Chương 1524: Công Chúa Điện Hạ (71)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Đỗ Liễu Liễu

Trans: Minh Nguyệt

Beta: Beltious Soulia/Dã Linh


Chương 71 (1524):

"Một, kiện Lữ Thanh vứt vợ bỏ con; hai, kiện Lữ Thanh bụng dạ nham hiểm truy sát vợ con; ba, kiện Lữ Thanh khi quân võng thượng*."

*Khi quân võng thượng (欺君罔上): Lừa bịp, sỉ nhục nhà vua

Ba cái kiện này của Lữ Ngọc Phàm khiến cho toàn triều, gồm cả Hoàng đế đều sửng sốt.

Chỉ từ một câu nói ngắn ngủi, họ biết được mấy chuyện.

Lữ Thanh vốn có vợ con, vì vinh hoa phú quý mà không tiếc giết họ, đây không phải là khi quân à?

Hoàng đế khẽ híp mắt, hỏi, "Khanh dùng thân phận gì để tố cáo Lữ Thanh, lại có chứng cứ gì?"

"Lữ Thanh là cha của Ngọc Phàm."

Lời vừa buông xuống, trong triều có người thiếu chút nữa té xuống. Tin tức này thật quá sốc.

"Còn chứng cứ, toàn bộ đều có. Không chỉ có vật chứng mà nhân chứng cũng có." Lữ Ngọc Phàm nói, "Liệu Hoàng thượng có bằng lòng ban cho Ngọc Phàm một cơ hội chăng?"

"Thế thì khanh trình chứng cứ lên đi, có thể tìm nhân chứng vật chứng đến ngay không?" Hoàng đế cũng chỉ hơi kinh ngạc chốc lát, sau đó khôi phục bình thường.

Với nhiều người mà nói, đây là chuyện lớn; với Hoàng đế mà nói, chỉ cần không phải là thiên tai hoặc là biên cương xảy ra chuyện và có người ám sát, mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ.

Ông đã từng đánh giá cao Lữ Thanh.

Bây giờ, Lữ Ngọc Phàm không nhắc đến kẻ này thì ông cũng sắp quên mất, Lữ Thanh cũng từng là Trạng nguyên do ông khâm điểm.

"Xin mời Lâm đại nhân, còn có Đại Công chúa Điện hạ, cùng với tiểu thần y Hoàng thành." Lữ Ngọc Phàm liên tiếp gọi 3 người làm toàn bộ đại thần trong triều choáng váng.

Lâm Nguyệt Hương đã đứng bên cạnh Lữ Ngọc Phàm, nàng và con cùng quỳ xuống, "Khởi bẩm Bệ hạ, thần từng là người vợ tào khang của Lữ Thanh."

Đại thần toàn triều: Nói giỡn đi, sao có thể, sao Lữ Thanh nghĩ không thông mà vứt bỏ người vợ tốt, con trai xuất sắc thế này chứ?

Lữ Ngọc Chỉ sớm đã vào cung, lúc trước vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nghe gọi tên của mình thì cô bước vào Điện Kim Loan, cũng quỳ xuống giống Lâm Nguyệt Hương, "Ngọc Chỉ tham kiến Hoàng thượng."

"Con lại có thân phận gì?" Hoàng đế vẫn rất thích cô nương Lữ Ngọc Chỉ này, còn cười hỏi.

Lữ Ngọc Chỉ đáp, "Ngọc Chỉ là con gái của Lữ Thanh."

Cuối cùng, là Đường Quả cười hì hì tiến vào.

Văn võ toàn triều không khỏi nghiêm túc hơn, ngược lại thì Đường Quả không quỳ xuống.

Hoàng đế sớm đã miễn cho cô khỏi quỳ, cô chỉ cúi người chào, nói, "Phụ hoàng, ba người này đều do nhi thần năm đó đi du lịch, nửa đường cứu được."

Hoàng đế vừa nghe thì vui vẻ, "Lúc cứu, con đã biết họ có oan khuất rồi thì sao không báo lên?"

"Bởi vì so với việc tố cáo Lữ Thanh, nhi thần nghĩ, cuộc đời của họ càng quan trọng hơn. Phụ hoàng nhìn giờ xem, Người thấy đúng không?" Đường Quả cười mỉm nói.

Hoàng đế thầm nghĩ, sợ không phải như thế đâu, chắc chắn là muốn khiến ba người này trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn, đến lúc đó Lữ Thanh muốn chạy cũng chạy không thoát.

Hiện giờ, cuộc đời của Lữ Thanh rối tinh rối mù.

Mà ba mẹ con bị y vứt bỏ, người này còn vẻ vang hơn người kia, Lữ Thanh này hẳn khó chịu chừng nào.

Trong nháy mắt, Hoàng đế đã đoán ra, người nghĩ ra chủ ý này chắc chắn là Tiểu Công chúa Quả Nhi của ông.

Con bé này, vẫn đúng là nghĩ gì làm nấy.

Chẳng qua, ba người bên dưới quả thật không tệ.

"Trình hết chứng cứ lên đi."

Đường Quả gọi người trình hết những thư tín của Lữ Thanh lên.

Cùng lúc đó, còn cho dẫn một nhóm người bị trói lên.

Mấy kẻ này đều là mấy kẻ năm đó nghe lệnh của Lữ Thanh giám sát ba mẹ con Lâm Nguyệt Hương, cũng là những kẻ cuối cùng truy sát ba người.

Bọn chúng không phải cao thủ võ lâm gì, chỉ là mấy kẻ biết công phu, do đó ba mẹ con lúc ấy mới có thể chạy trốn lâu như thế.

Sau khi xem xong chứng cứ, nghe mấy kẻ đó nói xong, Hoàng đế nói, "Truyền Lữ Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro