Chương 1508: Công Chúa Điện Hạ (55)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 55 (1508):

Đầy tớ nam kia thấy Lữ Ngọc Chỉ không bị lay động, không khỏi có phần tức giận.

Hắn lập tức thẳng eo, vênh mặt lên, kiêu căng ngạo mạn nói, "Tiểu thần y, cô phải nghĩ cho kỹ đấy, ta là người Nhị Phò mã phái đến, hảo tâm hảo ý mời cô. Nhị Phò mã của bọn ta mời cô, đó là xem trọng cô, cô phụ lòng với sự coi trọng của Ngài ấy như vậy," hắn ta đè thấp giọng xuống, "Là không muốn sống ở Hoàng thành nữa rồi hả?"

Đứng sau y quán nhỏ này có bóng dáng của Đường Quả chỉ lưu truyền giữa các y quán với nhau.

Dựa vào thân phận bây giờ của Lữ Thanh, không ốm không bệnh, sao có thể quan tâm một y quán cỏn con trong Hoàng thành chứ.

Vả lại y quán này cách phủ đệ của Nhị Công chúa mười mấy con đường, đúng là cực kỳ xa.

Đương nhiên, Lữ Thanh cùng với tên đầy tớ này đều không biết, y quán này của Lữ Ngọc Chỉ có Đường Quả đứng sau ủng hộ.

Mà Đường Quả chỉ từng lộ mặt một lần, nhân dân trong Hoàng thành vừa kính trọng vừa sợ hãi cô, vốn không dám tùy ý bàn tán về cô.

Chỉ sợ nói một câu có xíu không hay, giữa đường xuất hiện một tên fan não tàn của Đại Công chúa sẽ chỉ vào bọn họ mà mắng to.

Giờ trong Hoàng thành này, dù là tài tử bản địa hay là tài tử từ bên ngoài đến ứng thí thì tiên nữ trong mộng của bọn họ đều là Đại Công chúa Điện hạ.

Chỉ có thể đứng từ xa nhìn không thể khinh nhờn đùa cợt, họ đều nghĩ, cả thiên hạ này không có người nào xứng được với cô.

"Tôi không gây chuyện ở Hoàng thành, giữ khuôn phép mở y quán chữa bệnh cứu người, càng không làm chuyện gì mất hết tính người, vì sao không thể sống ở Hoàng thành được chứ?"

Lữ Ngọc Chỉ không mảy may sợ hãi.

Tuổi tác tăng lên, cô bé nhớ lại những ngày tháng cực khổ mẹ đưa theo mình và anh trai lúc nhỏ.

Hành trình ngàn dặm xa xôi muốn đi tìm Lữ Thanh, sự hoảng loạn nhếch nhác khi bị Lữ Thanh phái người truy sát.

Sự đau khổ tuyệt vọng lúc mẹ cô bé nén nước mắt, cắn răng, tự tay đẩy hai anh em cô bé xuống vách núi.

Thân hình nhỏ nhắn của cô bé dầm mưa, lăn xuống vách núi, sự đau đớn bị đá, cỏ dại, bụi cây quẹt vào làn da, trên mặt cùng với bị cảm lạnh và sốt cao, cô bé đều ghi nhớ rõ ràng.

Lữ Thanh, là thứ gì chứ?

Trừ có chút quan hệ huyết thống với cô bé thì đó chính là một kẻ lòng lang dạ sói.

Rõ ràng chính là một thư sinh nghèo xuất thân bần hàn bám vào quyền lực và giàu có, giờ đây ngược lại là mượn thân phận Nhị Phò mã ở Hoàng thành làm mưa làm gió.

"Tiểu thần y, bên phía Nhị Phò mã thật sự đợi không kịp nữa, làm phiền cô qua xem đi."

Tên đầy tớ thấy không đe doạ được Lữ Ngọc Chỉ, trong lòng nghĩ hay là cứ lừa người qua trước, chữa lành cho Nhị Phò mã rồi nói sau.

Đợi Nhị Phò mã lành rồi, lại tính toán mấy chuyện này với cô ta.

Trong lòng Lữ Ngọc Chỉ hơi động, "Anh nói trước thử, Nhị Phò mã làm sao?"

"Là lúc cưỡi ngựa bất cẩn bị ngã xuống dưới, gãy chân, nhìn qua khá nghiêm trọng. Tiểu thần y, cô mau đi theo tôi đi."

Tên đầy tớ nghe Lữ Ngọc Chỉ hỏi thì cảm thấy có hy vọng.

Trên thực tế, hắn chẳng biết rằng Lữ Ngọc Chỉ chỉ muốn biết, có phải là Lữ Thanh xui xẻo không.

Nghe được là Lữ Thanh cưỡi ngựa bị gãy chân, cô bé thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, báo ứng, đây chính là báo ứng.

"Tôi không thể đi theo anh, tôi đã cam kết với mấy y quán khác rồi, mỗi ngày chỉ chẩn đoán 20 vị bệnh nhân. Qua hai ngày sẽ có một lượt xếp hàng mới, nếu anh đợi được thì cho người sớm qua giành chỗ đi."

"Lời hứa tôi đưa ra lúc mới đến Hoàng thành, nhất định phải làm được. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, dù tôi là nữ tử cũng không thể thất hứa. Nếu anh đợi không được, vẫn là như lời lúc trước nói, đi tìm lão đại phu của mấy y quán khác đi."

Tên đầy tớ thấy thế, cắn răng, xông thẳng lên muốn kéo Lữ Ngọc Chỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro