Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người ra khỏi lăng mộ thượng hạng của Nước Mắt Quan Âm. Phương Đa Bệnh thấy một người nọ đẹp mặt nạ, vẻ mặt không hề cười, như thể đang nợ tiền anh ta vậy. Nhưng người đàn ông này cao tám thước, khuôn mặt tuấn tú, ẩn dưới chiếc mặt nạ là một đôi mắt sắc bén, khi đứng gần ở đó toát ra khí chất không ai dám đến gần.

Ấn tượng đầu tiên Phương Đa Bệnh về Địch Phi Thanh là anh ta rất lạnh lùng , là người không thể phục tùng với bất cứ ai.

" Lý Liên Hoa, người này là ai ?"

" Hắn là A Phi, là bằng hữu cũ của ta" (Lý Liên Hoa không nói thân phận thật của hắn để tránh gây ra rắc rối)

" à à " (Phương Đa Bệnh thuận nhẹ gật đầu)

Địch Phi Thanh nhìn tiểu hài tử trẻ non nớt trước mặt, xem bộ dáng khí chất như giống như tiểu thiếu gia nhà giàu xuất thân, một đôi mắt đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt có chút khuẩn trương , đôi môi đỏ mọng đã đóng chặt. Ánh mắt liếc trộm, không ngừng nhìn lén mình.

Địch Phi Thanh nhìn hành động người trước mặt,sau đó nảy ra ý định trêu chọc hắn.

"Như thế nào, ta lớn lên rất đáng sợ ư ?"

" Ta..... Không đúng....Không đúng...."

Địch Phi Thanh nhìn người trước mặt đột nhiên bối rối , hướng chính mình giải thích bộ dạng , không hiểu sao cảm thấy rất đáng yêu, thế nhưng là lập tức hắn đã bị chính mình suy nghĩ này làm cho giật mình.

" Ồ, không sao đâu, hai người đừng nói chuyện nữa, cũng muộn rồi, ta xem không bằng, A Phi nên ở lại ăn bữa cơm quen biết một chút a "

" Được, tôi muốn xem tài nấu nướng của Lý thần y này có hay tiến bộ hay không ? "

Trên bàn ăn, Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa trò chuyện, chỉ có Địch Phi Thanh đang ăn và nghe họ nói chuyện. Chỉ là trong lúc nói chuyện, ánh mắt Địch Phi Thanh không ngừng liếc nhìn về phía Phương Đa Bệnh.

" Ta nói này Phương Đa Bệnh, ngươi là thiếu gia giàu có không lo không chịu, ngươi chạy đến đây bước chân vào giang hồ ,hành hiệp trượng nghĩa, vì cái gì a ? " ( Lý Liên Hoa hỏi Phương Đa Bệnh, kỳ thật chính mình một mực không hiểu, cho nên hôm nay phải hỏi thăm.)

Nghe hai người nói về vấn đề này, Địch Phi Thanh cũng ngước mắt nhìn Phương Đa Bệnh, hắn tựa hồ rất có hứng thú với vấn đề này, muốn biết người trước mặt nghĩ gì.

" Cái này, nói ra rất dài dòng, ta khi còn bé, thân thể rất yếu, thường xuyên sinh bệnh, có một lần bệnh đã ngồi xe lăn, thế nên cha ta đã dạy võ cho ta rất sớm khi còn nhỏ, đáng tiếc,tự chính mình yếu ớt, thường xuyên luyện không tốt "

Nghe thế, Địch Phi Thanh đột nhiên có chút đau lòng nhìn người trước mặt.

" Cha tôi vừa tức giận vừa đau lòng. Ông thường đưa tôi đi mua kẹo táo sau khi tôi luyện võ xong. Ta đã xứng đáng với sự nỗ lực của ông và cuối cùng đã thành công. "

" Cho đến một thời gian sau, ta lại bị bệnh, vung kiếm trên tay mấy lần và ngã xuống đất. Nhưng lúc đó tôi phải ngồi xe lăn nên không thể nhặt được kiếm. Khi tôi đang khóc. Lý Tương Di đã xuất hiện. "

Địch Phi Thanh liếc nhìn Lý Liên Hoa.

" Đó là lần duy nhất ta nhìn thấy Lý Tương Di, hắn là một thiếu niên khí phách, đưa cho ta một thanh kiếm, nói : Hãy dùng thanh kiếm hợp với ngươi, thanh kiếm kia không hợp với ngươi. Cái này là cho ngươi, cố gắng luyện tập. ( Lý Tương Di ném một thanh kiếm vào ngực hắn)

" Nói xong , hắn để lại một cái bóng ăn kẹo, biến mắt khỏi tầm mắt ta. Lúc đó, ta đã hạ quyết tâm , nhất định phải chăm chỉ tu luyện trở thành một người ủng hộ chính nghĩa , ghét cái ác giống như Lý Tương Di "

Nói xong, Phương Đa Bệnh chạm vào thanh kiếm bên cạnh.

Địch Phi Thanh nghe vậy, nhìn về Lý Liên Hoa bên cạnh ,trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Lý Liên Hoa trợn mắt nhìn hắn, lựa chọn phớt lờ ánh mắt người bên cạnh.

Nhưng Địch Phi Thanh có chút không vui , không biết tại sao, hắn đột nhiên ghen tỵ với Lý Liên Hoa, có chút lo lắng mình không phải là người đầu tiên gặp Phương Đa Bệnh, nghĩ tới đây, Địch Phi Thanh đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, qua loa cơm nước xong xuôi liền rời đi bàn ăn.

Phương Đa Bệnh vốn định hỏi Địch Phi Thanh về chủ đề câu chuyện để nói chuyện làm quen. Kết quả chỉ chớp mắt người đã không thấy tâm hơi.

" A Phi này tính tình kỳ quái, không nói một lời liền rời đi "

Địch Phi Thanh trở về Kim Uyên Minh, phái thuộc hạ đi kiểm tra bệnh tình của Phương Đa Bệnh.

" Khởi bẩm tôn thượng , Phương Đa Bệnh là thiếu gia của Thiên Cơ Sơn Trang, mấy năm trước, hắn ra sông hồ dạo chơi , xem ra không có chuyện gì lớn, mới bước chân vào giang hồ. "

Quả thật nó giống như lời của Phương Đa Bệnh nói. Xem ra tiểu tử này không có gạt người.

Không biết vì cái gì, Địch Phi Thanh cảm thấy trong lòng có gì đó dao động nhưng khổng thể diễn tả được. Hắn nhíu nhíu mày, thật sự nghĩ không ra cái gì, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Về sau trải qua ở chung, Phương Đa Bệnh phát hiện ra A Phi thực sự không phải người xấu. Chẳng qua tâm tính mạnh mẽ, thích đánh nhau, khá chính trực nhưng thường xuyên câu nói đầu tiên có thể nghẹn chết người.

Địch Phi Thanh cũng thường xuyên trêu chọc hắn, không biết vì cái gì , cảm giác nhìn hắn thở phì phò, bộ dạng chơi rất khá, rất đáng yêu, dù cho Địch Phi Thanh cũng không biết giờ này khắc này trong lòng mình đến tột cùng đang nghĩ gì.

Trong sự việc giữa ba người ở Liên Hoa Lâu, Địch Phi Thanh thậm chí còn nhìn thấy sự tốt bụng, thông minh, kiên trì của Phương Đa Bệnh đối với mọi việc.

Một người tưởng chừng như ngây thơ, không biết gì về thế gian , thực ra là một người biết thế gian nhưng không biết gì về thế gian , có suy nghĩ và sự khéo léo của riêng mình. Cho dù thế gian tàn khốc nhưng Phương Đa Bệnh vẫn đối với thế gian này bằng một trái tim nhân hậu.

" Tiểu tử, ngươi sẽ không sợ có người lợi dụng lòng tốt để làm tổn thương người khác, hoặc là tổn thương ngươi ?"

Địch Phi Thanh không biết ở đâu ra hứng thú, đột nhiên đã nghĩ hỏi một chút hắn về vấn đề này, nhìn trước mắt người chăm chú suy nghĩ bộ dáng, khóe miệng nhếch lên mà không biết.

" Có cái gì cần đề phòng , thân thể của ta là thiếu gia Thiên Cơ Sơn Trang, ta đương nhiên phải giải quyết những bất công này, ta không sợ có người dùng lòng tốt của ta để làm tổn thương người khác. Trái lại, nếu có người lợi dụng ta thì ta có thể làm, chính là cam đoan chính mình không bị thương. "

Phương Đa Bệnh ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp mắt nhìn Địch Phi Thanh.

Địch Phi Thanh bị Phương Đa Bệnh nhìn như thế, đột nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ánh mắt bắt đầu trốn tránh, không biết tại sao đột nhiên không nhìn vào mắt Phương Đa Bệnh nữa. Địch Phi Thanh vuốt lòng ngực của mình , phát hiện tim mình đập rất nhanh.

Địch Phi Thanh lập tức che giấu cảm xúc của mình.

" Đúng là một kẻ ngốc "

" Ừ. Này A Phi, ngươi nói ai ngốc đấy "

" Nói ngươi "

" Ngươi mới ngốc, cẩn thận ta đánh ngươi một đòn "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro