Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian Địch Phi Thanh ở cùng Phương Tiểu Bảo, Phương Tiểu Bảo có loại cảm giác nào đó mà chính mình cũng không biết.

" Cái gì ? Hắn chính là Kim Uyên Minh Minh Chủ, Địch Phi Thanh ? "

" Ừ "

" Lý Liên Hoa, ngươi vì cái gì không sớm nói cho ta biết, ta còn...."

Phương Đa Bệnh giờ phút này đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì trước đó hắn rất nhiều trêu chọc Địch Phi Thanh, cũng bởi vì hắn không biết nấu cơm làm nổ nhà bếp nhiều lần, cười nhạo hắn nhiều lần, hiện tại tốt rồi , người ta không chừng lúc nào tìm đến mình báo thù.

" Phương Tiểu Bảo, hắn rất dễ ôm thù, ta đã nói với ngươi nhiều lần, ngươi không nghe. Tiểu Bảo, ngươi..... Tự cầu nhiều phúc a. ( Nói xong , Lý Liên Hoa phải đi tìm Hồ Ly Tinh đi chơi)

" Ồ Ồ "

Phương Tiểu Bảo lập tức tan vỡ,sớm biết người ta là Kim Uyên Minh Minh Chủ, hắn sẽ không kiêu ngạo như vậy trước mặt người khác, làm sao bây giờ ? Không chừng lúc nào người ta nóng nảy đi lên sẽ đem chính mình giết đi.

Phương Tiểu Bảo nhớ tới chính mình lúc trước còn đem Địch Phi Thanh đẩy mạnh xuống hồ, khi đó Địch Phi Thanh sau khi lên bờ, trừng mắt hướng mình nói một câu : ta nhớ ngươi một lần.

Nghĩ tới đây, Phương Đa Bệnh không khỏi rùng mình một cái.

" Bây giờ kết thúc rồi, ta không biết thân phận của hắn lúc trước, không biết hắn nhớ vào ta bao nhiêu lần, vậy phải làm sao bây giờ ? "

" Nếu không..... Hướng hắn nói lời xin lỗi ? Hoặc là làm bữa ăn ngon cho hắn ? " Phương Tiểu Bảo cảm thấy bất an.

" Ai a. Vậy phải làm sao bây giờ ? "

Phương Tiểu Bảo không ngừng đi tới đi lui, vắt hết óc nghĩ biện pháp.

Ngay khi Phương Tiểu Bảo đang do dự, nước mắt như muốn tuôn rơi , đột nhiên cảm giác một cái khổng lồ bóng dáng che ở chính mình, sau đó toát ra một cổ hơi lạnh, loại khí này chỉ có người kia mới có, Phương Tiểu Bảo dừng bước, chậm rãi về phía sau nhìn lại.

" Địch..... A.... Không,  A Phi, ngươi.... Ngươi tới rồi.... "

Phương Tiểu Bảo không biết nên đối mặt với Địch Phi Thanh như thế nào.

" Mới từ ngoài đường trở về, trông thấy ngươi ở đây, cho nên ghé thăm ngươi một chút, đang làm gì đó, ngươi làm sao ? "

" Không có.... Không có gì..... Khục Khục.... Chúng ta..... Chúng ta đi ăn cơm đi. "

Nói xong, Phương Tiểu Bảo vội vàng chạy tới Liên Hoa Lâu.

Địch Phi Thanh cảm thấy Phương Tiểu Bảo hôm nay có chút khác thường ngày, không khỏi ánh mắt biến đổi, không có suy nghĩ nhiều, cũng chạy hướng về Liên Hoa Lâu.

Cho đến tối, Địch Phi Thanh ngồi xuống vận công, trong đầu không ngừng xuất hiện khuôn mặt Phương Tiểu Bảo hôm nay có chút khác thường.

Trên bàn ăn, Phương Tiểu Bảo luôn thích tranh giành đùi gà với hắn, hôm nay không biết vì cái gì mà bỏ qua đùi gà và gặm mướp đắng bên cạnh. Địch Phi Thanh cảm thấy Tiểu Bảo như vậy, hắn có chút không thoải mái.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Phương Tiểu Bảo luôn bảo Địch Phi Thanh rửa bát, hôm nay tự mình chủ động rửa bát, chủ động nói hắn không cần rửa bát nữa.

" Kỳ quái, hắn đây là thế nào "

Phương Tiểu Bảo nấu một tí cháo bí đỏ, định đem đến cho Địch Phi Thanh giải thích rõ ràng , xin lỗi, tránh sau này gây phiền toái cho hắn.

Phương Tiểu Bảo đến gần Địch Phi Thanh, trông thấy hắn đang vận công và nghỉ ngơi, không khỏi rùng mình một cái. Hắn đây là , đang chuẩn bị trước cho mình một bài học a.

Phương Tiểu Bảo lặng lẽ đến gần Địch Phi Thanh, đem cháo đặt bên cạnh hắn, ngoan ngoãn ở bên cạnh chờ.

" Ta làm cho ngươi một chút bí đỏ cháo , ngươi nếm thử a "

Địch Phi Thanh không nói gì, cầm lấy cháo ăn.

Đừng nhìn Phương Tiểu Bảo bình thường sống sung sướng, an nhàn, y đến thò tay , cơm đến há miệng,  nhưng tay nghề hắn không tồi, Địch Phi Thanh cảm giác ăn vào cũng ngọt ngào như nụ cười của người trước mặt.

Chỉ có điều, Địch Phi Thanh cảm thấy Phương Tiểu Bảo hôm nay có chút khác thường.

" Ngươi là đã xảy ra chuyện gì sao ? Hôm nay cũng không đoạt ta đùi gà ăn, còn không cho ta rửa bát,  như thế nào, lương tâm phát hiện ? " ( Địch Phi Thanh ngữ khí ôn nhu ngay cả mình đều không có phát giác )

Phương Tiểu Bảo không dám nhìn Địch Phi Thanh biểu lộ.

" Nào có, ta chỉ là cảm giác mỗi ngày cho ngươi làm nhiều như vậy, có chút không tốt lắm "

Phương Tiểu Bảo nói năng lộn xộn giải thích, bờ môi không nhếch, bởi vì khẩn trương mà không ngừng vuốt vuốt ngón tay.

Chuỗi hành động này đều đặt ở Địch Phi Thanh trong mắt, không hiểu sao cảm giác rất đáng yêu.

" Ah, vậy sao ? "

Địch Phi Thanh ăn hết cháo, liền đặt bát xuống, không ngừng nhìn Tiểu Bảo.

Phương Tiểu Bảo chú ý tới Địch Phi Thanh đang nhìn mình chằm chằm , không biết vì sao,  nhiều lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng cũng không nói ra được.

..................

Bầu không khí của hai người dần trở nên xấu hổ.

Địch Phi Thanh đại khái đã biết vì sao Tiểu Bảo có chút dị thường vào ngày hôm nay. Chẳng lẽ Tiểu Bảo đã biết thân phận của hắn.

Địch Phi Thanh không khỏi khóe miệng cười cười, đã có ý muốn trêu chọc ý nghĩ của hắn.

" Về sau, ngươi phụ trách nấu cơm, ta phụ trách rửa bát, cũng không thể cho một mình ngươi làm hết chuyện lặt vặt này a ? "

" Không không không, ta sao có thể cho ngươi làm những việc này. Về sau những thứ này. Ta sẽ tự làm "

Phương Tiểu Bảo hoảng sợ, sao hắn có thể dám nhờ Kim Uyên Minh Minh Chủ nấu ăn cho mình, điều này có thể khiến hắn có thể trả giá bằng mạng sống.

" Ah, vì cái gì a "

" Bởi vì.... Bởi vì..... "

Phương Tiểu Bảo mặt đỏ lên, không biết nên nói cái gì đó, sợ hắn biết mình đã biết thân phận của hắn rồi hắn giết mình diệt khẩu rồi sao. Làm sao bây giờ??

" Hẳn là, ngươi..... đã biết thân phận ta thật sự ? "

Phương Tiểu Bảo khẽ giật mình, không biết nên nói cái gì cho phải.

" Ngươi.... Ngươi yên tâm...., ta về sau tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm việc, ta sẽ không cười nhạo ngươi, ta.... Ta biết sai rồi..... Ngài đại nhân đại lượng... tha cho ta đi "

Phương Tiểu Bảo nắm chặt hai tay, miệng vểnh lên cầu xin Địch Phi Thanh.

Thật tình không biết hắn những bộ dáng này tại Địch Phi Thanh trong mắt nhưng là một cái khác bộ dạng. Không sai. Lúc này, Phương Tiểu Bảo tại Địch Phi Thanh trong mắt giống như đang làm nũng.

Địch Phi Thanh đột nhiên rất thích xem bộ dạng lúc này của Tiểu Bảo a .

" Phương Tiểu Bảo, lúc trước ta tại sao không có phát hiện ra ngươi rất giỏi nhìn người khác gọi đồ ăn ? "

Địch Phi Thanh không ngừng đến gần Phương Tiểu Bảo, Phương Tiểu Bảo nhìn thấy hắn đi về phía mình liền lùi lại phía sau cho đến khi lui vào gốc cây. Phương Tiểu Bảo không có đường chạy trốn.

Địch Phi Thanh dùng hai tay giam cầm Phương Tiểu Bảo, ánh mắt nhìn không rời người trước mặt, không ngừng quan sát biểu tình và ánh mắt của Tiểu Bảo.

Phương Tiểu Bảo lúc này sợ hãi đến cực điểm. Địch Phi Thanh lực tay rất lớn. Tiểu Bảo nhất thời giãy giụa không ra.

" Ta.... Ta cho ngươi biết..... Ta ..... Mặc dù biết ngươi thân phận, nhưng là ta cũng sẽ không nói ra. Lúc trước, ta đối xử với ngươi không tốt, nhưng ta sẽ sửa. Về sau, nhất định sẽ không tìm ngươi phiền toái. "

Địch Phi Thanh cười cười, nhìn xem hắn bối rối bộ dạng, nắm tay hắn chặt hơn.

" Ngươi.... Không thể giết ta. Ta là thiếu gia Thiên Cơ Sơn Trang. Ngươi mà muốn giết ta. Mẹ ta sẽ phái người đến Kim Uyên Minh báo thù cho ta. "

.............

Địch Phi Thanh nhìn người trước mắt, trừng đôi mắt nhìn chằm chằm mình. Địch Phi Thanh nhìn theo mắt hắn đến mãi cho đến xuống bờ môi.  Sau đó hắn nhìn thẳng vào cái miệng đang đóng mở, không vì cái gì mà Địch Phi Thanh muốn nếm thử nó.

Đương nhiên. Địch Phi Thanh từ trước đến nay. Muốn làm cái gì là làm cái đó. Nghĩ đến là làm.

Địch Phi Thanh thấp hôn một cái vào miệng đang lảm nhảm của Phương Tiểu Bảo.

Phương Tiểu Bảo sửng sốt, không biết xảy ra chuyện gì. Trong nháy mắt, che miệng lại. Trong đầu trống rỗng. Vẻ mặt bối rối không thể tin nhìn Địch Phi Thanh.

Địch Phi Thanh rất thích vẻ mặt của Phương Tiểu Bảo. Giống như một nữ tử nhà lành mới bị sàm sỡ vậy.

Phương Tiểu Bảo còn không kịp mở miệng nói chuyện, lại bị ngăn chặn miệng.

" Ưm.....ưm......ưm.....ưm..... "

Phương Tiểu Bảo chưa bao giờ nghĩ tới Địch Phi Thanh thật sự hôn mình. Vì vậy vùng vẫy đứng lên.

Phương Tiểu Bảo giãy dụa tựa hồ khiến Địch Phi Thanh không vui, Địch Phi Thanh một phát bắt tay Tiểu Bảo đặt ở đỉnh đầu hắn, một tay giam cầm tay hắn, một tay đặt ở hắn cái ót , khiến cho hắn giãy giụa không được, sau đó liền sâu vào nụ hôn này.

" Hmm.... Buông ra..... Địch.... Địch Phi.... Địch Phi Thanh.... Ưm.... "

Phương Tiểu Bảo không ngừng giãy dụa, hắn cảm giác Địch Phi Thanh đem đầu lưỡi duỗi tiến đến, vì vậy càng dùng sức giãy dụa lại phát hiện chút nào không nhúc nhích được.

Phương Tiểu Bảo trong miệng mơ hồ không rõ, chỉ có thể không ngừng ưm...ưm...ưm..., trong miệng còn không ngừng bị Địch Phi Thanh mút vào ra thanh âm.

Ánh mắt Phương Tiểu Bảo dần dần mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, Địch Phi Thanh cuối cùng cũng buông ra Phương Tiểu Bảo trước khi hắn ngạt thở.

Địch Phi Thanh rời khỏi môi Tiểu Bảo, còn ôn nhu mút vào một phát, Tiểu Bảo xấu hổ , trong nháy mắt mặt đỏ bừng. Nhìn người trước mặt mê ly ánh mắt. Ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn.

" Địch... Địch Phi Thanh.... Ngươi.... Đây là có ý tứ gì ? "

Tiểu Bảo không kịp thở. Che miệng nhìn về phía Địch Phi Thanh. Suy nghĩ dần dần theo mơ hồ đến rõ ràng.

"  Ta sẽ mời mẹ ngươi đến Kim Uyên Minh của chúng ta "

" Ah ? "

" Còn nhớ rõ lúc trước ta và ngươi đã từng nói qua ư, ta nhớ ngươi một lần , đây là lần thứ nhất . "

" Hơn nữa, ta còn thiếu cái minh chủ phu nhân "

Nói xong. Hắn lại chiếm hữu đôi môi của Tiểu Bảo.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro