, ôm chầm lấy Viên Nhất Kỳ, tay bịt chặt lấy dòng máu đỏ tươi đang chảy ra không ngừng từ cổ tay nàng.

Hai mắt Viên Nhất Kỳ tối đen lại, trong cơn mơ màng, nàng chỉ còn nghe thấy tiếng Trịnh Đan Ny văng vẳng gọi tên mình bên cạnh, tiếng Tạ Vũ Đình hét lên rồi tiếng tít tít của máy đo nhịp tim.

Sau đó, Viên Nhất Kỳ chẳng còn thấy Tạ Vũ Đình xuất hiện thêm một lần nào nữa, nàng nghe bảo họ đã sang nước ngoài sinh sống, cùng nhau. Cả hai còn cùng nhau sinh một đứa con nữa.

Sau tất cả, chị ta đã nhẫn tâm mang theo mọi lời hứa hẹn ngọt ngào, một viễn cảnh tương lai tươi đẹp mà rời đi, cùng nhân tình, bỏ lại nàng nơi đây với biết bao kỷ niệm chẳng thể quên, giống như lúc ban đầu vậy, nàng vốn dĩ chỉ nên sống một mình.

***

Viên Nhất Kỳ cười chua chát, nhả ra làn khói trắng rồi dập tắt điếu thuốc. Sự việc tính đến nay cũng đã mấy năm rồi, thế nhưng khi phải nghiêm túc nhớ lại, mọi cảm xúc vẫn hệt như năm ấy, cứ như mọi chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy, đau đến thấu tận tâm can.

Con bé đi bên cạnh Tạ Vũ Đình, trông rất giống cô ấy, có phải chị và vợ con đang sống rất hạnh phúc không?

Tạ Vũ Đình, vì sao em mang hết tình cảm đi trao cho chị, mà chị lại nhẫn tâm làm tổn thương em như thế?

Chị khinh miệt nghề nghiệp của em, khinh thường luôn cả em, chị nói em làm chị mất mặt, nhưng tại sao chị chưa từng một lần nghĩ rằng em đã phải bán cả mạng sống vì chị mà làm tất cả? Chị chưa từng đặt mình ở trong vị trí của em mà suy nghĩ.

'Ting tong.'

Còn đang vẩn vơ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Là ai giờ này còn đến tận nhà tìm nàng?

Viên Nhất Kỳ quệt dòng nước mắt, nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Mở cửa ra, cô nhóc kia vẫn mặc bộ đồng phục đó, có vẻ vẫn chưa về nhà, sao lại chạy tới đây?

"Chuyện gì?"

Vương Dịch gãi đầu: "Em... em sợ chị không có tâm trạng nấu ăn nên... cái này cho chị."

Cô chìa ra một túi đồ ăn lớn, mùi thơm nứt mũi. Cô biết Viên Nhất Kỳ có chuyện buồn nhất định sẽ bỏ bữa, nên mới đi tìm quán mì ngon nhất ở khu này, mua cho nàng một bọc mì thịt bằm, còn thêm ly trà sữa vị khoái môn nữa.

Thấy Viên Nhất Kỳ cứ đứng ngẩn người ra, mắt nàng vẫn còn ươn ướt, tròng mắt thì đỏ hoe, Vương Dịch đau lòng, nhưng không dám nhắc lại sự việc kia, chỉ có thể tự mình thở dài. Đem túi đồ ăn nhét vào tay nàng.

"Ăn rồi ngủ sớm. Em về đây."

"Cảm ơn." Viên Nhất Kỳ nhận lấy rồi gật đầu. Không ngờ là cô chịu để tâm đến mình như thế.

Vương Dịch chuẩn bị chạy đi thì đã nghe Viên Nhất Kỳ nói thêm: "Ngủ ngon."

Vương Dịch cười, đây là lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ chủ động nói chuyện một cách dịu dàng với cô như vậy. Khỏi phải nói là cô đang cảm động cực kỳ, gật nhẹ đầu rồi đáp: "Dạ, chị cũng phải ngủ thật ngon a, chị phải ngủ ngon thì em mới yên giấc được."

"Em..." Viên Nhất Kỳ hoàn toàn hiểu được câu nói kia có ý nghĩa gì, Viên Nhất Kỳ không ngốc đến nỗi không hiểu được tâm tư của cô nhóc mười tám tuổi này.

"Em rất thích chị." Vương Dịch dứt khoát nói.

Cô rất thích Viên Nhất Kỳ, nói yêu thì chưa hẳn nhưng cô rất thích nhìn bộ dạng của Viên Nhất Kỳ, bất cứ lúc nào, kể cả khi Viên Nhất Kỳ cáu kỉnh quát nạt mình, hay những lúc nàng vui vẻ, mặc dù không phải đối với mình, cộc cằn hay bạo lực với những người xung quanh, cũng không ngoại trừ mình, hay những lúc bản thân bị nàng chửi mắng, toàn bộ cô đều thích. Ở đời còn có thể sống được bao lâu? Thích ai thì việc gì phải giấu? Cứ thẳng thắn đối mặt, dùng toàn bộ tâm can để theo đuổi người ta thôi, nếu lúc đó người ta vẫn không thích mình thì coi như bản thân lại có thêm một người chị gái, nhưng ít ra sau này mình sẽ không cảm thấy hối hận vì những ngày tháng qua đã hèn nhát không dám nói lời yêu.

Viên Nhất Kỳ vốn đã phần nào đoán ra được, nhưng khi nghe chính miệng cô nói, nàng chỉ biết bối rối lắc đầu: "Đừng, Vương Dịch... đừng thích tôi..."

Viên Nhất Kỳ không muốn làm tổn thương một cô gái ngây thơ như Vương Dịch, nàng sợ bản thân mình sẽ đem hết những tủi hờn, uất ức của quá khứ ra mà dày vò Vương Dịch, sẽ khiến cô đau lòng.

Thà rằng cứ để nàng cô quạnh suốt đời, cũng không muốn ai đến bên cạnh mình nữa, trái tim nàng đã hóa đá rồi, nàng không nỡ để Vương Dịch phải đâm đầu vào chỗ chết.

Vương Dịch nghe xong cũng chỉ cười, khác hẳn với suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ, cô không giống như đã bỏ cuộc, bị nàng từ chối nhưng cô vẫn không nản lòng, vì cô biết chắc rằng bây giờ nàng sẽ không đồng ý.

Vương Dịch nhìn nàng khẳng định: "Chị không có quyền cấm em thích chị. Trái tim này là của em, em thích ai là chuyện của em. Chị chỉ cần tiếp nhận hoặc từ chối thôi."

Viên Nhất Kỳ đơ ra, ở đâu ra cái thể loại tỏ tình bá đạo như vậy chứ?

Vương Dịch nhe răng cười: "Nhớ ăn hết đó. Em đi về đây."

Nhìn bóng lưng Vương Dịch đi khuất, nàng chợt cảm thấy có chút rung cảm. Có lẽ là do đã rất lâu rồi chưa từng có ai đến với nàng bằng bộ dạng nghiêm túc và chân thành đến vậy.

Viên Nhất Kỳ bặm môi, suy nghĩ sâu xa.

-----

Hôm nay Vương Dịch phải học bù cho nên đến khi đứng trước cửa garage của nàng thì bên trong chỉ còn lác đác vài người, mà Viên Nhất Kỳ cũng chẳng thấy đâu, bình thường giờ này nàng hay ngồi phía trước hút thuốc mà?

Trịnh Đan Ny thấy cô liền vui vẻ bước đến vỗ vai: "Vương Dịch, tìm Viên Nhất Kỳ sao? Cậu ấy vừa cùng ngài Lưu đi ăn tối rồi."

Tim cô hẵng đi một nhịp, đôi mắt ưu tư nhìn Trịnh Đan Ny: "Ở đâu chị biết không?"

"Nghe loáng thoáng là quán lẩu nào đó ở gần đây."

Trịnh Đan Ny nói rồi tặc lưỡi, cảm thấy Vương Dịch cũng thật đáng thương. Nếu Vương Dịch xuất hiện sớm hơn, có lẽ Viên Nhất Kỳ đã chẳng phải khổ như thế.

"Em cảm ơn." Vương Dịch dắt xe lủi thủi rời đi.

"Vương Dịch..." Tiếng Trịnh Đan Ny gọi với theo, làm cô khựng lại.

Trịnh Đan Ny suy nghĩ một chút rồi chân thành khuyên giải: "Nếu em đang thích Viên Nhất Kỳ, thì em nên từ bỏ đi... trái tim cậu ấy đã chẳng còn lành lặn nữa rồi."

Vương Dịch suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Vết thương thì cũng có thuốc chữa mà, chỉ vì một vết thương mà đi bỏ mặc cả cơ thể thì thật không đáng."

Nói xong liền lên xe chạy đi mất.

Lâm Thư Tình bên trong nhìn ra lắc đầu: "Ôi thật là một cô bé đáng yêu."

Lý Gian Ân ở bên cạnh bổ sung thêm: "Cố chấp vì tình yêu cũng không sai, chỉ sợ Viên Nhất Kỳ lại mang trong mình quá nhiều tổn thương, sẽ đem trút hết ở chỗ Vương Dịch bé bỏng."

Phí Thấm Nguyên lại khẳng định: "Không đâu, Viên Nhất Kỳ là người hiểu chuyện mà."

Hách Tịnh Di gật đầu đồng tình, lời nói mang nhiều tia hy vọng: "Hy vọng Vương Dịch sẽ khiến Viên Nhất Kỳ quên hết mọi buồn đau."

Vương Dịch tìm hết mọi ngóc ngách, hy vọng sẽ tìm thấy nàng, cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi cô, nàng ngồi trong một quán lẩu gần garage, chỗ nàng ngồi gần cửa ra vào, có tấm kính mỏng nên Vương Dịch dễ dàng nhận ra.

Vương Dịch đang ngồi vắt vẻo trên xe, đối diện quán lẩu nhìn nàng. Gió thổi hiu hiu làm Vương Dịch có chút run run.

Cô thở dài.

Yêu một người không yêu mình giống như đang cầm một ly nước sôi trong tay, ngoan cố nắm chặt trong tay thì bỏng, mà buông ra thì lại càng đau.

Viên Nhất Kỳ chán nản ăn mấy miếng thịt, nốc cạn chai bia, mặc kệ lão Lưu đang lải nhải bên cạnh không ngừng.

Hôm nay vốn dĩ định đi uống chút bia, trùng hợp lão ta lại lên tiếng mời, dù gì cũng là khách quen, nàng không thể cứ từ chối mãi, nên đành xem như cả hai là bạn mà đi ăn cùng.

Vậy mà lão ta lại chẳng có chút liêm sỉ nào, có vợ có con rồi mà vẫn ở bên tai nàng nói mấy câu hứa hẹn sáo rỗng như cái gì mà ly dị vợ, cái gì mà sẽ cưới nàng? Nàng cần sao? Viên Nhất Kỳ nàng đây không làm chính thất cho người ta thì thôi chứ hà cớ gì phải đi làm vợ lẻ? Nực cười.

Viên Nhất Kỳ cứ nốc hết chai này rồi tới chai kia, mặc kệ lão đàn ông đối diện đang nói nhăng nói cuội. Nàng hiện tại chỉ muốn uống thật nhiều để quên hết đi mọi chuyện, và tối nay sẽ ngủ được ngon giấc hơn.

Nàng cười, người ta thường nói uống bia là để quên hết đi mọi chuyện, nếu bia có tác dụng làm người ta quên đi quá khứ thì nàng đã phải quên đi từ lâu rồi. Toàn gạt người.

Viên Nhất Kỳ sau khi đã say liền muốn đi về, lão Lưu ngỏ ý muốn đưa nàng về nhưng lại bị Viên Nhất Kỳ thẳng thừng từ chối.

Con đường rộng lớn có chút hẻo lánh, Viên Nhất Kỳ một mình trơ trọi, men theo bờ tường để đi về nhà.

Phía sau nàng, bóng dáng của một người con gái tóc dài ngang lưng, mặc bộ đồng phục học sinh, vẫn thủy chung từng bước đi theo nàng như thế, mãi cho đến khi nàng khuất dạng vào nhà, cô mới an tâm trở về.

Trên trời, vài giọt mưa chực chờ rơi xuống.

-----

Chiều ngày hôm sau, Viên Nhất Kỳ ngó đồng hồ, cũng gần đến giờ tan làm rồi, sao hôm nay tên rắc rối kia lại không đến? Nàng đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Viên Nhất Kỳ, hôm qua có thấy con bé không?" Vương Dịch thay đồ bảo hộ ra, vừa rửa tay vừa hỏi.

Viên Nhất Kỳ đang ngồi bên ngoài hút thuốc, nghe Trịnh Đan Ny hỏi liền có chút để tâm, nàng lắc đầu: "Không, làm sao?"

"Buổi chiều con bé có đến tìm cậu rồi bỏ đi, chắc là không tìm được cậu." Trịnh Đan Ny lắc đầu, thở dài một hơi.

Tâm tư Viên Nhất Kỳ bỗng chốc rối bời. Hôm qua Vương Dịch đã đi tìm nàng? Thế có tìm thấy nàng không?

Lâm Thư Tình mặt mũi ủ dột hát một câu: "Ôi... đàn bà là những niềm đau~"

"Hay đàn bà là ngọc ngà trăng sao~" Lý Giai Ân phụ họa thêm.

Hách Tịnh Di hát bằng hết sức bình sinh, gân cổ nổi cộm hết lên nhưng vẫn cố gắng hát: "Ôi đàn bà lại là con dao làm tim nhỏ máu~"

"Lệch tone rồi bà nội." Trịnh Đan Ny cáu.

"Ôi đàn bà dịu ngọt đêm qua~ Ôi đàn bà lạnh lùng hôm nay~"

"Ôi đàn bà là vần thơ say, khúc nhạc chua cay~" Phí Thấm Nguyên kết thúc bài hát rồi tự vỗ tay tán thưởng bản thân.

Viên Nhất Kỳ nhìn bọn họ châm chọc mình liền nhếch môi, sao mấy người không đi ứng tuyển làm một nhóm nhạc luôn đi? Nàng lò mò tới bộ dụng cụ tìm cây tua vít thân thương.

"Để tôi góp vui một câu. Ôi... xin là xin vĩnh biệt các cậu. Mẹ nó."

Bọn họ thấy có điềm chẳng lành liền tức tốc chạy tán loạn hết cả lên.

"Đứng lại, để tôi tán cho mỗi người một cây tua vít."

Cả đám cứ như trẻ con, hú hét, dù gì giờ này cũng không còn khách, chỉ có bọn họ xem nhau như chị em trong nhà.

Bên ngoài một chiếc ô tô màu đen xuất hiện, không cần nói cũng biết là ai rồi. Còn không phải lão sư Trần lái xe của Trịnh Đan Ny đến đón cậu ấy sao? Người gì đâu mà màu mè hết sức.

Viên Nhất Kỳ thấy Trần Kha liền ngước lên lãnh đạm, buột miệng hỏi: "Con nhóc kia hôm nay không đi học à?"

"Có, à... con bé đưa cho cậu này." Trần Kha chìa ra cho nàng ly trà sữa khoai môn size lớn.

Viên Nhất Kỳ quăng vội điếu thuốc đi, từ từ cấm ống hút vào, hút một hơi, trà sữa chảy vào trong cuống họng nàng. Nhưng hình như trà sữa hôm nay có vị là lạ thì phải, trà sữa vì sao lại có vị chua của giấm nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro