Chương 6. Lý do cần nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

______________________________________

"... C-Cái gì?"

Giọng nói như bị bóp nghẹt phát ra từ miệng của Choi Han.

"Huh?"

Raon, người đã tạm thời gỡ bỏ khả năng tàng hình, nghiêng đầu. Dù thế nào đi nữa, cậu bé tóc trắng đã đến gần Cale.

Cậu bé cao khoảng 160 cm, tương đương với chiều cao của Rosalyn. Tuy nhiên, lại trông có vẻ lớn tuổi hơn On một chút.

[ Trans: On hiện tại 12 tuổi, vì vậy cậu bé có thể khoảng 13-15 tuổi ]

Mái tóc hoa râm óng ả. Thoạt nhìn, nó dường như tỏa sáng như một ánh bạc dưới ánh sáng mặt trời. Đôi mắt đỏ của anh sáng hơn màu tóc của Rosalyn, và có thể bị nhầm với màu đỏ tươi.

"Cale."

Cậu bé nói chuyện với Cale, người đã im lặng suốt thời gian qua và đang đứng với vẻ mặt cau có.

"Cậu không bao giờ đến, vì vậy tôi đã quyết định đến gặp cậu, tôi không tuyệt vời sao?"

"...Tuyệt."

Cale nuốt một tiếng thở dài trước khi mở miệng trong khi nhìn xuống cậu con trai đang bước trước anh một bước.

"Nhóm trưởng?"

"Vâng, tôi đây."

'Haaa.'

Cale thở dài và vuốt mặt bằng cả hai tay. Cậu bé nở một nụ cười trên khuôn mặt khi nhìn thấy đôi đồng tử đang run rẩy của Cale.

Sau đó, Cale khịt mũi.

"Anh đã ăn chưa?"

"...Gì?"

Cale liếc nhìn cậu bé với vẻ không tán thành.

Cậu bé có một biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt của mình trước khi chớp mắt. Dù sao đi nữa, có một điều mà Cale không thích, anh chỉ không thể tìm thấy từ thích hợp để mô tả nó.

"Một chút, tôi đã ăn một chút..."

Raon đến gần cậu bé và thẳng thắn nói.

"Trông ngươi gầy quá! Không ăn thêm được à?"

"...Huh?"

Khi cậu bé hỏi với giọng điệu khó xử, Choi Han đến bên cạnh cậu bé và nhìn lên nhìn xuống trước khi nói với giọng lo lắng.

"Thần Chết bắt cậu làm việc mà không cho chút thời gian nào ăn sao? Chẳng phải sau khi tái sinh sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trong cuộc sống sao? Lẽ ra cậu nên đến sớm hơn. Sao lại phải chịu đựng thế này"

Như thể anh đang tự dựng lên một câu chuyện của mình, Choi Han tuôn ra những lời lẽ không ngừng nghỉ.

"... Ha!"

Cậu bé cuối cùng cũng bật cười như thể thích thú.

"Tôi nên nói điều đó đã được mong đợi, hay tôi nên nói rằng tôi không mong đợi tất cả những điều đó? Nhưng tôi có thể cảm thấy điều đó khi đối mặt với mọi người như thế này."

Với một giọng điệu thoải mái, cậu bé đưa tay về phía Cale.

"Họ là những người tốt."

Cale liếc nhìn bàn tay đang dang ra.

Những vết thương và vết chai hiện rõ trên da anh.

"Đã lâu không gặp, Trưởng nhóm."

Cale nắm lấy tay anh khi chào anh sau một thời gian dài.

Trưởng nhóm tái sinh tuy khác về tuổi tác và ngoại hình, nhưng anh vẫn giống với con người ban đầu của mình. Vẻ ngoài của anh ấy khiến Lee Soo Hyuk trông sẽ như thế nào nếu anh ấy còn trẻ.

Dù còn là một cậu bé nhưng anh đã có bầu không khí độc nhất vô nhị này rồi.

Hai người đứng yên nhìn nhau như vậy.

Raon nhìn hai người luân phiên bằng đôi mắt tròn xoe của mình, sau đó, cậu hơi quay đầu lại.

'Hmm?'

Raon có thể thấy Choi Han đang khép miệng và nhẹ nhàng dùng tay ấn mí mắt. Tính cách và cảm xúc của Choi Han đã dao động đáng kể. Raon nhận ra rằng Choi Han dường như đang vô cùng xúc động.

"Cái này là sao?"

Đôi cánh của Raon bay phấp phới.

"Cale-nim."

Biểu cảm của Choi Han cũng thay đổi.

"Nhân loại! Ta nghĩ bọn họ đang tới gần Dinh thự! Dưới lầu đang rất ồn ào!"

Cale bước tới cửa sổ vỡ và nhìn trộm bên ngoài. Một nhóm người ở phía dưới và một người ở phía trước đang cùng nhau tiến đến Dinh thự. Người đứng đầu chịu trách nhiệm cho các Hiệp sĩ trông có vẻ bối rối.

Cale nhanh chóng quay ra khỏi cửa sổ trước khi chạm mắt vào bất kỳ ai trong số họ.

"Cale, cậu có định gặp Giám mục không?"

"Có."

Một vật phẩm thần thánh từ Thần Chết và Cale Henituse, người được chỉ định để nhận nó.

Cale đau đầu khi chỉ tưởng tượng ra hai điều này. Đôi mắt của Cale và cậu bé bắt gặp nhau.

"Vật thể mà Thần Chết đưa ra khá bất thường."

Đôi mắt của Cale lóe lên khi nghe thấy những lời anh nói.

"Choi Han, cậu có thể xuống đó và kéo dài thời gian một chút được không?"

"Vâng, Cale-nim."

"Raon, đưa ta thông tin mà nhóc có được."

"Được thôi, Nhân loại!"

Choi Han nhảy ra khỏi bệ cửa sổ. Tất nhiên, anh nhìn cậu bé tóc trắng một lúc và làm ấm môi trước khi làm vậy. Khi cậu bé vẫy tay, anh mỉm cười và cuối cùng cũng nhảy xuống.

Raon chuyển đến tầng dưới của Dinh thự thay vì cửa sổ. Cơ thể của con rồng đen mũm mĩm lại trở nên vô hình.

"Ta sẽ trở lại với ngươi, Nhân loại! Ngươi cũng vậy, Diều hâu đen!"

Một con Diều hâu đen. Cale một lần nữa nhận ra rằng cậu bé tóc trắng xuất hiện với họ như một con Diều hâu đen.

'Anh ta thuộc bộ tộc Nhân thú?'

Đối với Cale, người chỉ gặp gỡ với bộ tộc Nhân thú dưới chủng loại động vật có vú, việc nhìn thấy một thành viên bộ tộc Nhân thú dưới loài chim là một điều khá kỳ lạ.

Trong khi Cale đang gặp khó khăn khi nghĩ về nó, cậu bé tóc trắng vẫy tay lại với Raon.

"Rất vui được gặp cậu, Raon."

"Diều hâu đen, ngươi có biết ta là ai không?"

Cậu bé trả lời Raon với một nụ cười nhẹ khi thấy Raon đang hỏi trong khi giải trừ câu thần chú tàng hình của mình.

"Một chút?"

"Ngươi là ai?"

"Tôi, uh, tôi có thể nói với cậu nhóc điều này được không?"

Cale mở miệng khi thấy cậu bé và con rồng đen đang nhìn mình.

"Anh ấy là Trưởng nhóm mà ta đã làm việc trước khi tái sinh thành Cale Henituse."

Raon nhận thức được rằng Nhân loại của mình là một tái sinh sở hữu cơ thể của Cale Henituse.

Cậu bé nói thêm vào lời của Cale.

"Tôi chết ở đó và được tái sinh ở đây thành cậu bé này. Tôi đã làm việc cho Thần Chết trước khi tái sinh, cho đến vài ngày trước."

Đôi mắt tròn xoe của Raon càng mở to hơn.

Raon nhìn Cale và cậu bé, và nhanh chóng nắm chặt bàn chân trước của mình trước khi nói rõ ràng.

"Ta hiểu ý của ngươi, cả hai người các ngươi, Nhân loại!"

Sau đó anh đến gần cậu bé tóc trắng và đặt bàn chân trước mũm mĩm lên vai cậu.

"Rất vui được gặp ngươi! Nhưng ngươi tên là gì?"

"Tôi?"

Gió thổi và bao quanh chàng trai tóc trắng.

"Ở kiếp trước, tôi tên là Lee Soo-Hyuk, còn ở kiếp sống hiện tại tôi tên là Sui Khan."

Flaaap Flap ...

Đôi cánh đen giống như cánh chim mọc ra từ lưng cậu bé.

"Tôi sinh ra trong bộ tộc Diều hâu đen."

"Ta cũng có đôi cánh đen! Rất vui được gặp! Chúng ta hãy nói chuyện sau! Ta đi giúp Choi Han trước!"

Raon nhìn đôi cánh đen khác với đôi cánh của mình và nói với vẻ mặt tươi tắn. Cậu vẫy bàn chân trước của mình và đi xuống cầu thang. Tất nhiên, lúc đó cậu đã trở nên vô hình nên họ không thể nhìn thấy nữa.

Nhân loại, chào hỏi nhau cho tốt vào!

Pffft.

Cale bật cười khi nghe thấy giọng nói sáng sủa của Raon trong đầu mình. Sau đó anh hỏi trong khi vẫn giữ nụ cười của mình.

"Tại sao anh không đến gặp tôi từ hai năm trước?"

Tuy nhiên, giọng anh hơi run theo cách mà chỉ Raon và Choi Han có thể nhận ra.

Sui Khan khép lại đôi cánh đen của mình trước khi trả lời một cách bình tĩnh.

"Linh hồn tôi cứ bay tới bay lui."

Hmm?

"Cái gì bay tới bay lui?"

Cale khá sửng sốt khi nhìn Sui Khan với vẻ mặt hoang mang.

Sui Khan đáp lại trong khi bí mật tránh ánh mắt của cậu.

"Tôi đã định được sinh ra trên thế giới này sau khi chết. Nhưng linh hồn của tôi không thể ổn định cho đến khi tôi tích đủ công đức."

Cale nhớ lại những gì Thần Chết đã nói.

"Lee Soo-Hyuk đã tái sinh vào thế giới của cậu."

'Lee Soo-Hyuk là người đã cho cậu khả năng ' Ôm 'của anh ấy. Anh ta đã trao quyền lực của mình cho cậu nên cậu mới có thể sử dụng sức mạnh đó để phong ấn Vị thần bị phong ấn. Đó là đóng góp lớn nhất của Lee Soo-Hyuk. '

Nói cách khác, rất có thể Lee Soo-Hyuk đã không được ghi công xứng đáng cho đến khi vụ việc của Vị thần bị phong ấn được giải quyết.

Anh đã có thể bắt đầu cuộc sống mới với những ký ức vẫn còn nguyên vẹn sau khi kiếm đủ thành tích.

Cái giá mà Lee Soo-Hyuk phải trả để được sống với những ký ức của mình nguyên vẹn.

Sui Khan nhìn biểu hiện của Cale và nói.

"Trong khi đó, tôi phải làm việc dưới sự chứng giám của Thần Chết ở trạng thái linh hồn, và quay trở lại thế giới này theo định kỳ vì mối liên kết giữa thể xác và linh hồn không được phá vỡ. Nói một cách đơn giản, linh hồn của tôi đã xen kẽ giữa Thần giới và Nhân giới. "

"... Làm vậy có ổn không?"

Dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh là một người đàn ông đang lo lắng nhìn anh.

"Không còn cách nào khác. Được tái sinh với ký ức nguyên vẹn của mình có cái giá riêng mà."

Sui Khan nhún vai trước khi nói thêm.

"Tất nhiên, khi tôi ở trong thế giới đó, rất nhiều điều đã xảy ra bởi vì tôi không ổn định."

Cale mở miệng sau khi thấy Sui Khan nói nhẹ nhàng như không có gì.

Có rất nhiều điều anh muốn hỏi và nói.

Khi tiếp tục đối mặt với vẻ ngoài xa lạ nhưng dường như rất quen thuộc này, Cale nhớ lại một số ký ức trong tâm trí.

Nhân loại! Choi Han không thể ngăn cản Giám mục! Ông ta đang đến!

Tuy nhiên, có vẻ như họ không còn nhiều thời gian để trò chuyện.

"Có vẻ như bọn họ đang từ dưới đi lên."

Gió bao quanh thân thể Sui Khan.

"Chúng ta hãy nói chi tiết sau. Hiện giờ nên giải quyết những việc cấp bách trước."

Cơn gió biến mất và một con Diều hâu đen nhỏ bay đến trên vai Cale.

"Tôi có nặng không?"

"... Nó sẽ còn được kéo dài."

"Đó sẽ là một sự giúp đỡ tuyệt vời. Cale, cậu nên ăn một chút gì đó. Cậu cũng không chịu tập thể dục. Cơ thể săn chắc mà cậu phát triển khi còn là Trưởng nhóm đã không còn nữa."

"... Trưởng nhóm dường như rất thích cằn nhằn nhỉ."

"Chậc, có vẻ là vậy."

Sui Khan gật đầu trước khi thì thầm.

"Cale, cậu có biết ý nghĩa của việc được tái sinh với tất cả ký ức nguyên vẹn của mình là gì không?"

Cale nhếch mép trước cách nói của Sui Khan. Cách nói chuyện này sẽ cho biết anh ta muốn dạy họ điều gì đó. Cậu đã quen với điều này khi còn là nhân viên mới, Kim Rok Soo.

"Có vẻ như từ bây giờ tôi sẽ mang Trưởng nhóm cũ của mình trên vai."

Cale sau đó thì thầm trở lại.

Có một ý nghĩa khác để có thể tái sinh với những ký ức còn nguyên vẹn ngoài việc gặp gỡ những người bạn đã kết nối trong kiếp trước.

"Trưởng nhóm chắc hẳn đã mang lại rất nhiều thông tin khi tái sinh?"

"Tôi vui vì cậu vẫn thông minh như vậy, Cale."

Cale bình tĩnh nhìn lại đôi mắt Diều hâu đen thể hiện sự hài lòng. Sui Khan mở miệng khi nghĩ đến điều gì đó.

"Thần Chết không biết mọi thứ về Thợ săn."

Cale nghe thấy những giọng nói hối hả. Có vẻ như Giám mục từ Đền thờ Thần Chết và nhóm của ông ta đang đến gần.

Tuy nhiên, Cale tập trung vào lời nói của Sui Khan.

"Nhưng tôi nhớ tất cả những thông tin mà Thần Chết thu thập được và những thông tin mà anh ta đã nói với tôi với mức độ mà anh ta làm được."

Diều hâu đen nở một nụ cười nhẹ.

"Cale." Tôi "đang ở đây, là một sự sắp đặt của Thần Chết để cung cấp cho cậu thông tin về những tên Thợ săn."

Như thể cậu không thích cách nó được diễn đạt như vậy, khuôn mặt Cale đanh lại. Tuy nhiên, con Diều hâu đen vẫn dùng cánh vỗ vào cánh tay Cale và tiếp tục.

"Cậu quyết định xem cậu có thể nhận được món đồ thần thánh từ Thần Chết hay không."

"... Đó là loại vật phẩm gì? Tôi tưởng nó chỉ là vật thay thế cho cái Cintamani bị hỏng?"

Diều hâu đen ngay lập tức trả lời, trong khi Cale nhận được thông tin mà cậu không chuẩn bị để nghe.

"Tôi không biết về hình dáng của nó. Nhưng món đồ đó-"

Sau một hồi im lặng, anh bình tĩnh trả lời.

"Món đồ đó sẽ cho phép cậu di chuyển giữa các chiều không gian."

Thợ săn là những sinh vật có khả năng vượt qua nhiều chiều không gian.

"Ha!"

Cale bật lên một tiếng cười ngắn.

"Thật kỳ lạ, cảm giác như mọi thứ đang chuyển động theo ý muốn của Thần Chết."

"Nhưng có lẽ anh ta đã bị đánh đập bởi một vị thần khác."

[ Trans: Là thần thì cũng bị đập mà thoi. Đọc cái story 7 của ổng mà thấy đao lòng mà qua đây thấy mắc cười dữ ]

"Gì?"

'Một vị thần đang bị đánh đập?'

Tại sao?

"Thật kỳ quặc. Không, tại sao anh ta lại bị đánh đập?"

"Hmm. Có khá nhiều điều để nói. Cậu thấy đấy, có một vị thần hung dữ bị ám ảnh bởi sự cân bằng. Tôi sẽ cho cậu biết về điều đó sau."

Đôi mắt của người đàn ông và con Diều hâu hướng về phía hành lang.

Một giọng nói cất lên.

"Ngài Choi Han, Tư lệnh có ở đây không?"

"... Có."

Giọng của một ông già và Choi Han cất lên. Ông già đó hẳn là Giám mục.

Cale quan sát hành lang và thì thầm.

"Trưởng nhóm, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau sau một thời gian dài."

"Chắc chắn rồi."

Đôi mắt Diều hâu đen như thể nó đang thực sự hạnh phúc.

Nhân loại! Giám mục ở đây!

Đền thờ Thần chết.

Cale không có mối liên hệ cụ thể nào với Nhà thờ đó ngoại trừ Cage. Tuy nhiên, vì là Nhà thờ cổ nên anh nghe nói những người ở vị trí cao khá dè dặt và nghiêm khắc.

'Giám mục của Nhà thờ đó.'

Cale nở một nụ cười khiêm tốn để phù hợp với vị trí Tư lệnh của mình.

Một kịch bản đại khái đã được vẽ ra.

Ngay cả Cale, người được gọi là Anh hùng của Vương quốc Roan, cũng là người ngoài cuộc của Nhà thờ. Một người ngoài cuộc như vậy đã trở thành người nhận một món đồ thần thánh.

Mặc dù không thích sự thật đó, nhưng anh quyết định rằng bằng cách nào đó anh sẽ cố gắng sử dụng Đền thờ Thần Chết để có lợi cho mình.

Điều gì sẽ xảy ra với Giám mục của Đền thờ Thần Chết sau đó?

Cale bước xuống sảnh và anh có thể nhìn thấy vị Giám mục đang đối mặt với mình.

Một ông già với ngoại hình trung bình.

Đội trưởng Quân đoàn Hiệp sĩ chỉ ông già bằng cả hai tay và ngay lập tức giải thích cho Cale.

"Tư lệnh, đây là người của Đền thờ Thần Chết-"

Tuy nhiên, ông già, người được cho là Giám mục đã di chuyển trước.

Ông ta cúi chào rất lịch sự về phía Cale.

Và chào anh bằng một giọng không quá lớn cũng không quá trầm.

"Chào Ngài đáng kính, người đã nhận được ý muốn của Thần."

Vị Giám mục lịch sự đến mức có vẻ nghiêm trọng.

Trong khi Cale dừng lại một lúc trước cảnh tượng đó, vị Giám mục vẫn tiếp tục.

"Thật vinh dự khi được gặp vị thánh tiếp theo."

Trái ngược với vẻ ngoài bình thường của mình, đôi mắt của vị Giám mục rất trong sáng.

Nó thật rực rỡ.

Trông ông như đang nhìn một người đã trở thành cơ hội lớn nhất của đời mình.

'Haizzz'

Cale dùng tay nhấn mí mắt của mình.

______________________________________

Tiếp tục với các chương tiếp theo ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro