Chương 7. Lý do cần nhớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________________________

"Ý ông là gì? Giám mục-nim, tôi không phải là một vị thánh."

"Tư lệnh."

Đột nhiên, vị Giám mục nắm lấy tay Cale.

'Ông ta đã già rồi nhưng tại sao sức nắm lại mạnh mẽ như này?'

Cale choáng váng trước sức mạnh của Giám mục. Dù thế nào thì trông Giám mục cũng rất chân thành với một nụ cười ấm áp. Ông ta có một khuôn mặt hợp với một tinh thần nghĩa vụ mạnh mẽ.

- Nhân loại! Đôi mắt của Giám mục thật kỳ lạ!

'Ta biết'

Đối với Cale, ngay cả khi Giám mục giả vờ rằng ông là một người chân thành với tinh thần nghĩa vụ cao, thì đôi mắt rực lửa và tham lam đó đã tiết lộ nên ý định thực sự của ông.

'Có vẻ như ông ta đang nhắm đến việc trở thành Giáo hoàng.'

Mặt khác, vị Giám mục cũng đang quan sát biểu hiện của Cale.

'..... Cậu ta không thể hiện bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào ngay cả khi ta gọi cậu ta là 'thánh' sao. Sự bình tĩnh đó, thật tuyệt vời. '

Giám mục Tollis, người phụ trách Đền thờ Thần Chết ở Vương quốc Roan, ngay lập tức bay đến đây nhờ ma thuật từ Thành phố Puzzle sau khi nghe tin đồn rằng Cale đã đến Thủ đô cùng Thái tử.

"Đã lâu rồi Thần Chết mới giao một món đồ thần thánh cũng như một lời tiên tri cho Nhà thờ. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của nhà thờ, một món đồ thần thánh được giao cho một chủ nhân cụ thể."

Trái ngược với ánh mắt thèm thuồng, giọng nói của ông thật ấm áp.

"Tôi không phải là một người tuyệt vời như vậy."

Đền thờ Thần chết không có thánh nhân riêng.

"Thần chọn ngài là có lý do cả."

Ông đã có một mong đợi nào đó.

Ông hy vọng Tư lệnh sẽ là một Anh hùng vụng về.

Hoặc ít nhất là khát vọng mãnh liệt về danh tiếng và danh dự.

Nếu không thì là một người mong muốn có được nhiều quyền lực hơn nữa.

[ Trans: Nhìn ông ta đang liệt kê những điều khiến Cale ngất xỉu kìa 😂 ]

Tuy nhiên, Tư lệnh mà ông phải đối mặt là một người đã lập nên rất nhiều thành tích chỉ trong vòng hai năm.

Ông sớm nhận ra rằng ông phải buông bỏ những kỳ vọng vụng về của mình.

Với lời nói sau đó của Tư lệnh, vị Giám mục cuối cùng cũng thừa nhận Cale.

"Giám mục-nim, có những sự cố khủng khiếp đã xảy ra khắp Thủ đô và có rất nhiều thương vong."

Người đàn ông này xứng đáng được thượng đế lựa chọn.

Giám mục ngay lập tức trả lời.

"Tại sao cậu lại đưa các Linh mục đến đây? Họ không phải là người hộ tống của tôi."

Đội trưởng Quân đoàn Hiệp sĩ, người vẫn đang đứng yên, tiến về phía trước trước lời nói của Giám mục.

"Những Linh mục này có tham gia vào việc điều trị không?"

"Tôi đã cử một số linh mục đến Cung điện Hoàng gia. Tất nhiên, chúng tôi hơi thiếu nhân lực vì chúng tôi đã để lại hầu hết các Linh mục cấp cao ở Thành phố Puzzle. Tuy nhiên, các linh mục đến từ các Nhà thờ gần đó sẽ giúp đỡ chữa bệnh, để sau này chúng tôi có thể bù đắp lại lượng nhân lực thiếu hụt ".

Lời nói của vị Giám mục khiến Cale nhận ra điều gì đó.

'Ông ta biết những gì cần phải làm với tư cách là Giám mục.'

Vị Giám mục đến với Cale khi biết rằng người được Thần chọn đang ở Vương quốc Roan.

Ông ta thèm muốn chiếc ghế của Giáo hoàng, nhưng cũng biết mình phải làm gì với tư cách là một Giám mục và là người đại diện cho Nhà thờ.

'Đó hoàn toàn là một câu chuyện khác.'

Khi Cale tiếp tục quan sát vị Giám mục, vị Giám mục tiếp tục lời nói của mình.

"Tôi chỉ đến đây để thông báo tình hình cho cậu. Hiện tại chắc cậu đang bận nên tôi sẽ đi trên con đường của mình."

'Ohhhh, ông ta biết khi nào nên lùi lại.'

Cách đây không lâu, một sự kiện gây kinh hoàng cho người dân Thủ đô đã xảy ra. Làm thế nào mà Đền thờ Thần Chết lại có thể làm ầm ĩ lên chỉ vì một món đồ thần thánh nào đó được?

Đó không phải là một lựa chọn khôn ngoan khi làm trước mặt người dân của Vương quốc, những người đang lo lắng về mối đe dọa cho cuộc sống của họ và Vương quốc của họ.

Giám mục đã nhận thức rõ ràng về điều đó.

'Ông ta thông minh hơn tôi nghĩ.'

Cale không có ấn tượng tốt hay xấu về Đền thờ Thần chết, người đã giao tiếp với Cage. Nhưng nếu được lựa chọn, hầu hết anh đều có ấn tượng xấu về họ.

"Giám mục-nim."

Cale nghĩ rằng anh có thể giao tiếp với Giám mục, người biết khi nào nên rút lui dựa trên tình huống nhất định.

"Tôi sẽ sớm đến thăm Đền thờ Thần Chết. Đến lúc đó tôi có thể nói chuyện với ông chứ?"

"Tất nhiên là được, thưa Tư lệnh."

Hiệp sĩ đưa Giám mục đi và Choi Han ngạc nhiên khi nhìn ông ta. Trước đó, rõ ràng ông ta đã khăng khăng muốn gặp Cale mà không nghe theo bất cứ ai.

Nhưng bây giờ lại hành động hoàn toàn khác.

"Vậy thì, tôi sẽ lên đường."

"Vâng, Giám mục-nim. Tôi sẽ liên lạc với ông sớm thôi."

"Tôi hiểu rồi."

Giám mục rời đi không chút do dự. Ông dừng lại một chút để nhìn chằm chằm vào Tư lệnh Cale Henituse trước khi rời đi.

"Tư lệnh. Tôi nghĩ mối quan hệ giữa ngài và Đền thờ Thần chết đã được thiết lập. Xin hãy ghi nhớ điều đó."

Đội trưởng Quân đoàn Hiệp sĩ hầu như không nuốt nổi cục u trên cổ họng mình.

'Tư lệnh có quan hệ với Nhà thờ và cũng có quan hệ với Hoàng gia. Vào lúc này, không ai trong Vương quốc có khả năng xúc phạm Tư lệnh.'

Quả thực, Cale Henituse và Công quốc Henituse hiện đang ở vị trí mà không ai có thể dễ dàng chạm vào.

Vị Giám mục nói thêm, làm cho Đội trưởng Quân đoàn Hiệp sĩ ngạc nhiên hơn.

"Vương quốc Roan đang ở phía sau ngài. Hãy liên hệ với tôi bất cứ khi nào ngài cần giúp đỡ."

Cale mỉm cười lịch sự trong khi nhếch mép trước câu nói của Giám mục. Ông ta tự nhận mình là người của Vương quốc Roan thay vì Đền thờ Thần Chết?

"Cảm ơn, Giám mục-nim."

Lúc đó vị Giám mục mới nở một nụ cười mãn nguyện và lặng lẽ trở về. Ông ta ra hiệu cho Hiệp sĩ đang cố gắng đi theo mình, và tiến lại gần các Linh mục đang đợi ông trước khi mở miệng nói.

"Tất cả hãy tập trung vào việc khôi phục Công quốc và chữa lành cho những người bị thương."

"Vâng, Giám mục-nim!"

Ngoại trừ hai Linh mục tiếp tục đi theo Giám mục, những người khác đều đi theo Đội trưởng Quân đoàn Hiệp sĩ đã rời khỏi tòa nhà chính để hướng dẫn họ đến lều trại.

Một trong hai Linh mục còn lại thận trọng nói.

"Thế nào?"

Người kia cũng nhìn vào mắt Giám mục.

Giám mục hướng mắt về phía Dinh thự.

Cale Henituse đang nhìn về phía này từ cửa sổ vỡ. Giám mục quay lưng lại với anh ta và mở lời.

"Anh ta không phải là người chấp nhận kháng cáo. Nó cần phải là một cuộc trao đổi."

"...Vâng?"

Vị Giám mục nghĩ về Cale Henituse, người mà ông đã gặp cách đây không lâu.

Cậu ta tuyệt vời như lời đồn đại, nhưng mặt khác, lại khác với lời đồn đại.

"Thật khó để một Anh hùng trở thành Tư lệnh. Đó không phải là một vị trí mà chỉ cần chiến đấu tốt một mình là được."

Đối với Cale Henituse, người được tôn sùng như một Anh hùng, đôi mắt của anh ta khá ảm đạm và thờ ơ.

Tất nhiên, có sự ấm áp tiềm ẩn bên dưới nó, nhưng đó là điều phải được đúc lên chỉ bởi vì anh ta đã đạt được rất nhiều.

"... Cậu ta có cái bầu không khí tương tự như cái chết."

Giám mục thì thầm trong khi hướng dẫn hai Linh mục.

"Từ hôm nay trở đi, hãy mở cổng Nhà thờ, bất kể ngày hay đêm. Hãy bảo vệ những người tìm nơi trú ẩn."

"Vâng, Giám mục-nim."

"Và Nữ tu sĩ bị vạ tuyệt thông, nghe nói cô ta thân với Tư lệnh Cale Henituse?"

"Tôi không chắc liệu hai người có thân thiết hay không, nhưng chắc họ có mối liên hệ nào đó với Hầu tước Taylor Stan."

Giám mục nhắm mắt để nhớ lại một ký ức.

"Cage-, ta nhớ rồi."

Đã có khá nhiều Linh mục bị vạ tuyệt thông trong Nhà thờ. Trong số đó, ông thấy Cage là đáng nhớ nhất.

"Cô ấy là một đứa trẻ vui vẻ. Tuy nhiên, lại là một bông hoa dại."

"......"

"Cố gắng liên lạc với đứa trẻ đó."

".... Nhưng Giám mục-"

Vị Linh mục được Giám mục ra lệnh liên lạc với Nữ tu sĩ bị vạ tuyệt thông, dừng lại và giữ một ánh mắt đầy miễn cưỡng.

Giám mục nhếch mép cười nhạo anh ta.

"Đền thờ Thần chết có lịch sử lâu đời, nhưng nó chưa bao giờ là một nhà thờ lớn. Hiện tại, Anh hùng của lục địa phương Tây và phương Đông có thể được kết nối với Nhà thờ. Ngươi có biết điều đó có nghĩa là gì không?"

"........"

"Ngươi có nhận thức được mối liên hệ của Nhà thờ chúng ta và ý nghĩa của nó là gì không?"

"......."

Linh mục cúi đầu.

Giám mục nhìn anh và mở miệng.

"Tại sao? Ta nhìn xa không thành tâm sao?"

Ông vừa cười vừa nói.

"Ừm, lúc đầu ta không trực tiếp nhìn thấy nó, nhưng tình hình khiến ta phải suy nghĩ."

Hình ảnh Vương quốc Roan chiến thắng trong chiến tranh, nhưng không có một quốc giáo cụ thể, và Đền thờ Thần Chết chỉ là một trong nhiều tôn giáo tồn tại tại đây.

Việc Vatican phớt lờ họ là điều đương nhiên.

"Ta không thể bỏ lỡ cơ hội này."

Giám mục để lại một lời nhắn đằng sau và bước tiếp.

"Ta sẽ liên lạc với Vatican."

Ông quay đầu lại.

Ông thấy Cale đang nhìn mình.

"Thật nhẹ nhõm. Ta nghĩ sau này chúng ta sẽ có cuộc trò chuyện ý nghĩa."

Anh cười toe toét và đi về phía ngôi đền.

Cale nhìn theo hướng của vị Giám mục, người đang rời khỏi Tư dinh của Công tước.

- Nhân loại, tên Giám mục đó hơi lạ!

"Cale, khi nào thì cậu đến Đền thờ Thần Chết?"

Phạch -- phạch --

Diều hâu đen sải cánh bay lên không trung.

Cale mở miệng nói với ba sinh vật đang nhìn anh.

"Tôi sẽ báo lại với Thái tử rồi đi ngay."

Anh nhìn con Diều hâu đen, Sui Khan.

"Tôi nghĩ rằng có rất nhiều thứ để nghe, nhưng thật tiện lợi để nghe tất cả cùng một lúc, phải không?"

"Đúng vậy."

**********

Chưa đầy một năm sau khi làm việc tại Cung điện Hoàng gia, một người hầu của Cung điện đã bước đi một cách khó thở.

"Hmm!"

Anh cố gắng nhìn xung quanh trước khi hít một hơi vào.

Cung điện của Thái tử.

Cứ cách vài bước chân của hành lang lại có những Hiệp sĩ đang đứng, toàn bộ Cung điện Hoàng gia liên tục được tuần tra bởi các Hiệp sĩ và binh lính.

Wooooo wooong-

Bên ngoài cửa sổ, các Pháp sư thi triển các loại ma thuật phòng thủ khác nhau và cũng đang thi triển một số ma thuật tấn công, đảm bảo rằng họ sẽ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

'... Đó là một trong những trụ cột của Cung điện Hoàng gia.'

Bên ngoài cửa sổ, một cây cột lớn cắm trên mặt đất được nhìn thấy từ Cung điện của Thái tử.

Nó là một trong những trụ cột của Cung điện Hoàng gia bị sụp đổ.

'Làm sao một chuyện như vậy lại có thể xảy ra với Cung điện?'

Cung điện Hoàng gia sụp đổ và Nhà vua biến mất.

Không biết liệu Nhà vua có còn sống hay không.

Ngoài ra, thủ phạm được cho là người kế vị Công tước, và chính gia đình Công tước đó đã sụp đổ.

Hơn hết, gia đình Hoàng gia đã bất lực trong toàn bộ vụ việc này.

Vương quốc Roan, nơi được coi là có lực lượng quân sự mạnh nhất lục địa phía Tây.

"Nó giống như một cơn ác mộng."

Người hầu trở nên cứng đờ vì căng thẳng.

Nhưng anh không thể dừng lại vì những hiệp sĩ ngăn anh trông rất dữ tợn.

"Mục đích của cậu là gì?"

Ngay khi đến đích, anh đưa những gì trong tay cho Hiệp sĩ đang đóng quân.

"Đây là đồ ăn cho Thái tử."

Chàng Hiệp sĩ vén tấm vải che cái giỏ và người hầu lên và ngay sau đó gật đầu.

"Đưa nó cho tôi. Tôi sẽ giao nó cho ngài ấy."

"V-vâng!"

Anh ta nhanh chóng chào và rời khỏi Cung điện của Thái tử.

'Vào thời điểm như thế này, tại sao Thái tử lại hành động như vậy?'

Người hầu đã có một câu hỏi đó trong đầu.

'Tại sao ngài ấy đột nhiên yêu cầu giao bánh quy đến tận phòng của mình? Ngài ấy có ăn bánh quy thay cho bữa ăn của mình không? Thái tử có vẻ rất thích ăn bánh quy. '

Người hầu đã sớm nhớ lại một khả năng khác.

'Tư lệnh và Ngài Choi Han đã đến phòng làm việc của Thái tử từ sớm. Liệu một trong số họ có thích ăn bánh quy không? '

Người hầu không thể trả lời tất cả các câu hỏi của mình.

Những người đến thăm Thái tử Alberu Crossman đang có một cuộc thảo luận quan trọng.

'Cái này hơi khó.'

Trong khi Raon đang ăn bánh quy mà Alberu đưa cho, Thái tử dùng cả hai tay vuốt tóc.

"Vì thế....."

Anh sắp xếp suy nghĩ trước khi mở miệng.

"Người này là Sui Khan và cũng là hóa thân của Lee Soo Hyuk?"

"Đúng vậy."

Một cậu bé với mái tóc trắng thẳng mượt trả lời anh một cách bình tĩnh. Thái tử mở miệng, quan sát cậu thiếu niên khác với những gì anh biết khi còn là hắc hổ.

"Thật kỳ lạ, cậu thật khác với Lee Soo Hyuk mà ta đã thấy."

"Tôi khác với anh ta. Hơn hết là--"

Sui Khan, người đang lấp lửng lời nói của mình, đọc được ánh mắt đang nhìn mình của Cale. Thái tử trông như sắp phát điên.

"Trên hết, tôi đang trong quá trình thích nghi."

"Thích nghi"?

"Lee Soo-Hyuk, hay tôi nên nói 'tôi' đang hợp nhất với Sui Khan. Ngay cả khi linh hồn tôi bay đi bay lại giữa Thần giới và Nhân giới, thì Sui Khan cũng đã sống hơn 13 năm rồi. Tôi đang hòa trộn các hành vi và nghi thức mà cơ thể này đã học được trong thời gian đó. "

Đôi mắt của Alberu sáng lên trước từ nghi thức.

Cale mở miệng sau khi im lặng theo dõi họ một lúc.

"13 tuổi?"

Alberu nhìn Sui Khan với vẻ mặt kỳ quặc. Trong những ngày còn là Hắc Hổ, dòng chảy của thời gian ở thế giới này và thế giới khác là khác nhau. Dù anh biết rằng .....

"Cậu quá cao để cho là 13 tuổi."

'Thật kỳ lạ. Sui Khan khá lớn. Tốc độ phát triển của anh có khác với chúng tôi không? '

"........"

Sui Khan nhún vai thay vì trả lời.

"Tôi sẽ nói chi tiết cho đến lần sau. Không có điều gì lạ với tôi bây giờ."

'Ngoại trừ những vấn đề trong gia đình.'

Sui Khan đã giữ điều đó trong miệng.

"Chậc, có một vấn đề lớn hơn cần được giải quyết ngay bây giờ."

Thái tử gật đầu đồng ý.

Đột nhiên, Cale Henituse đến với một con Diều hâu đen trên vai trước đó, vì vậy anh tự hỏi mình đã nhặt được cái gì nữa. Tuy nhiên, một sự cố phức tạp dường như đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn mà họ không ở cạnh nhau. Dù vậy, bây giờ nó không còn là vấn đề với Alberu.

Anh ấy đang kiên nhẫn, nhưng sự sụp đổ của Cung điện Hoàng gia và sự biến mất của Nhà vua sẽ sớm lan rộng khắp lục địa. Anh hẳn phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng khi cố gắng hết sức để vấn đề không ảnh hưởng đến anh.

"Chà, chúng ta hãy đi đến kết luận."

Nhưng bây giờ, năng lượng đang trở lại từng chút một.

Anh có thể nhìn thấy một con đường từ manh mối có thể cho tình huống.

"Chuyện xảy ra ngày hôm nay có liên quan đến những người Thợ săn, con trai thứ hai của Thủ lĩnh Hiệp hội Thương nhân Flynn và Công tước Orsena?"

"Vâng."

Cale bình tĩnh trả lời.

"Tất nhiên, con trai thứ hai của Flynn và Công tước Orsena chỉ là thủ phạm giả định mà không có bằng chứng rõ ràng. Tuy nhiên, chúng ta không thể đảm bảo liệu họ có phải là kẻ thù hay không."

"Đúng vậy. Và tiểu thư út đã tuyên bố rằng Bạch ma thuật đã được sử dụng để tấn công Tư dinh của Công tước."

"Vâng, cô ấy đã bất tỉnh sau khi làm chứng."

Đôi mắt của Alberu hướng về Sui Khan.

"Cậu có thể không biết mọi thứ về những người Thợ săn, nhưng cậu biết bao nhiêu về họ?"

"Thần Chết đã ban cho Cale Henituse một vật phẩm cho phép cậu ta vượt qua các chiều không gian."

"Bởi vì Thợ săn có khả năng vượt chiều không gian?"

"Vâng."

Sui Khan vừa trả lời, vừa cúi đầu xuống vật cứng đang đè lên lưng mình. Đó là Raon, và cậu nhóc đang đặt một cái bánh quy vào lưng anh.

"Ăn nhiều vào, Sui-ya! Ngươi cần tăng cân!"

"Được rồi. Cảm ơn, Raon."

Sui Khan vỗ nhẹ đầu Raon và nhấm nháp chiếc bánh quy. Cale chú ý đến cách mà Trưởng nhóm ăn như một con hàu đang run rẩy. Nhưng ngay sau đó đã giả vờ như không nhìn thấy nó.

"Bây giờ. Chúng ta hãy nghe những gì chúng ta cần biết, Trưởng nhóm."

"Được chứ."

Chấp nhận một chiếc bánh quy khác do Raon đưa cho mình, Sui Khan tiếp tục.

"Có tổng cộng năm gia đình Thợ săn hiện đang tham gia vào các hoạt động săn bắn. Họ săn những sinh vật sống đơn lẻ trên khắp các chiều không gian và thế giới."

Choi Han nhìn Sui Khan. Và Sui Khan cũng đang nhìn lại Choi Han.

"Chúng tôi không thể có được tất cả thông tin về họ. Tuy nhiên, chúng tôi bắt đầu tập trung vào một thứ. Cậu nghĩ nó là gì?"

Choi Han mở miệng.

"Khả năng vượt chiều không gian?"

Lý do tại sao họ lại phân tán trong các không gian khác nhau và trở nên mạnh mẽ hơn là vì họ có quyền tự do di chuyển đến bất cứ nơi nào họ muốn. Tuy nhiên, Choi Han không cần giải thích thêm.

Sui Khan gật đầu đồng ý.

"Vâng, đúng vậy. Vượt qua các chiều không gian không phải là điều mà một sinh vật bình thường có thể làm được."

Di chuyển các sinh vật sống giữa các chiều không gian là việc khá nặng nề, ngay cả đối với một vị thần.

Alberu mở miệng.

"Cậu có xác định được điều gì đã cho phép họ vượt qua các không gian không?"

"Có."

Cale nhớ lại một ký ức.

Những người Thợ săn mà anh gặp trong bài kiểm tra ảo giác của Vị thần bị phong ấn.

'Hãy nhận lấy sự hi sinh nghiệp chướng này.'

Một trong hai Thợ săn đã giết chết một đồng nghiệp của mình và biến mất khỏi thế giới không một dấu vết.

"Họ đã tránh việc phá vỡ sự cân bằng của các quy luật tự nhiên do vượt các chiều không gian bằng cách hy sinh sinh mệnh và máu."

"Sinh mệnh và máu."

Choi Han khẽ lẩm bẩm, như thể đang hồi tưởng lại.

"Người ta cho rằng các ma thuật và các thiết bị được tạo ra bởi hai gia đình Thợ săn."

"Hai gia đình đó ở đâu?"

Sui Khan mỉm cười nghi ngờ trước câu hỏi của Cale. Cale đã trả lời câu hỏi của mình ngay lập tức.

"Họ không có trong thế giới này."

"Đúng vậy, họ đang ở một thế giới khác."

Sui Khan giơ hai ngón tay lên.

"Cái giá phải trả của việc sử dụng sinh mệnh và máu. Trong số đó, có một pháp sư sử dụng Bạch ma thuật làm vật thế chấp cho cái chết của ai đó. Nếu cậu muốn tiến triển trong tình hình này, khả năng cao là cậu phải gặp người đó trước."

Bạch pháp sư.

Ngay khi nghe thấy từ đó, ánh mắt của Alberu, Choi Han, Cale và Raon đã tràn đầy sự thích thú. Nó dường như có liên quan nhất đến chuỗi sự kiện hiện tại.

"Và cái giá thứ hai, máu. Một nhóm sử dụng máu đã tồn tại."

Hmm?

Đôi mắt của Cale mở to trong chốc lát.

"... Tu luyện máu?"

Đó là một thuật ngữ quen thuộc mà anh đã nghe ở đâu đó.

Sống với tư cách là một người đọc tiểu thuyết nhiều thể loại trong nhiều năm, anh đã thốt lên một lời.

Có một điều tự nhiên xuất hiện trong đầu anh khi anh nói về việc tu luyện máu.

"... Huyết quỷ?

"Đúng vậy. Người đứng đầu nhóm tu luyện máu là Huyết quỷ. Cale, cậu biết rất rõ."

Cale chớp mắt một lúc và thốt ra một từ khác.

"... Quận Trung tâm?"

"Đúng vậy, có thể tìm thấy giáo phái của họ ở đó. Tất nhiên, những người tu luyện máu đã bị che giấu, vì vậy chúng ta không biết đó có phải là vị trí chính xác của họ hay không."

Sui Khan nhún vai.

"Cale, cậu nói rằng cậu đã đọc rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp đúng chứ? Tất nhiên, khái niệm từ tiểu thuyết võ hiệp sẽ khác một chút so với khái niệm về Quận trung tâm và Huyết quỷ mà ta đang nói ở đây."

"... Huuuuu."

Cale thở dài, thả mình trên ghế sofa.

'Quận trung tâm? Huyết quỷ? '

Điều này có thể không?

Không, thế giới tưởng tượng tồn tại và thế giới của anh có bối cảnh thời hiện đại, nơi quái vật xuất hiện. Nhưng thực sự? Một thế giới Võ hiệp?

Không, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu nó không tồn tại.

Cale lại đứng dậy và thở dài, Raon liền đưa cho Cale một cái bánh quy và thì thầm.

"Nhân loại, Quận trung tâm ở đâu? Nếu ta tới đó, ta có thể đánh lén bọn Thợ săn ở phía sau không? Bắt đầu từ cái thứ nhất đi! Ta thực sự rất tức giận với bọn chúng!"

Cale lặng lẽ nhắm mắt.

Trời tối.

Chẳng mấy chốc, anh mở mắt lại và trả lời câu hỏi của Raon.

Dù cho thợ săn đó ở đâu.

"Ta sẽ đập lũ khốn đó phía sau."

Cale nhìn chằm chằm vào những cây cột của Cung điện Hoàng gia sụp đổ có thể được thấy từ cửa sổ qua vai Thái tử.

______________________________________

Tiếp tục với các chương tiếp theo ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro