Chương 1512: Công Chúa Điện Hạ (59)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 59 (1512):

Con trai của bà Thái tử, con gái của bà là người được thiên hạ tôn kính, đời này đáng giá rồi.

Lúc nghe Hoàng đế muốn ban cho Lữ Ngọc Chỉ một bức hoành, bà còn tán thành, "Thế thì ta cũng không thể không làm chút gì được, hy vọng những nữ tử trên đời này, người nào người nấy đều có thể học theo Quả Nhi của ta."

Không thể không nói, thật ra Hoàng hậu rất hâm mộ Đường Quả, vậy mà có thể sống được cuộc sống trong mơ của rất nhiều nữ tử.

Khi Lữ Ngọc Chỉ nhận được bức hoành của Hoàng đế, còn có cung bài mà Hoàng hậu ban cho mình thì có phần ngơ ngẩn.

"Điện hạ, chuyện này đến cũng nhanh quá rồi nhỉ?"

Tuy cô cảm thấy năng lực của mình không tệ, nhưng tuyệt đối sẽ không thể thu hút được sự chú ý của hai vị này nhanh như vầy. Sau đó cô ngộ ra, nhanh chóng cảm tạ, "Đa tạ Điện hạ."

Chắc chắn là Điện hạ đã nói lời hay, mới làm cho Hoàng đế Hoàng hậu ban ân cho cô.

Cô hiểu ý của Đường Quả, chính là muốn để ba mẹ con cô bé đứng ở nơi cao nhất khiến Lữ Thanh phải ngước nhìn, hối hận, tuyệt vọng, cuối cùng mới xử chết y.

Mẹ cô vẫn luôn nói, không hiểu rõ được cách nghĩ của Điện hạ, nhất quyết phải làm nhiều chuyện thế này để hành hạ Lữ Thanh. Cũng xem như y xui xẻo, ai bảo y chọc phải Điện hạ thù dai chứ.

"Sau này lúc rảnh thì vào cung gặp Mẫu hậu của ta đi, bà cực kỳ thích mấy cô gái nhỏ. Trà hoa lần trước em làm, bà rất thích."

"Dạ, Ngọc Chỉ nhất định sẽ đi cảm tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu."

Lữ Ngọc Chỉ hiểu, cô một bước lên mây rồi, vào cái tuổi chưa đầy 16.

Không biết nếu Lữ Thanh biết có một cô con gái thế này sẽ có biểu cảm gì. Vào khắc này, cô cảm thấy sự báo thù của Điện hạ là một ý kiến hết sức tuyệt vời.

Tiếp theo, Đường Quả đến chỗ trồng cây nông nghiệp lắc lư, nhìn Lâm Nguyệt Hương đội mũ rơm đang ở trong ruộng chỉ điểm cho mấy lão nông kia, cô cười mỉm ngồi ở một bên, uống trà, hết sức thỏa mãn.

Hệ thống: Đúng thế, nuôi được mấy con trâu, con nào con nấy đều khỏe mạnh, có thể xuống đồng cày ruộng, không thỏa mãn được chắc?

Không biết bắt đầu từ lúc nào, ký chủ đại đại say đắm việc nuôi trâu, còn là nuôi theo từng đàn từng đàn. Con nào con nấy đều vô cùng cường tráng, sức lớn, là trâu tốt cày ruộng.

"Điện hạ, ta luôn cảm thấy người đang làm một chuyện lớn."

Đường Quả liếc Vân Bất Hưu một cái, "Thế thì phán đoán của Ngài sai thật rồi, chuyện ta làm này không tính là chuyện gì lớn."

"Nhưng Điện hạ đã bồi dưỡng ra 3 người tài ba cho nước Bắc Hạ, một tiểu thần y diệu thủ hồi xuân, một người rất có thể là Trạng nguyên khóa tiếp theo, hiểu thi thơ, thông tục vật, đây quả là phúc của nước Bắc Hạ. Còn có một người, cầm kỳ thi họa võ nghệ tinh thông thế kia, thứ thông thạo nhất là mấy cây nông nghiệp dưới đồng kia, đây càng là phúc của nước Bắc Hạ."

"Điện hạ, nếu đây không phải là một chuyện lớn thì thứ gì mới gọi là chuyện lớn chứ?" Vân Bất Hưu mê mẩn, đây chính là người mà chàng ta thích, sao có thể ưu tú như vậy nhỉ.

Đường Quả cười nhạt, "Quốc sư, ba người tài năng này chẳng lẽ không có Ngài tham dự vào sao? Tài trí, kỳ nghệ của Lữ Ngọc Phàm toàn là do Quốc sư dạy. Y thuật của Lữ Ngọc Chỉ cũng là Ngài truyền cho, Quốc sư cũng góp công rất lớn. Nếu thật sự là làm chuyện lớn, Ngài mới là người làm chuyện lớn."

"Mà ta...Chẳng qua là muốn báo chút thù riêng, chỉ là không cẩn thận làm lớn." Đường Quả đầy vẻ bất đắc dĩ, "Ta cũng không biết, kết quả sẽ biến thành thế này, có thể đây là định mệnh."

Vân Bất Hưu: Sao chàng ta nghe mà không tin được nhỉ, vận mệnh gì chứ, ở trong tay cô còn không thể thay đổi sao? Cô có thể nghịch thiên cải mệnh mà.

Hệ thống: Xì—Ký chủ đại đại thật biết làm màu, có thể lúc nói mấy lời này, cô không muốn làm màu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro